Uyên Ương Lệ

Chương 3




Lúc dẫn nàng vào phòng khách, Thu Nhược Trần cố giữ một khoảng cách nhất định theo đúng phép tắc

“Cô nương chờ một chút, tại hạ đi rồi quay lại ngay.”

Sau đó, lúc Linh nhi chờ dài cổ sắp ngủ gật, hắn mới xuất hiện với một bộ phục trang khô ráo của nữ nhân trong tay.

Linh Nhi chậm chạp nhận lấy, thấy hắn ta xoay người định rời đi, nàng cuống quít hỏi: “Này, ngươi đi đâu đó?”

“Cô nương thay y phục, tại hạ tất nhiên phải tránh đi rồi.”

“Ai da, vội gì chứ!” Linh Nhi trơ mặt kéo hắn tới ngồi cạnh mình, nghiêng đầu đánh giá gương mặt đang rất mất tự nhiên.

Giờ mới có cơ hội thẩm định hắn ta, nàng khoái trá phát hiện vị hôn phu của mình quả là một “cực phẩm nhân gian”. Đúng thật mẹ không hề lừa nàng.

Khuôn mặt tuấn tú nho nhã, không hề có chút giang hồ lỗ mãng nào cả, song cũng chẳng có dáng vẻ trói gà không chặt ẻo lả của các thư sinh chỉ biết học hành. Nói thế nào nhỉ? Hắn ta có khí chất của riêng mình, ưu nhã, trầm tư ít người sánh kịp.

Điều thú vị hơn là, nàng phát hiện hắn hình như rất ít khi gặp nữ nhân! Nên mới có cái thái độ e dè thế kia, chẳng lẽ…… Hắn ta thực sự vì nàng mà thân thủ như ngọc?!

Oa! Nếu thật sự như vậy, nàng đã lừa được một người tốt rồi sao?

Nam nhân giữ mình trong sạch thật khó tìm, vậy mà còn tưởng người cha chung tình son sắt của nàng là độc nhất vô nhị trên đời này chứ! Làm nàng lần nào cũng mất công ghen tị với mẹ.

Một ý tưởng cực vui vẻ vụt lóe lên trong đầu, nàng nhếch miệng, cố giấu một nụ cười trộm.

“Cô nhìn gì?” hắn mất tự nhiên thoát khỏi tầm quan sát của nàng, không thể chịu nổi sự soi mói không chút e dè như vậy.

“Này, ta thấy ngươi rất đẹp trai!” Nàng vui vẻ phát biểu ý kiến.

“Hả?” Hắn ngây người. Cô gái thẳng thắn như vậy mới gặp lần đầu tiên trong đời.

Một cô nương bình thường trước mặt hắn thường tỏ ra hết lòng ái mộ, nếu không thì cũng e lệ giữ kẽ đâu dám nhìn thẳng. Chỉ trừ một lần lạc vào Câu Lan Viện hắn mới biết thế nào là đầu mày đuôi mắt của các kỹ nữ, khiến hắn choáng váng phải đạp tung cửa chạy ra ngoài.

Nhưng cô nương trước mặt lại có khí chất rất đỗi thanh bạch, rõ ràng chưa hiểu chuyện đời, tuyệt đối không phải loại người hắn vừa nghĩ tới. Vậy thì tại sao…. Chẳng biết tại sao mỗi lần nhìn vào đôi mắt lanh lợi rạng ngời đó hắn lại cảm thấy có một nguồn cảm xúc rất kỳ lạ, như là…… đã từng gặp ở đâu rồi.

Thấy sự nghi ngờ hiện lên trong mắt hắn ta, sự vui vẻ của Linh Nhi tan biến hết.

“Ai da, sao lại nhìn người ta thế, làm người ta xấu hổ chết đi được!” nói thì nói thế nhưng nàng đâu biết thế nào là xấu hổ. Lại còn vô tình hữu ý quét ánh mắt trên người hắn ta.

“Cô…… Cô nương……” hắn giật mình nhảy tránh ra.

“Kinh ngạc gì chứ? Khi nãy việc thân mật hơn thế chúng ta cũng làm rồi mà, còn thiếu gì sao?”

Việc thân mật hơn thế cũng làm rồi?

