Uy Chấn Cương Tộc

Chương 16: Thị huyết ngân lang!




Đoàn người cũng không dám đi sâu vào rừng nữa mà chỉ tập trung xung quanh khu vực này tìm kiếm con mồi. Về sau thu hoạch cũng không tệ lắm, cả nhóm săn được khá nhiều, Đại Thiên trên vai hai con hoẵng, hông còn treo ba con thỏ, thu hoạch vô cùng phong phú, việc này cũng nhờ hắn tài bắn cung không tệ.

Thấy cũng đã đủ thức ăn, bọn nhỏ cũng dần quen thuộc với hoàn cảnh, vị binh sĩ chỉ huy quyết định trở về. Đại Thiên mừng rỡ, nãy giờ hắn có chút phấn đấu quá đáng, thân thể sớm đói mệt lả.

Cả nhóm nhanh chóng theo đường cũ trở về. Tại nơi tập trung, những nhóm còn lại cũng sớm chờ đợi, các nhóm thu hoạch có tốt có xấu, kẻ vui người buồn. Mấy vị binh sĩ hàn huyên một chút, sau đó cùng nhau trở về căn cứ.

Về đến nơi, tất cả đều tập trung đầy đủ, khí thế hừng hực nhóm củi chuẩn bị thức ăn. Đại Thiên đi theo nhóm người đưa vật săn được cho một người tổng hợp lại, hắn chỉ được giữ lại một con hoẵng.

Cầm trong tay hai hòn đá đánh lửa được người vừa rồi đưa, Đại Thiên gom một đống củi lại, có chút lúng túng không biết làm sao. Lần này rõ ràng là cố tình huấn luyện bọn nhỏ, thức ăn đều phải tự lo liệu lấy.

Không chỉ Đại Thiên, một đám tân binh vừa vào rừng không biết làm gì, ngây ngốc đứng nhìn xung quanh. Đại Thiên gấp muốn khóc, bụng đói cồn cào, thân thể mệt mỏi khiến hắn có chút khó chịu được. Đang loay hoay, khóe mắt vô tình thấy binh sĩ cũng bắt đầu nhóm củi, vội vàng nhìn chăm chăm học hỏi.

Binh sĩ trước tiên gom đống lá khô lại, sau đó ngồi xuống dùng đá đánh lửa quẹt một hồi, đống lá khô bốc cháy lớn dần, sau đó mới đưa củi vào, tiếp theo liền kê cao bếp lên, bắt đầu nấu.

Đại Thiên mừng rỡ bắt chước theo, vô cùng khó khăn đánh lửa một phen, cuối cùng lửa cũng cháy. Đại Thiên mừng rỡ hoan hô, nhưng sau đó nhìn sang con hoẵng còn nguyên bộ lông, có chút ủ rủ cúi đầu. Đắn đo một phen, Đại Thiên cắn răng làm liều, dùng khúc cây đâm xuyên qua con vật tội nghiệp, trực tiếp quăng vào đống lửa, đợi trụi lông mới nâng lên chậm rãi nướng.

........................

Một lúc lâu sau, Đại Thiên trên tay cầm một miếng thịt khét cắn răng ăn, bên cạnh còn một đống xương cùng vài miếng thịt cháy thành tro.

Ngậm một miệng thịt, Đại Thiên có chút khó khăn uống một ngụm nước, tất cả một ngụm nuốt xuống. Khó chịu nằm xuống đất, cố nhịn cảm giác buồn nôn, Đại Thiên u sầu nhìn bầu trời chiều dần chuyển tối.

Cũng không lâu lắm, bầu trời liền bị một màu đen bao phủ. Binh sĩ cũng phân phát lều cho bọn nhỏ. Một lều dùng cho được cho bốn người, bọn nhỏ phải tự ghép lại với nhau cùng ngủ. Đại Thiên hưng phấn bừng bừng đi tìm lều nghỉ ngơi, nhưng mọi việc không tốt lắm, bởi vì chuyện của Triệu Bân, cũng không có mấy người nguyện ý vạ lây nên cố tình tránh xa Đại Thiên.

Đại Thiên sau vài lần bị từ chối, cảm giác được mọi người cố tình tránh mình, tâm tính dù sao vẫn còn nhỏ, có chút tủi thân đi về đống lửa vừa nãy, đặt vào một ít củi sưởi ấm. Ngồi bên cạnh đống lửa, nghe bốn phía tiếng động vật xuất hiện ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có tiếng thú dữ gầm lên hoặc tiếng động vật thảm thiết rít lên.

