Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 47




Với đôi chân đau gác lên một cái ghế để chân, Bà Skeffington ngồi trong sự yên lặng sung sướng trong phòng khách của căn nhà thuê bé nhỏ của họ ở London. Ở phía bên kia của căn phòng, chồng bà ta đang đọc tờ Times, cái chân bị bệnh gút của ông gác lên một cái ghế để chân khác.

"Hãy nghe xem thật yên tĩnh biết bao," bà ta nói, nghiêng đầu sang một bên, khuôn mặt bà ta sung sướng. "Cô Bromleigh đã mang lũ trẻ đi ăn kem. Chúng phải lúc nữa mới về, và tất cả những điều tôi có thể nghĩ đến đó là thật là dễ chịu làm sao khi lũ trẻ đi vắng."

"Phải, con bồ câu của tôi," chồng bà ta đáp lại vẫn không bỏ sót một từ nào trong bài báo.

Bà ta đang chuẩn bị tiếp tục chủ đề đó thì người hầu của họ, đồng thời cũng kiêm luôn là người đánh xe và quản gia xâm phạm vào sự yên tĩnh đó, tay anh ta đang chìa ra một lá thư. "Nếu đây là một thông báo khác về chuyện thuê nhà của chúng ta -" bà ta bắt đầu, rồi những ngón tay của bà ta nhận ra độ dày bất thường của lá thư màu kem đậm trong tay, và bà ta lật lại nó, nhìn chằm chằm vào cái dấu niêm phong được ấn vào trong sáp. "Skeffington ," bà ta thì thào "Tôi nghĩ - Tôi hầu như chắc chắn - chúng ta vừa mới nhận được lời mời quan trọng đầu tiên-"

"Phải, con bồ câu của tôi."

Bà ta tháo dấu niêm phong, mở bức thư, và há hốc mồm khi bà nhìn thấy cái gia huy bằng vàng trên đầu tấm giấy da. Hai bàn tay bà ta rung lên khi bà ta đọc từng từ, và bà ta đứng dậy khi sự kinh động chạy qua đôi tay run rẩy của bà ta.

"Claymore!" bà ta kinh hãi thốt lên, bàn tay rảnh kia ôm lấy ngực, chỗ mà trái tim đang bắt đầu đập thình thịch. "Chúng ta được mời ... tới Claymore!"

"Phải, con bồ câu của tôi."

"Công tước và nữ công tước Claymore trân trọng mời chúng ta tham dự một bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật con trai họ. Và -" Quí bà Skeffington dừng lại để với lấy muối ngửi của bà trên bàn, trước khi có thể tiếp tục, "Nữ Công tước Claymore đã viết tay cho tôi một lá thư. Bà ấy nói bà ấy xin lỗi vì đã không có được niềm vui được làm quen với chúng ta trong suốt mùa lễ hội, nhưng hi vọng được bù đắp ở ... Claymore ..." Bà dừng lại hít hộp muối ngửi trước khi tiếp tục " ... ba tuần sau. Và chúng ta phải mang lũ trẻ theo. Ông thấy việc đó như thế nào ?"

"Đáng ngờ một cách quái quỷ."

Bà ta áp tờ giấy mời vào bộ ngực đồ sộ của mình, giọng bà ta thì thầm một cách cung kính. "Skeffington, ông có biết điều đó có nghĩa là gì không ?" bà ta thì thào.

"Phải, con bồ câu của tôi. Nó có nghĩa là chúng ta nhận được lời mời dành cho người khác."

Bà Skeffington trắng bệch vì khả năng đó, giật mạnh lá thư từ ngực bà ta, đọc lại nó, và lắc đầu." Không, nó được gửi trực tiếp cho chúng ta, đây này - nhìn xem."

Sự chú ý của ông chồng cuối cùng cũng đã bị kéo ra khỏi tờ Times, ngài John lấy lá thư từ tay bà chìa ra và đọc nó, vẻ mặt ông từ không tin chuyển sang hài lòng một cách tự mãn.

