Uy Chấn Cương Tộc

Chương 30: Chữa thương




Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng đến một ngày, Đại Thiên vô cùng kinh ngạc bật người dậy nhưng không thể nào nhúc nhích được, vội hoảng hồn xem xét thân thể của mình. Thân thể Đại Thiên lúc này vô cùng đau đớn, so với trận đánh đầu tiên ở làng thương thế còn nặng hơn gấp trăm lần.

Nhưng ít nhất thân thể còn cảm nhận được đau, đồng nghĩa với việc còn sống. Liên tục bị Phong Lang cùng Hồng Vỹ Ưng toàn lực truy kích, thân thể Đại Thiên đã sớm không thể chịu nổi rồi, chỉ còn duy nhất một chấp niệm là đem Quả Màu Đỏ về cho Viêm Hổ, một chấp niệm cuối cùng không cần biết lý do.

Lần này bị thương nặng như vậy, xung quanh lại không có người, Đại Thiên còn nghĩ là mình chết chắc rồi, dù sao cũng không dám hi vọng Viêm Hổ sẽ giúp mình chữa thương. Ngay khi Đại Thiên trong đầu tràn đầy nghi hoặc, một ý niệm bỗng nhiên truyền tới

“Là ta!”

Đại Thiên có chút mê muội, nhất thời không biết là chuyện gì xảy ra. Đợi qua một lúc, Đại Thiên mới chợt nhớ tới Viêm Hổ, có ý định xoay người xem xét, nhưng thân thể hoàn toàn không cử động được, chỉ còn hai mắt là có thể quan sát xung quanh.

Đảo mắt nhìn xung quanh, Đại Thiên hiện tại đang nằm trên mặt đất, đại khái là trong một hang động, thứ duy nhất tồn tại ở đây ngoài hắn ra thì còn có một con hổ, phải nói là một con hổ rất lớn.

Con hổ lúc này thè lưỡi thở nhìn hắn, một bộ hiền lành dễ gần, nhìn mãi một lát Đại Thiên mới nhận ra đây là Viêm Hổ. Chỉ có thể trách hiện tại Viêm Hổ nhìn hoàn toàn không thể tưởng tượng đến vị Lục Giai Ma Thú mạnh mẽ kia rồi.

Viêm Hổ độc màu đen trên người đã rút gần hết, chỉ còn nhàn nhạt một vài chỗ sạm màu trên da. Thân thể tùy ý nằm dưới đất, hai mắt tràn ngập hứng thú nhìn Đại Thiên.

Trải qua một thời gian ngắn thích nghi, Đại Thiên lập tức trở nên sợ hãi nhìn Viêm Hổ, đối phương hiện tại tuy biểu hiện thân thiện, nhưng hình ảnh bá đạo của nó lúc trước cũng không phải tưởng tượng mà ra, lỡ như nó có ác ý, bằng thân thể tàn phế của Đại Thiên hiện tại cho dù có một trăm cái mạng cũng không đủ cho nó giết.

“Nếu ta muốn giết ngươi thì ngươi đã sớm chết từ lâu rồi, còn chờ đến giờ này sao.”

Ý niệm của Viêm Hổ một lần nữa truyền đến. Đại Thiên nghe xong cảm thấy một hồi xấu hổ, trong lòng lại có chút tò mò vì sao Viêm Hổ tha mình.Viêm Hổ căn bản là đọc hiểu suy nghĩ của hắn, một ý niệm nữa lại truyền đến

“Xem ở việc ngươi dốc sức làm việc, ta tạm tha ngươi một mạng.”

Đại Thiên lập tức chuyển buồn thành vui, ít nhất một cái mạng nhỏ này trong nhất thời cũng chưa mất được, xem như là chuyện vui nhất sau khi tỉnh lại, lần này liều mạng cũng xem như đạt được mục đích.

Trong nháy mắt, Đại Thiên nhìn Viêm Hổ cũng trở nên thân thiện hơn nhiều mà Viêm Hổ thì vẫn một bộ hiền lành hứng thú nhìn hắn. Hồi lâu, liên tưởng đến thân thể của mình, Đại Thiên trong lòng một hồi hướng về Viêm Hổ thắc mắc, Viêm Hổ sau sự việc này đối với hắn cũng xem như là khá tốt, gặp Đại Thiên hỏi cũng vui vẻ trả lời

“Thương thế của ngươi xem như chắc chắn phải chết.”