Gương mặt tuấn tú ửng đỏ.

“Cô nương…xin hãy ăn nói cẩn thận.”

“Ăn nói cẩn thận?” Nàng chớp chớp đôi mắt to, hồn nhiên nói. “Ta không hiểu lắm, nghĩa là không được nói sao? Nhưng miệng dùng để nói mà! Nếu không… À, ta hiểu rồi! Ngươi định sử dụng nó vào mục đích khác sao?

Nhược Trần chẳng biết phải làm gì với vị cô nương này… sao tự nhiên cô ta lại dính vào người hắn cơ chứ?

Thân thể mềm mại nũng nịu xích về phía hắn trêu chọc rất khả nghi.

Hắn lùi lại, nàng tiến lên.

“Nói xem, có phải không?” nàng kiễng chân cố ý áp sát vào tai hắn chọc ghẹo.

Hì hì! Chiêu này học trộm của mẹ, tạm chiếm dụng vậy.

Thu Nhược Trần không dám cự tuyệt quá gay gắt vì ngoài việc sợ làm tổn thương lòng tự tôn của con gái nhà người ta, hắn còn rất có cảm tình với vị cô nương này. Hắn không nỡ đối xử với nàng như vậy.

Hắn không muốn làm nàng thấy khó xử nhưng cứ trốn tránh cũng chẳng phải cách hay, chỉ còn nước ôn tồn đáp: “Ta tôn trọng cô nương nên xin cô hãy tự trọng.”

“Chàng chê ta quá nặng sao?” Linh Nhi cười rạng rỡ ra vẻ buồn bã. “Vậy được rồi, ta sẽ nghĩ cách giảm cân vậy.”

Tiếp đó nàng bắt đầu cởi áo như giữa chốn không người, khiến Thu Nhược Trần hoảng hốt.

Tất nhiên nàng sẽ chẳng cởi hết quần áo, thế chẳng phải quá lợi cho tên kia sao? Nàng vẫn giữ trung y* trên người mà! Cơ mà, cả người đều bị ướt lộ hết ra , như vậy lại càng quyến rũ hơn .

*Là đồ lót, nhưng các bạn đừng tưởng tượng thái quá ^_^, quần áo cổ đại nó rườm rà nên đồ lót cũng là cả bộ đồ kín bưng.

“Cô…” hắn đi đi lại lại vòng quanh, Linh nhi như cái bóng cứ bám lẵng nhẵng đằng sau, không chú ý nên va vào chân giường, “Á” rồi cả hai cùng ngã vật xuống.

“Ôi…” thật xui xẻo, lại là hắn ta ở dưới làm đệm.

Ha, không tồi nha… Lần này thì nàng hiểu thế nào là hưởng thụ rồi, không cảm thấy kinh hãi hẫng hụt nữa, ngược lại còn nhắm mắt an tĩnh tựa vào hắn ta.

Đây là nam nhân nàng muốn ôm cả đời! Được nằm trong vòng tay hắn thật ấm áp, thật thoải mái!

Cảm giác ấm áp song vẫn mát mẻ tựa như một ngày thời tiết lý tưởng với nắng vàng rực rỡ nhưng vẫn thấp thoáng những cơn gió nhè nhẹ. Hắn ta cả tướng mạo lẫn phẩm cách đều xuất sắc hơn người. Trừ phi nàng bị bại não mới bỏ lỡ mất. Hà hà, thế nào thì nàng cũng ra quyết định rồi. Cả đời này nàng sẽ quấy rối hắn ta.

Trong lòng Thu Nhược Trần đang kêu gào thảm thiết. “Mau dậy đi, đừng ngủ nữa.” Thu Nhược Trần khóc dở mếu dở khi nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng không biết trời đất gì của nàng.

Phải nghe lời hắn ta sao? Nằm mơ chắc!

“Ôi, hai chúng ta thế này là vượt lễ giáo rồi, chàng nhất định phải chịu trách nhiệm cưới ta đấy.” Nàng dai dẳng như con bạch tuộc có trăm cái xúc tu, giữ thật chặt, nhất quyết không buông tha.