"Tôi đã nói với bà là không cần phải lao đi khắp cả London, chỗ này, chỗ kia và xa hơn nữa, hi vọng nhận được những lời mời. Lá thư này đã tìm đến chỗ chúng ta ngay tại nhà ở Blintonfield, nơi chúng ta thuộc về."

"Ồ, đó không đơn giản chỉ là một lời mời!" bà ta nói, giọng bà ta khôi phục lại vẻ yểu điệu nữ tính."Việc này có ý nghĩa hơn nhiều so với việc đó!"

Ông ta lại nhặt tờ báo lên. "Sao lại như thế được ?"

"Chuyện này phải liên quan đến Julianna ."

Tờ báo hạ xuống một chút, và đôi mắt ông ta, có vành đỏ từ một sự yêu thích rõ rệt Madeira, xuất hiện phía trên. "Julianna ? Sao lại như thế được ?"

"Nghĩ xem Skeffington, nghĩ mà xem! Julianna đã ở London cả mùa lễ hội, và mặc dù chúng ta chưa đưa nó tới nhà Almack hoặc bất kì chỗ nào mà nó có thể được trông thấy bởi những người tốt nhất, tôi đã nài nỉ nó đi dạo trong Green Park mỗi ngày. Tôi đã rất đều đặn làm việc đó, và chúng tôi đã thấy anh ta vào một ngày. Anh ta nhìn thẳng vào Julianna , và tôi đã nghĩ rồi. .. tôi đã nghĩ, phải, anh ta nhìn thấy con bé. Và điều đó là lý do tại sao chúng ta nhận được một lời mời từ Claymore. Anh ta nhận thấy con bé mới đáng yêu làm sao và mất cả lần đó để tìm kiếm nó và nghĩ ra cách để làm quen với con bé."

"Hắn ta bắt tay vào làm việc đó bằng một cách thật là xấu xa - bảo vợ hắn ta gửi giấy mời vì hắn ta. Tôi không thể nói là tôi tán thành. Nghe không được hay ho lắm."

Bà ta bất ngờ nhìn ông chồng nản lòng không tin nổi. "Cái gì? Ông đang nói đến cái gì vậy?"

"Con gái chúng ta và Claymore."

"Công tước?" bà ta kêu lên giận dữ. "Tôi muốn con bé với Langford!"

«Tôi không thấy được là bà sẽ thực hiện chuyện đó như thế nào . Nếu Claymore thích con bé, và Langford cũng muốn nó, chắc chắn là sẽ có rắc rối. Bà sẽ phải suy nghĩ trước khi chúng ta đi, bà yêu quí."

Bà ta mở mồm để bắt đầu một tràng đả kích giận dữ vì sự chậm hiểu của ông chồng, nhưng đã bị ngừng lại bởi một tràng những giọng nói nhộn nhịp ở hành lang. «Lũ trẻ!" bà ta kêu lên nhanh chóng bước xuống hành làng lang và ôm chặt đứa đầu tiên bà ta gặp.

«Cô Bromleigh!" bà ta kêu lên, quá phấn khích bà ta vô tình ôm luôn cả cô giáo. «Chúng ta sẽ phải làm việc cả ngày lẫn đêm để chuẩn bị cho một chuyến đi. Tôi không thể nghĩ tất cả những thứ mà chúng ta cần cho một một buổi tiệc ở thôn trang vì dịp trọng đại này là gì."

«Julianna , con ở đâu, con yêu?" bà ta nói một cách bối rối muộn màng, trong khoảnh khắc, khi tất cả những gì bà ta nhìn thấy là khuôn mặt hồng hào với mái tóc sẫm màu của hai cậu con trai 4 và 9 tuổi.