Ý niệm đến đây liền ngừng lại, vô cùng tò mò quan sát Đại Thiên. Đại Thiên cũng bị hù dọa lạnh người rồi, khuôn mặt đều biến sắc vài lần, đợi nhìn thấy Viêm Hổ hai mắt vui vẻ híp lại, mới cảm giác mình bị trêu cợt. Viêm Hổ thấy đối phương đã phát hiện, không có chút hưng phấn nào nữa, tiếp tục truyền ý niệm

“Nhưng ngươi cũng xem như là có công đem Ma Quả về cứu ta một mạng nên ta đặc cách cho ngươi dùng một chút Ma Quả, ừm, đại khái là một phần mười.”

Hơi có chút khó hiểu, Đại Thiên hoàn toàn không biết Ma Quả là gì, nhưng ngẫm lại ý của Viêm Hổ mới chợt hiểu ra, ngoài Quả Màu Đỏ kia thì Đại Thiên còn đem về Quả nào khác nữa, nếu thêm một quả nữa thì chưa chắc Đại Thiên còn may mắn sống sót như hiện tại.

Đại Thiên lúc này mới nhớ đến lúc bị ngất có cảm giác được một thứ vô cùng nóng tiến vào cơ thể, sau đó liền mất cảm giác, lúc đó thần trí không tỉnh nên không để ý lắm, hiện tại xem ra là Viêm Hổ cho hắn ăn Ma Quả.

Trong lòng nổi lên cảm giác cảm kích, Đại Thiên thấy Viêm Hổ cũng không phải khó gần như nó biểu hiện. Ít nhất trong trường hợp đó,Viêm Hổ thực lực áp đảo, hoàn toàn có thể giết hắn độc chiếm lấy Ma Quả, tuyệt đối tốt hơn gấp ngàn lần việc chia sẻ cho Đại Thiên.

Viêm Hổ vô cùng hưởng thụ Đại Thiên cảm kích, tuy là khác loài nhưng Đại Thiên dễ dàng nhận ra tâm tình vui vẻ của đối phương hiện ra trên mặt. Mạng sống coi như được bảo toàn, nhưng thân thể cứ như thế này mãi cũng chẳng phải dễ chịu gì, vội vàng tỏ ý hỏi Viêm Hổ

“Ngươi còn sống là may rồi còn muốn đòi hỏi gì nữa. Ta hiện tại chưa giải được hoàn toàn độc của con rắn chết tiệt kia, thực lực vẫn chưa khôi phục, không thể giúp được gì, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào ngươi thôi.”

Đại Thiên vô cùng thất vọng, thương thế như thế này nếu không có ai hỗ trợ, hồi phục được hay không là một chuyện rất khó nói, hơn nữa dù có phục hồi được thì có khả năng rất cao bị di chứng. Hồng Vỹ Ưng cùng Phong Lang đem thân thể của hắn đều cào nát rồi, sau này có què cái tay gãy cái chân thì Đại Thiên cũng không có gì kinh ngạc. Cũng may ngay lúc này, Viêm Hổ ý niệm lại truyền tới

“Tuy nhiên, ngươi có thể sử dụng năng lượng của Ma Quả tồn tại trong cơ thể để phục hồi. Năng lượng của Ma Quả cực kỳ bá đạo, dù chỉ là một phần mười ngươi cũng không chịu được nên ta tạm thời phong bế trong cơ thể ngươi, ngươi tùy thời có thể hấp thụ, ta nghĩ cũng đủ để ngươi phục vụ như cũ.”

Đại Thiên thấy còn có cơ hội, trong tâm vội vàng vui mừng thử thăm dò cơ thể. Quả nhiên, trong cơ thể của hắn ngoài Đấu Khí Căn Nguyên cùng Nguồn Năng Lượng Tê Dại kỳ lạ kia còn xuất hiện thêm một nguồn năng lượng khác, vô cùng cuồng bạo cùng mạnh mẽ, có điều bị một thứ gì đó kiềm chế lại không thể thoát được.

Đại Thiên thử tiếp xúc với nguồn năng lượng mới này, quả thật đúng như Viêm Hổ nói, Đại Thiên có thể tùy ý rút ra từng chút một hấp thụ, sẽ không tổn hại đến thân thể. Cổ năng lượng này bổ trợ năng lượng cực tốt, thương thế của Đại Thiên dưới sự xoa diệu của nó chậm rãi khôi phục lại.