Thu Nhược Trần thoáng giật mình. Cảm giác này… giống với…, hắn lắc đầu, sự mềm mại dịu dàng của cô nương kia sao lại làm hắn choáng váng tới mức sinh ảo giác thế này?

“Không được, tại hạ đã có hôn ước từ lâu rồi, đành phải phụ ý tốt của cô nương, tại hạ thật có lỗi.”

“Hôn ước…” Gì cơ? Không ngờ hắn ta lại nghiêm túc với hôn ước của hai người họ tới vậy. Còn nàng, bao năm nay nàng đã quên phéng từ lâu rồi, nghĩ mà thấy chột dạ.

“Vậy thì… từ hôn đi! Vị hôn thê của chàng liệu có dễ thương, phóng khoáng hay đẹp bằng thiếp không?” Đường Linh Nhi dẹp lòng tự trọng vào một xó, trêu chọc cái tên này vui vậy sao nàng có thể buông tha cho hắn ta chứ.

Thu Nhược Trần phát hiện hắn hết cách với vị cô nương này.

“Không được, trừ phi chính miệng Linh Nhi nói với ta, nếu không, nàng ấy nhất định sẽ là thê tử của ta.” Thấy nàng chẳng có ý đứng dậy nên hắn dứt khoát đẩy ra xa.

Oa! Thật chung thủy! Nàng quá cảm động, tới mức muốn.. tiếp tục trêu chọc hắn ta!

“Đừng thế nữa, để người ta nằm xuống đi.”

“Cô nương!” Giọng nói và ánh mắt của hắn lạnh băng.

“Thiếp mặc kệ, mặc kệ, chàng không đồng ý thiếp sẽ không dậy đâu.”

“Cô nương đừng ép ta! Nếu cô cứ thế này tại hạ sẽ không khách khí đâu.”

“Hả? Được mà, được mà, không cần quá khách khí với thiếp…” Nàng ra sức gật đầu, dù gì cũng là người mình cả mà!

“Cô!” Vị cô nương này rõ ràng muốn “ăn thịt” hắn. Thu Nhược Trần quyết định không “khách khí” nữa!

Hắn cương quyết đẩy nàng ta ra xa khỏi người mình.

“Ôi! Đừng mà, đồ quỷ keo kiệt, cho người ta nằm nhờ một chút sẽ chết sao! Đáng ghét, đáng ghét… người ta không đi, có đánh chết cũng không đi…”

Nghe đi, đây là lời một cô gái nói ra sao?

Cơn giận đến nhanh cũng đi nhanh, hắn thấy bản thân chẳng thể nào cáu giận với nàng ta được. Nếu không phải nàng bị thương hắn đã ném loại phụ nữ mặt dày vô sỉ này ra ngoài lâu rồi.

Trong lúc chẳng biết làm gì, một ánh ngọc bích lóe lên.

Mắt hắn như bị mê hoặc dán chặt trước ngực nàng.

Sao tự nhiên hắn ta lại “thú tính” thế nhỉ?

Đường Linh nhi thắc mắc bèn nhìn theo hướng mắt hắn đang nhìn, rên thầm trong miệng, định che giấu nhưng muộn mất rồi.

Thu Nhược Trần nhanh tay kéo vật trong cổ áo nàng ra so sánh với ngọc Uyên Ương hắn mang bao năm bên mình.

Đúng rồi, là một đôi chim đang dang cánh với hoa văn điêu khắc mềm mại. Khi ghép vào nhau chúng sẽ hợp thành một đôi Thủy uyên ương.

“Ơ… ha ha! Thật trùng hợp, sao cô cũng có vật này…”

Nếu có thể nàng mong mình bày ra một vẻ mặt vô tội hơn nhưng người ta đang nhìn chằm chằm thế kia nàng cũng hết cách.

“Còn gì nữa không?” Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.

“À…việc đó… lâu rồi không gặp…” Nàng ấp a ấp úng cố gắng ra vẻ thiên hạ vẫn thái bình.

“Giải… giải thích…” Nàng vắt óc suy nghĩ sau đó cười ngất. “Ha ha ha! Chàng … chờ một chút, để thiếp nghĩ xem…”

“Giải… giải thích…” Nàng vắt óc suy nghĩ sau đó cười ngất. “Ha ha ha! Chàng … chờ một chút, để thiếp nghĩ xem…”

“Cần gì phải nhiều lời, là ta nói mà, thì từ hôn! Làm gì ghê gớm vậy?”