«Julianna đã lên phòng của cô ấy, thưa bà Skeffington," Sheridan nói, giấu một nụ cười mệt mỏi với sự háo hức của bà chủ và một nỗi sợ hãi chán nản đối với một việc phát sinh gần như kiểu đòi hỏi nàng phải sẵn sàng mang lũ trẻ tới «một bữa tiệc ở thôn trang vì một dịp quan trọng." Dưới hoàn cảnh hiện tại, nàng chỉ được nghỉ có một buổi tối mỗi tuần, và để có được nó, nàng làm việc suốt từ bình minh cho đến 11 giờ đêm. Làm hàng đống những công việc nhà vô tận khác nhau mà bình thường được dành cho các cô thợ may hoặc người hầu gái chứ không phải là cho một cô giáo.

Sherry tận dụng sự huyên náo về bữa tiệc ở thôn trang để trốn vào căn phòng trên gác mái của mình một lúc. Đứng trước cái bình và cái bồn trên bàn làm việc của nàng, nàng rửa mặt, chắc chắn là tóc của nàng đã được búi lại gọn gàng, rồi nàng ngồi xuống bên cạnh cái cửa sổ áp mái và cầm đồ may vá của nàng lên. Chắc chắn là sẽ phải khâu vá nhiều hơn, là lượt quần áo nhiều hơn, nhiều công việc hơn dành cho nàng bao gồm cả việc bàn luận về bữa tiệc ở thôn trang, nhưng Sheridan thực tế là không từ chối công việc làm thêm. Trở thành cô giáo của năm đứa trẻ khiến nàng quá bận rộn trong suốt cả ngày để nghĩ tới Stephen Westmoreland và những ngày kì diệu mà nàng đã là một phần không thể thiếu của cuộc đời chàng.

Vào buổi tối, khi căn nhà trở nên yên ắng và nàng ngồi khâu bên ánh nến, rồi nàng có thể để cho những kí ức và những mơ mộng hão huyền của mình tự do ngự trị, thậm chí có những lần nàng sợ hãi sự ám ảnh tuyệt vọng của mình một ngày nào đó sẽ khiến nàng quẫn trí. Nghiêng đầu qua phía đồ khâu vá, nàng tự sáng tạo ra những cảnh tưởng tượng với chàng và phát triển lên những cảnh khác đã từng thật sự diễn ra. Không biết bao nhiêu lần, nàng ghi lại trong tâm trí mình cái kết thúc kinh khủng dành cho hôn ước của họ.

Nàng bắt đầu phần lớn những cảnh tượng tưởng đó theo cùng một cách – với Charise Lancaster bước vào phòng ngủ của nàng – và giữa tràng đả kích thậm tệ của Charise về những động cơ và thủ đoạn của Sherry , Stephen luôn bước vào.

Từ đoạn đó trở đi Sheridan có vài khả năng kết thúc khác nhau ưa thích : ... Stephen nghe những lời buộc tội dối trá của Charise, ném Charise ra khỏi nhà chàng, rồi chàng quay lại chỗ Sheridan, lắng nghe một cách thông cảm với phía Sheridan trong câu chuyện, và họ cưới nhau ngày hôm đó như dự định.

... Stephen từ chối lắng nghe một lời nào của Charise nói trước khi ném cô ta ra khỏi nhà chàng, và rồi chàng lắng nghe một cách thông cảm với phía Sheridan trong câu chuyện, và họ cưới nhau ngày hôm đó như dự định.

...Họ đã cưới nhau khi Charise xuất hiện, và như thế chàng phải nghe câu chuyện từ phía Sherry và tin nàng.

Không có cái kết cục nào trong đó giải quyết được sự tiết lộ đau lòng của Nicholas DuVille là Stephen đã cảm thấy phải có nghĩa vụ cưới nàng vì tội lỗi và trách nhiệm, nhưng Sheridan phá bỏ cái sự thật xấu hổ đó bằng một giải pháp đơn giản – Stephen cũng yêu nàng. Nàng cũng có nhiều sự thay đổi khác nhau cho cái kết thúc đó:

... Chàng đã luôn yêu nàng mà không hề nhận ra điều đó cho đến tận sau khi nàng bỏ đi, rồi chàng đi tìm nàng cho đến tận khi chàng tìm thấy nàng. Và họ cưới nhau. ... Họ đã cưới nhau, và chàng học cách yêu nàng bất chấp tất cả. Nàng vô cùng thích cái kết thúc đầu tiên, bởi vì nó là việc duy nhất có thể có thực, và nàng giữ cho giấc mơ đó thật gần với nàng đến nỗi đôi lúc nàng thấy mình nhìn ra cửa sổ, nửa trông chờ được nhìn thấy chàng bước vào cửa.