Cổ năng lượng này có vẻ cuồng bạo, nhưng nếu thật sự biết cách khống chế thì nó trở nên vô cùng tốt cho thân thể, ít nhất nếu trạng thái của Đại Thiên còn bình thường, hấp thụ hết một phần mười Ma Quả cũng đủ khiến hắn đột phá lên Chiến Sư, thậm chí còn hơn vậy nữa.

Đại Thiên bị cổ năng lượng này xoa dịu vô cùng thoải mái, nhanh chóng trầm mê vào việc chữa thương, bỏ mặc Viêm Hổ nằm một bên vô cùng mất hứng nhìn hắn, qua hồi lâu, cảm thấy quá nhàm chán nên Viêm Hổ tiếp tục giải độc, xung quanh thân thể của nó bốc lên từng hồi khói đen tanh tưởi, nếu Đại Thiên hiện tại còn quan sát có lẽ vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng này.

.....................

Cổ năng lượng mới này xem như là dễ điều động, nhưng bắt buộc phải có đấu khí kiểm soát, nếu không nó liền phản tác dụng ngay. Mà do trước đó Đại Thiên liều mạng chạy, đấu khí đã sớm cạn kiệt nên phải vừa hấp thụ đấu khí vừa chữa thương nên tốc độ bị giảm đi rất nhiều.

Đồng thời do lần này dùng Nguồn Năng Lượng Tê Dại kia kích thích thân thể, tuy là giúp Đại Thiên thuận lợi thoát khỏi hai con Yêu Thú truy kích, nhưng tác dụng phụ cũng không hề nhẹ, trực tiếp đem thân thể của Đại Thiên phá nát rồi.

Từng tế bào trong cơ thể bị tê liệt, chỗ nặng nhất còn bị cháy xém, thật sự cũng chẳng cần bị Yêu Thú tấn công thì Đại Thiên thương thế cũng chẳng khá hơn chút nào.

Đây tuyệt đối là lần bị thương nặng nhất của Đại Thiên, những lần trước dù bị thương nặng cỡ nào thì vẫn là ngoại thương, còn lần này dù là bên trong hay bên ngoài đều tan nát cả, dù là có Ma Quả hỗ trợ thì Đại Thiên cũng thấy thân thể từng hồi khó chịu, tốc độ phục hồi vô cùng chậm chạp.

Mà quan trọng nhất là nội thương, trị ngoại thương chỉ đơn giản là đưa năng lượng đến đó hỗ trợ là được, nhưng một khi bị nội thương, đặc biệt là nội thương vô cùng nặng như Đại Thiên thì chức năng tự chữa lành của thân thể cũng bị suy giảm rất nhiều, thậm chí là không tự chữa trị.

Đại Thiên căn bản là phải chủ động chữa trị, độ khó không phải là chỉ tăng lên vài lần.

Cứ như vậy, một người một hổ tự lo phần mình, chuyên tâm trị thương.

........................

Thời gian chữa thương như thế này luôn trôi qua rất nhanh. Đại Thiên cùng Viêm Hổ trong thời gian này không có bất cứ thứ gì bỏ vào bụng, thân thể cả hai đều héo rút chỉ còn da bọc xương rồi. Nhưng miễn cưỡng dùng đấu khí cùng năng lượng trong Ma Quả cũng đủ để thân thể không bị chết đói.

Viêm Hổ hiện tại trên người cũng không còn màu đen ẩn trên da nữa, độc tố xem như là được giải hết, tuy vậy, Viêm Hổ vẫn liều mạng đâm đầu vào tu luyện, tận dụng năng lượng còn sót lại của Ma Quả để hồi phục thực lực. Kịch độc tuy đã giải nhưng di chứng của nó để lại khiến Viêm Hổ thực lực suy giảm nhiều.

Mà Đại Thiên thân thể yếu ớt hơn Viêm Hổ rất nhiều, dưới sự hỗ trợ của Ma Quả nhanh chóng phục hồi lại thương thế, tuy chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng ít nhất đứng lên đi lại nhẹ nhàng cũng có thể rồi.

Cũng trong thời gian này, do thực lực suy yếu, hơn nữa cũng sớm có hảo cảm với Đại Thiên nên Viêm Hổ cũng trở nên thân thiết khá nhiều. Thỉnh thoảng kết thúc chữa thương cả hai lại giao lưu với nhau, xem như là để bớt nhàm chán, nhưng nhờ vậy cả hai nói chuyện càng ngày càng hợp ý, càng lúc càng thân với nhau hơn.