Nhìn ngọn lửa cháy bập bùng, ấn tượng của Đại Thiên với lần đầu tiên xuất ngoại này là vô cùng tệ. Vốn dĩ việc gác đêm là do các binh sĩ làm, hiện tại Đại Thiên xem như bất đắc dĩ phải tạm gác đêm rồi.

Ngồi rảnh rỗi không có việc gì, Đại Thiên tranh thủ tu luyện đấu khí, thứ nhất là để giết thời gian, thứ hai là nhanh chóng tăng lên thực lực.

Thời gian lại nhanh chóng trôi qua, đến lúc nửa đêm, từng cặp mắt khát máu nhìn về phía căn cứ của Cương nhân. Chủ nhân của những cặp mắt này chậm rãi hướng về phía căn cứ bước tới, mang đến một mùi máu tanh tưởi cùng sát khí ngút trời.

Binh sĩ gác đêm cảm nhận được sát khí, vội vàng hô hoán mọi người, tất cả người đang nghỉ ngơi trong lều vội vàng chạy ra, Đại Thiên bị náo động cũng giật mình tỉnh lại. Nghe bên tai liên tục hô hoán “Có kẻ địch”, Đại Thiên cảnh giác quan sát bên ngoài, nhưng đáp lại chỉ là một màn đêm tối đen như mực.

Căn cứ nhanh chóng được đốt lửa sáng rực lên, rọi sáng xung quanh. Bên ngoài, những vị khách lạ mặt kia khựng lại, đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm vào. Bên trong doanh trại mọi người im phăng phắc, gió thổi cỏ lay đều dễ dàng nghe được, tất cả áp sát hàng rào giương vũ khí chờ đợi, mùi tanh tưởi từ kẻ địch khiến bọn nhỏ mồ hôi lạnh chảy liên tục.

Chờ rất lâu, kẻ địch kia vô cùng có kiên nhẫn, cũng có vẻ như chúng đang tiêu khiển con mồi của mình. Lại qua một thời gian nữa, đối với Đại Thiên đây là khoảng thời gian vô cùng kinh khủng, từng giây từng phút bị áp lực đè nặng, cảm giác như bản thân đang bất lực chờ người đến giết vậy.

Cùng với một tiếng sói tru vang lên, kẻ địch nhanh chóng tiến công. Kẻ địch đến gần, một vị binh sĩ dày dạn kinh nghiệm sợ hãi gầm lên

“Là Thị Huyết Ngân Lang!!!!”

Binh sĩ xung quanh cũng nhìn thấy điều này, trong lòng vô cùng kinh hãi, quát tháo đẩy bọn nhỏ vào trong bảo hộ.

Bọn họ kinh hãi như vậy cũng là có lý do. Trong các yêu thú, thú ăn thịt thường đều là Tam Giai trở lên, không bao giờ có yếu hơn. Thị Huyết Ngân Lang là yêu thú yếu nhất trong dòng tộc sói, nhưng yếu nhất cũng có Tam Giai thực lực, hơn nữa bọn chúng còn sống theo từng đàn, ít thì chục con, nhiều thì hàng trăm, có khi hàng ngàn con.

Năm mươi binh sĩ hắc giáp đi từ vương thành đến đều có cảnh giới Chiến Sư, cộng thêm vị trưởng làng Lý Liêm cảnh giới Chiến Sư đỉnh phong cùng Hàn Hạo có thực lực Chiến Tướng Sơ Giai, miễn cưỡng có tư cách liều mạng cùng Thị Huyết Ngân Lang, nhưng điều này không thể xác định trọn vẹn được, còn phải tùy thuộc vào số lượng của chúng.

“Tất cả cẩn thận, chấn chỉnh đội hình.”

Theo sau một tiếng quát của Lý Liêm, quần lang như một cơn sóng, ồ ạt phá hủy hàng rào xông lên, tựa như hàng rào này chỉ như một tờ giấy mỏng, tùy ý đều có thể xé nát.

Hàng trăm con sói đồng thời xông vào, cảm giác ác liệt cùng khát máu kia không phải là một tên dã man nhân hay một con hoẵng có thể so được. Đại Thiên có chút sợ hãi nhìn những con sói trắng xám đang há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Tình hình có chút không lạc quan chút nào, đàn sói đông lên đến hơn mấy trăm con, kéo dài cuồn cuồn không dứt, nhìn phía sau bọn chúng chỉ thấy như một lớp lụa trắng không ngừng uốn lượn.

Các binh sĩ liều mạng ngăn cản kẻ địch, phía sau một đám quân trong làng ra sức hỗ trợ, những binh sĩ trong làng này chỉ có thực lực Chiến Sĩ, cao nhất cũng chỉ là Cao Giai, Triệu Bân cũng xen lẫn trong những người này.