Thêm vào những tưởng tượng của nàng, nàng có sự hài lòng trong cuộc sống thực - cũng như sự khổ sở - được nhìn thấy chàng trong nhà hát. Nàng phải dừng việc đi tới đó, phải dừng việc tự giày vò bản thân bởi sự chờ đợi cho đến lúc này khi chàng có thể cuối cùng sẽ ngả sang bất kì người đàn bà nào với chàng và tập trung nụ cười lười nhác, thân mật vào cô ta. Điều đó, Sherry biết, sẽ đánh dấu chuyến đi cuối cùng của nàng tới những chiếc ghế của vườn Covent. Nàng không bao giờ có thể chịu đựng được điều đó.

Thỉnh thoảng nàng thậm chí tưởng tượng rằng sự xuất hiện của nàng là lý do khiến chàng trông nghiêm nghị và xa cách khi chàng ngồi bên cạnh những người phụ nữ bởi vì chàng hối tiếc đã đánh mất nàng ...

Trời vẫn còn sáng rõ và quá sớm cho những giấc mơ ngọt ngào và Sherry lắc đầu để xua đi những ý nghĩ, rồi nàng nhìn lên với một nụ cười quả quyết khi Julianna Skeffington bước vào trong phòng.

«Cô Bromleigh, em có thể trốn ở đây được không?" cô bé 17 tuổi nói, khuôn mặt dễ thương của cô bé trong gương mất hết tinh thần khi cô đóng cửa với một tiếng động nhẹ và bước về phía giường. Cẩn thận để không làm nhàu ga trải giường, cô bé ngồi xuống, trông giống như một thiên thần ủ rũ. Trong những khoảnh khắc mệt mỏi hơn của nàng , Sherry tự hỏi làm thế nào mà hai con người kinh khủng như ngài John và bà Skeffington lại có thể tạo ra một cô gái vàng ngọt ngào, nhạy cảm, thông minh như thế này.

«Điều tồi tệ nhất có thể tưởng tượng được đã xảy ra!" Julianna phẫn nộ nói.

«Một điều tồi tệ nhất ư?" Sheridan hỏi. «Không đơn giản là một điều kinh khủng hay bất hạnh, nhưng lại là một điều tồi tệ nhất có thể tưởng tượng được ư?" Một lời gợi ý trong nụ cười đáp lại chạm vào môi nàng rồi biến mất khi Julianna thở dài.

«Mama đang lơ lửng trên mây, tin là một nhà quý tộc nào đó đã phát triển sự yêu thích với em. Khi sự thực là anh ta chỉ nhìn thoáng về phía em và chưa bao giờ nói một lời với em."

«Cô biết," Sheridan nghiêm trang nói, và nàng thực sự biết. Nàng cũng thấu hiểu. Nàng đang nghĩ về vài điều để nói khi bà Skeffington đẩy cửa mở và trông giận dữ.

«Tôi không nghĩ ra được thứ gì chúng ta có lại phù hợp để mặc trong một dịp xã giao quan trọng như thế này .Cô Bromleigh, cô được giới thiệu bởi chị gái của một công tước, cô có thể cho chúng tôi lời khuyên được không? Chúng ta lẽ ra phải đi thẳng đến phố Bond. Julianna, thẳng vai lên con. Các quý ông không thích một người phụ nữ vai thõng xuống đâu. Chúng ta nên làm gì, cô Bromleigh? Có nhiều người đánh xe thuê, và chúng ta sẽ phải tới đó với một đoành tùy tùng người hầu đông đúc, bao gồm cả cô, tất nhiên rồi." Sherry không ngần ngại bỏ qua lời nhận xét đó về thân phận của nàng . Đó là sự thật, đặc biệt trong căn nhà này. Đó là việc mà nàng đang làm, và nàng đã may mắn để có được vị trí này. «Tôi không phải là một chuyên gia với những chiếc váy đắt tiền," nàng cẩn thận nói, " nhưng tôi sẽ vui vẻ được giúp đỡ bà một ý kiến, thưa bà. Bữa tiệc được tổ chức ở đâu vậy?"