Ngày hôm nay thương thế của cả hai đã trở nên tốt hơn một chút, vừa kết thúc chữa thương lại đâm đầu vào nói chuyện giải sầu. Nói hưng phấn hồi lâu, Viêm Hổ bỗng dưng trầm mặc lại, còn chưa đợi Đại Thiên thắc mắc liền giành trước truyền ý niệm

“Ta hiện tại thực lực đã khôi phục rất nhiều.”

Đại Thiên có chút trầm mặc không biết trả lời thế nào, thương thế của hắn còn rất nặng, nếu hiện tại Viêm Hổ đi hắn cũng không dám miễn cưỡng đòi đi theo, nhưng tiếp đó làm sao sinh tồn còn thật khó nói. Thấy tâm tình Đại Thiên trở nên trầm trọng, Viêm Hổ có vẻ vô cùng khoái trá, miệng hổ nhe răng rít ra vài tiếng, có lẽ là đang cười, thấy khuôn mặt Đại Thiên càng ngày càng đen lại, Viêm Hổ mới lại truyền ý niệm

“Chỉ có điều do đưa cho ngươi một phần mười Ma Quả khiến năng lượng tản bớt rất nhiều, hiệu quả không được tốt lắm nên ta vẫn chưa thể phục hồi như lúc ban đầu.”

Lại tiếp tục trầm mặc, đợi Đại Thiên kịp tiêu hóa những hết những ý niệm này, sau đó Viêm Hổ lại trịnh trọng tiếp tục

“Vì thế ta cần ngươi giúp.”

Đại Thiên ngay lập tức choáng váng giật mình, Viêm Hổ nhờ vả tuyệt đối không phải là điều gì dễ dàng, đã có kinh nghiệm một lần bán sống bán chết, Đại Thiên cũng không có đủ can đảm để tiếp tục liều mạng nữa. Trong đầu vội vàng liên tục phản đối, một bộ thà chết chứ không tuân theo.

Viêm Hổ cảm nhận ý nghĩ của Đại Thiên, cũng cảm thấy có chút không đúng cho lắm, nhưng điều này đối với nó rất quan trọng, cũng không thể dễ dàng bỏ qua được, nếu không thì nhất thời không khôi phục thực lực là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến thực lực của nó không thể phát triển nữa liền là chuyện lớn rồi. Ý niệm có chút nhẹ nhàng, Viêm Hổ cố sức khuyên nhủ Đại Thiên

“Lần này tuy vẫn có chút nguy hiểm nhưng ta cũng đủ sức chặn phần lớn, nên thực tế ngươi cũng không gặp khó khăn gì.”

Đại Thiên mà tin những lời này thì hắn thật sự là thằng ngu rồi. Nếu thật sự đơn giản như lời Viêm Hổ nói thì nó cần gì phải kéo theo Đại Thiên, lại còn hạ giọng van nài. Đại Thiên không thèm để ý tới nó, làm ra bộ dạng dù ngươi có khuyên nhủ thế nào ta cũng không quan tâm. Viêm Hổ cố gắng khuyên nhủ vài lần mà không được, trong lòng tức giận, hung tính bạo phát, gầm lên một tiếng vang dội đồng thời truyền đạt ý niệm

“Nếu ngươi không chấp nhận, ta lập tức giết ngươi!”

Đại Thiên bị Viêm Hổ đột nhiên nổi giận dọa sợ, trong thời gian này tiếp xúc với Viêm Hổ, cảm thấy nó vô cùng thân thiện mà quên mất bản tính của nó cũng không phải dạng tốt lành gì, có thể nói là cùng hung cực ác. Dưới sự bá đạo của Viêm Hổ, Đại Thiên ủ rũ như một đứa bé bị ức hiếp, khuất nhục đồng ý.

Viêm Hổ thấy Đại Thiên đáp ứng rồi, tâm tình lập tức trở nên hài lòng, vui vẻ truyền ý niệm tới

“Cố gắng chữa thương, đợi thời cơ đến ta lập tức gọi ngươi.”

Đại Thiên đối với thái độ chuyển biến cực nhanh của Viêm Hổ âm thầm phê bình trong lòng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra thái độ gì, ngoan ngoãn tiếp tục chữa thương, ít nhất khi gặp nguy hiểm cũng phải đủ khả năng tự vệ, Đại Thiên không dám đem tính mạng của mình hoàn toàn dựa vào Viêm Hổ.

..........