Phía sau bọn nhỏ vội vã rút cung bắn yểm trợ, nhưng Đại Thiên kinh hãi phát hiện, mũi tên sắt chạm vào thân thể Thị Huyết Ngân Lang liền nhanh chóng gảy, không thương tổn được chúng chút nào dù chỉ là một cọng lông.

Hắc giáp binh sĩ cũng coi như là tinh nhuệ, tuy ở thế yếu nhưng cũng giết không ít ngân lang. Chém giết một hồi lâu, cảm thấy tình hình càng lúc càng không ổn, mọi người thể lực tiêu hao nhanh chóng mà quần lang tựa như vô tận không bao giờ hết, Hàn Hạo bỗng dưng quát lên

“Một số người theo ta đi giết Lang Vương, nếu không tất cả đều không còn cơ hội sống.”

Các binh sĩ nghe xong hơi giật mình, sau đó liều mạng gật đầu, hai mươi binh sĩ nhanh chóng tách ra khỏi hàng phòng thủ, dùng Hàn Hạo dẫn đầu mạnh mẽ đánh xuyên qua quần lang.

Hàn Hạo lúc này phát huy toàn bộ đấu khí, uy lực không phải lúc trước luận bàn cùng Triệu Cẩm Phàm có thể so. Một thương mạnh mẽ đâm tới, Hàn Hạo trực tiếp đâm nổ đầu một con sói đang công kích, tiếp theo lại mạnh mẽ quét ngang thương, đánh ngã không ít con nữa, nhất thời làm rối loạn trận hình quần lang. Nhưng Hàn Hạo muốn không phải là hiệu quả này, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn về phía xa một con ngân lang to lớn đang nhìn chằm chằm vào chiến trường, đây chính là Thị Huyết Ngân Lang vương.

Mà binh sĩ tách gần một nửa khỏi hàng phòng thủ khiến trong căn cứ tình thế nhanh chóng xấu đi, những binh sĩ còn lại căn bản là ngăn cản không nổi, rất nhiều ngân lang mạnh mẽ xông vào trong đánh về phía bọn nhỏ, mà một con trong đó đang xông thẳng về phía Đại Thiên.

Đại Thiên kinh hãi nhìn con sói ngày càng phóng đại trong tầm mắt, sát khí từ nó tỏa ra ngay lập tức đem Đại Thiên đông cứng, đây chắc chắn là đối thủ khủng khiếp nhất mà hắn từng đối mặt. Đợi Thị Huyết Ngân Lang tiếp cận, Đại Thiên mới giật mình tỉnh lại, đấu khí vận chuyển về hai tay, giương thương một kích đâm trước chiếm tiên cơ.

Thị Huyết Ngân Lang cũng không né tránh, miệng há to ra, mạnh mẽ cắn nát mũi thương, người lao về phía trước húc văng Đại Thiên ra chỗ khác. Đại Thiên bị cú húc này khiến cho trong cơ thể như lộn ngược, choáng váng, buồn nôn, máu trong người như đảo lộn, cả người khó chịu co rúm trên mặt đất.

Mà Thị Huyết Ngân Lang cũng không biết thương xót đối thủ là gì, miệng tiếp tục há ra nhào đến tấn công tiếp. Bản năng cầu sinh khiến Đại Thiên miễn cưỡng tỉnh dậy, thấy công kích đến vội vã lăn người né tránh, vừa ổn định tay vội vã rút đao ra, toàn lực chém về phía con dã thú khát máu kia.

“Cộc!!!”

Một tiếng trầm đục vang lên, cái âm thanh này tựa như tiếng rìu chặt vào khúc củi mà bị bật ngược lại vậy. Lúc này Đại Thiên tình hình cũng không khác là mấy, hắn chém được vào đối phương nhưng cảm giác như là chém vào một tảng đá cứng rắn, tay cầm đao tê dại bị dội ngược về sau.

Tay còn lại cầm giữ chặt tay cầm đao đã tê dại, Đại Thiên hai mắt tuyệt vọng sợ hãi nhìn Thị Huyết Ngân Lang, hai chân nhanh chóng chuyển ngoặt chạy đi, hắn lúc này dậy không nổi ý chí chiến đấu nữa rồi.

Thị Huyết Ngân Lang lại tiếp tục đuổi theo, cảm giác được mùi tanh tưởi sát phía sau, Đại Thiên hai mắt từ sợ hãi tuyệt vọng chuyển thành điên cuồng. Cả người xoay thẳng về sau đối mắt với đối thủ, hai tay vươn ra ôm lấy con vật đang vồ đến, liều mạng vật ngã nó xuống đất.