Bà Skeffington thẳng hai vai và bộ ngực đồ sộ của bà phập phồng hổn hển, gợi cho Sheridan về một vị quan thông báo sự giá lâm của đức vua và hoàng hậu: «Tại biệt thự của Công tước và nữ công tước Claymore!" Sherry cảm thấy căn phòng chao đảo, rồi lấy lại thăng bằng. Hai tai nàng đang lừa dối nàng, tất nhiên.

«Công tước và nữ công tước Claymore đã mời tất cả chúng ta tới một cuộc hội họp thân mật tại nhà họ!" Sherry rờ rẫm ra đằng sau tìm cái chân giường, nắm chặt nó và nhìn chằm chằm vào người đàn bà kia. Dựa trên những điều mà nàng đã nhìn thấy trực tiếp về nấc thang xã hội thượng lưu, nhà Westmoreland đang đứng ở vị trí đỉnh cao của nó, trong khi nhà Skeffington nằm ở vị trí cuối cùng của thang, hoàn toàn dưới sự chú ý của gia đình Westmoreland.

Cho dù là không phải sự khác nhau lố bịch về sự giàu có và thanh danh giữa hai gia đình, thì cũng là vấn đề về sự có giáo dục. Nhà Westmoreland có điều đó và mọi người họ quen biết cũng vậy. Ngài John và bà Glenda Skeffington không có điều đó. Điều đó là không thể, Sherry nghĩ. Nàng đang nằm mơ một trong những mộng tưởng tốt đẹp của nàng, và nó đã chuyển thành một cơn ác mộng.

«Cô Bromleigh, cô đang thất sắc đấy, và tôi phải cảnh báo cô là đây đơn giản không phải là thời gian để cô chán nản về nó. Nếu tôi không có thời gian cho một sự bất tỉnh dễ chịu, «bà ta nói thêm với một nụ cười khỏe mạnh, «vậy thì cô cũng không, cô gái dễ thương của tôi "

Sherry nuốt khan và nuốt khan lần nữa, cố gắng tìm thấy giọng mình. «Bà –" nàng nói giọng the thé, «bà quen biết với họ, với công tước và nữ công tước, ý tôi là vậy?"

Bà Skeffington phát ra một lời cảnh báo trước khi nói ra sự thật: «Tôi tin tưởng cô sẽ không tiết lộ một điều bí mật và mạo hiểm để mất vị trí của cô ở nhà tôi?"

Sherry lại nuốt và lắc đầu, khiến bà Skeffington lại hiểu theo một cách phù hợp là sự đồng ý bảo mật của Sherry. «Ngài John và tôi chưa bao giờ gặp họ trong cuộc đời chúng tôi."

" Vậy thì như thế nào, nó là, tại sao-?"

«Tôi có một lý do rất tuyệt để tin," bà Skeffington giãi bày, đầy kiêu ngạo, «rằng Julianna đã được một trong những anh chàng độc thân sáng giá nhất trên toàn nước Anh nhìn thấy! Bữa tiệc này đơn giản chỉ là một mánh khóe, theo ý tôi – một cách thức thông minh được nghĩ ra bởi bá tước Langford – để mang Julianna vào vòng quay của anh ta để anh ta có thể bao quát con bé lúc rảnh rỗi."

Sheridan bắt đầu nhìn thấy những ánh chớp sáng chói của sắc màu rực rỡ trong viền mắt bà ta.