“Thị Huyết Ngân Lang thì sao, dù là mạnh thế nào thì cũng chỉ là một con chó, ta còn phải sợ ngươi sao.”

Đại Thiên nổi điên gào lên, lợi dụng sức mạnh trời cho của Cương tộc liều mạng đè lên con ác thú này, áp lực sinh tử khiến hắn phát ra sức mạnh khủng khiếp hơn bình thường nhiều. Tay đấm, chân đá, miệng cắn, không có gì Đại Thiên không làm, vì nằm đè lên nó nên toàn bộ phần bụng của con sói hoàn toàn lộ ra trước mắt Đại Thiên. Ở loài chó, phần bụng gần như là phần yếu nhất của chúng, chúng thường chỉ lộ ra cho kẻ mà chúng thân nhất.

Mà con ngân lang này là một con đực, Đại Thiên nổi điên lên hướng về cái thứ đồ vật kia của nó đá liên tục, tay liều mạng đè lại con thú này. Ngân lang thống khổ rít gào, liều mạng vùng vẫy, chân nó cào cấu vào người Đại Thiên đến nỗi lồi cả thịt.

Sau một hồi, Đại Thiên đuối sức, con sói lật ngược đè lại Đại Thiên, nhưng tướng đứng của nó có chút lảo đảo, xem ra thứ kia bị thương không nhẹ. Lực lượng áp đảo, Thị Huyết Ngân Lang hướng xuống dưới liên tục cắn, mà Đại Thiên thì liều mạng đưa tay bảo vệ chỗ yếu hại.

Ngày càng kiệt sức, Đại Thiên bị cắn thêm một cái vào vai nữa, liều mạng móc tay vào họng đối thủ, Đại Thiên mạnh mẽ đem con thú này đẩy ra, một tay với rút lấy chủy thủ, không ngừng đâm lên người con thú, tất nhiên đều là vô ích. Nhìn cái miệng đáng sợ càng ngày càng gần, Đại Thiên tâm bỗng trở nên phẳng lặng, hai mắt đột ngột chuyển lại thành điên cuồng, Đại Thiên quát lớn

“Súc sinh, ngươi đã muốn ăn ta liền cho ngươi ăn.”

Nói xong liền hai tay cầm chủy thủ hướng về phía trong miệng ngân lang đâm tới. Thị Huyết Ngân Lang một ngụm cắn chặt hai tay Đại Thiên khiến hắn đau đớn gào lên. Đột nhiên, lực cắn bỗng trở nên nhẹ, từ trong miệng con sói máu ộc ra như nước đổ vào mặt Đại Thiên, con sói sau đó ngã sập xuống đè lên người hắn.

Đại Thiên kinh ngạc, sợ hãi lẩm bẩm “thành công rồi” người cũng không còn chút sức lực nào nằm gục dưới người con sói.

Ở phía xa, Hàn Hạo cùng Lang Vương cũng đánh đến hồi cao trào. Thương trong tay Hàn Hạo hiển nhiên không phải là vật bình thường, cộng thêm thực lực tương đương, Hàn Hạo đem Lang Vương đánh không có lực hoàn thủ. Hai mươi binh sĩ đi theo Hàn Hạo liều mạng ngăn cản Thị Huyết Ngân Lang gần đó đến cứu viện, hiện tại chỉ còn sáu người.

Nhìn đồng đội lần lượt tử trận, Hàn Hạo lần đầu tiên trong đời làm trái với nguyên tắc của mình, nghe theo Triệu Cẩm Phàm nổi điên lên liều mạng, không thèm phòng thủ để Lang Vương cắn vào người, thương trong tay toàn lực đâm xuyên từ ngực đến lưng đối thủ. Lang Vương rít lên liều mạng lùi lại, Hàn Hạo chịu thêm vài kích nữa, thương trong tay liên tục đâm xuyên con vật ngày càng yếu kia.

Cuối cùng, cùng với một thương đâm nát đầu Lang Vương, quần lang xung quanh kiêng kị lùi về, sự kiêng kị này không chỉ với Cương nhân mà còn với cả đồng loại của chúng, dù sao lang bản tính cũng không tốt chút nào, nếu không có Lang Vương áp chế chúng đã sớm hướng đồng loại công kích.

Thị Huyết Ngân Lang không đầu không đuôi bỏ chạy, Cương nhân cũng không thèm để ý đến lý do, người người ôm thi thể đồng bạn khóc rống lên, tất cả tâm tình lẫn lộn phức tạp.