«Cô Bromleigh?" Sheridan chớp mắt, đề phòng quan sát người phụ nữ đã hoàn toàn phát minh ra tất cả câu chuyện hoang đường này như một dạng tra tấn kiểu ma quỉ nào đó để hạ gục nền tảng minh mẫn được xây dựng cẩn thận của Sherry.

"Cô Bromleigh, ĐIỀU NÀY KHÔNG XẢY RA ĐẤY CHỨ! "

«Mẹ, hãy cho con muối ngửi của mẹ nhanh lên, "Julianna nói, giọng của cô bé xa dần, như thể Sherry văng mạnh xuống một cái đường hầm.

"Tôi khá là ổn," Sherry cố gắng, nghiêmg đầu ra khỏi cái thứ muối ghê tởm mà bà Skeffington đang khăng khăng ve vẩy dưới mũi nàng . " Tôi chỉ hơi ... chóng mặt."

"Cám ơn thượng đế! Chúng tôi đang phải dựa cả vào cô để chuẩn bị cho chúng tôi một chút thông tin được lan truyền trong phạm vi nội bộ giới quí tộc."

Sheridan cười phần vui vẻ, phần kích động. "Làm sao tôi có thể biết?"

"Bởi vì bà Charity Thornton viết trong thư giới thiệu của cô và nói rất chính xác là cô là một phụ nữ quý phái hiếm có mà có thể xem như là một ví dụ của những chuẩn mực của tầng lớp thượng lưu cao nhất cho bắt kỳ đứa trẻ nào được giao phó cho cô chăm sóc. Bà ấy đã thực sự viết như vậy trong lá thư, có phải bà ấy không? Người mà cô đã chỉ cho chúng tôi?"

Sherry có sự nghi ngờ của riêng nàng là Nicholas DuVille đã đọc chính tả nó và bằng cách nào đó bắt bà Charity kí vào đó mà không hề đọc nó, vì một lời nhận xét của một gã độc thân, đồng thời ngẫu nhiên cũng là một kẻ phóng đãng nổi tiếng, đã hầu như là thứ để một cô gái trẻ dành được công việc đáng kính trọng. Hoặc là điều đó hoặc là anh ta không chỉ viết nó mà còn ký cả hai cái tên trong đó. "Tôi đã từng đưa cho bà bất kì một lý do nào để nghi ngờ sự thực trong những lời lẽ đó chưa, thưa bà?" Sherry lảng tránh.

"Chắc chắn là chưa, cô là một cô gái tốt, mặc dù màu tóc của cô hoang dại, cô Bromleigh, và tôi mong cô sẽ không khiến chúng tôi thất vọng."

"Tôi sẽ cố gắng không làm điều đó," Sheridan nói, kinh ngạc là mình có thể nói tất cả những điều đó.

"Vậy thì tôi để cô nằm lại và nghỉ ngơi ít phút. Ở trên này thật là thiếu không khí."

Sherry nằm xuống giường như một đứa trẻ ẻo lả, dễ bảo, trái tim nàng bắt đầu đập những nhịp nhanh, dữ dội. Ngay sau khi đóng cửa lại, bà Skeffington thò đầu trở lại vào phòng "Tôi muốn những đứa con trai cũng phải xuất hiện một cách tốt nhất trong khi chúng ta ở đó. Thậm chí khi con gái tôi trở thành Julianna, nữ thừa kế của Langford , chúng ta sẽ vẫn phải cân nhắc đến tương lai của chúng, cô biết đấy. Hãy luyện cho chúng hát. Thật là lôi cuốn với cái cách cô đã dạy lũ trẻ bầu bạn với cô cùng với cái thứ nhạc cụ cũ kĩ, chán ngắt mà cô đã đề nghị chúng tôi trả tiền, cái –"

"Ghi ta," Sherry bổ sung một cách khập khiễng.

Khi bà ta rời đi, Sherry nhìn vào vạt áo mình. Không một phút nào nàng tin vào cái quan điểm vô nghĩa của bà Skeffington là Stephen Westmoreland thoáng nhìn thấy Julianna ở công viên và đi làm tất cả cái việc rắc rối này chỉ để mang cô bé đến bên chàng.

Không thể phủ nhận là trông Julianna rất hấp dẫn, nhưng những phẩm chất đặc biệt của cô bé chỉ trở nên rõ ràng khi nói chuyện, việc mà Stephen vẫn chưa làm với cô.

Hơn nữa, theo những lời đồn mà nàng đã nghe được trong một lần nàng tới nhà Almack, chàng chỉ cần vẫy tay và gọi ở bất cứ đâu chàng rẽ vào là có phụ nữ, họ hoàn toàn sẵn sàng tự biến mình trở thành kẻ ngốc vì chàng. Chàng không cần phải bận tâm với một mánh khóe phức tạp kiểu như một bữa tiệc gia đình.

Không, đó không phải là lý do tại sao gia đình Skeffington – và cô giáo của họ - đang được triệu tập tới Claymore vì một sự xuất hiện bắt buộc. Lời mời chẳng liên quan gì với họ cả, Sheridan nghĩ khi một tiếng cười điên loạn phần kinh sợ, phần vô vọng bật ra trong nàng.

Sự thật là nhà Westmoreland – và có lẽ cả nhóm lớn những người bạn của họ, những người cũng sẽ ở Claymore - đã nghĩ ra sự trả thù thấm thía nhất trên thế giới để trừng phạt Sheridan Bromleigh vì những việc mà họ nghĩ là sự lạm dụng dối trá của nàng với họ: họ đang ép buộc nàng quay lại xã hội thượng lưu, chỉ là lần này không như một kẻ ngang hàng, mà như một người hầu làm tô điểm như bản chất của nàng.

Và phần đau đớn nhất của nó là ... phần hạ nhục, hành hạ là ... nàng không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ việc tới đó.

Sherry cảm thấy cằm mình run rẩy và giận dữ đứng dậy. Lương tâm của nàng trong sạch.

Hơn nữa, sẽ không có gì xấu hổ ở vị trí của nàng, nàng không bao giờ mong mỏi trở thành một nữ thừa kế.

Lương tâm của nàng gợi cho nàng nhớ là điều đó không hoàn toàn đúng. Sự thật là nàng đã muốn trở thành nữ thừa kế của Stephen Westmorelan . Và như thế điều này trở thành sự trừng phạt vì đã dám mơ mộng, đã dám vượt quá bản thân mình, Sherry nhận ra, cảm thấy tức giận với định mệnh vì đã làm điều đó với nàng.

"Tôi muốn về nhà!" nàng nói dữ dội trong căn phòng trống trải. "Phải có cách nào đó để về nhà!" Chỉ mới có năm tuần trôi qua từ khi nàng viết thư cho bác Cornelia, giải thích mọi điều đã xảy ra khi nàng lên con tàu Morning Star, và đề nghị bác mình gửi tiền cho nàng để trở về nhà. Tiền đang tới, Sheridan chắc chắn về điều đó, nhưng trong hoàn cảnh tốt nhất sẽ mất tổng cộng tám đến mười tuần để lá thư của nàng vượt qua biển Đại Tây Dương và tới được với bác nàng, và rồi để thư trả lời của bác nàng tới được với nàng.

Cho dù là các biển Đại Tây Dương phẳng lặng và những con tàu không nán lại ở bất kì cảng nào giữa Portmouth và Richmond, thì vẫn còn những ba tuần nữa trước khi nàng có thể hi vọng nhận được tin từ bác nàng. Hơn ba tuần trước khi khoản tiền để nàng về nhà có thể tới nơi. Hơn ba tuần nữa trước bữa tiệc tại Claymore. Nếu may mắn mỉm cười với nàng chỉ một lầ , từ khi nàng bước chân tới nước Anh, cuối cùng thì nàng vẫn có thể tước đi sự trả thù nhỏ mọn của nhà Westmoreland.