Giờ Đường Linh Nhi mới phát hiện, chọc cho hắn ta tức giận là việc không hề khôn ngoan.

Khuôn mặt trầm tĩnh nho nhã kia đang đùng đùng nổi giận. Thật đáng sợ.

“Đừng… đừng như vậy mà, biểu ca, người ta chỉ đùa một tí thôi mà…”

“Đùa một tí, cười?” Hăn gằn từng tiếng. “Ta đã nói rồi, nếu như từ hôn nhất định phải chính miệng muội nói ra, giờ muội đã nhất quyết thế ta sao có thể khiến muội thất vọng được.”

Gì cơ?! Đường Linh Nhi hoảng hốt đứng chết trân tại chỗ.

“Hu… đừng mà biểu ca, người ta thay đổi chủ ý rồi, muội không muốn từ hôn, kiểu gì cũng không từ hôn đâu!” Bàn tay bé nhỏ bám chặt lấy cổ hắn nhất quyết không chịu buông.

Đôi mắt đen thẫm của hắn sáng lên khác thường. Hắn mím môi cố giấu sự dịu dàng đang chực dâng lên ào ạt.

“Đường Linh Nhi, muội coi huynh là gì? Nói từ hôn thì từ hôn, nói không từ hôn thì không từ hôn sao?” Chờ nàng ôm đủ rồi hắn mới kéo nàng ra lạnh lùng nói.

“Mặc kệ, người ta phải gả cho huynh!” Nàng bất ngờ vươn tay lên định giật ngọc bội lại nhưng Thu Nhược Trần đã sớm đoán ra ý đồ nên dễ dàng tránh được, nhanh như chớp tránh xa khỏi chiếc giường và nàng.

“Ngọc Uyên Ương này muội đã trả lại cho ta, ngày mai ta sẽ viết thư cho cô chú nói rõ việc hôn sự này sẽ được hủy bỏ từ bây giờ.”

Gì cơ? Thảm rồi, nàng đùa quá đà rồi, việc này vui một chốc mà thảm một đời đấy.

“Ở đâu có chuyện đó chứ? Người ta còn chưa nói sẽ trả lại mà, ca ca là thổ phỉ chắc?” Nàng oa oa kêu gào đuổi theo hắn khắp phòng muốn cướp tín vật đính hôn lại.

“Một tháng.” Hắn đột nhiên dừng lại, Đường Linh Nhi không dừng kịp nên bổ nhào vào lồng ngực rộng lớn.

Hắn vừa ôm nàng vừa cúi đầu thở dài, trong lòng chất chứa bao yêu thương không thể nói thành lời. Chỉ thương cho chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng vừa phải chịu khổ vì va vào hắn.

“Cái gì một tháng cơ?” Nàng lẩm bẩm hỏi lại, lòng não nề thảm hại.

“Huynh cho muội thời hạn một tháng, nếu muội lấy được ngọc Uyên ương về huynh sẽ cưới muội, nếu không huynh sẽ bảo cha muội hủy bỏ hôn ước này.”

Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi vui vẻ đồng ý.

“Được, đây là huynh nói, không được nuốt lời đấy nhé.” Đường Linh Nhi nàng xinh đẹp kiều mỵ thế này còn sợ hắn sẽ không cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn cưới nàng sao?

“Đương nhiên.”

“Vậy cứ thế đi.” Nàng hớn hở, chẳng đếm xuể bao nhiêu lần hai tay nàng ve vuốt cổ hắn. “Dù sao huynh cũng đã đồng ý cho muội cơ hội rồi, chắc… huynh sẽ không để ý nếu muội hôn huynh một cái chứ?”

“Việc này…” Hắn ra vẻ rất khó xử.

“Việc này mà cũng do dự sao?” Linh Nhi nhăn mặt bất mãn. “Mặc kệ, hôn rồi nói tiếp.”

Nàng chẳng chút e lệ kéo hắn xuống, ồ ạt bá đạo cướp bóc đôi môi không cho hắn có cơ hội từ chối. Nàng đắc ý rúc sâu vào vòng tay cứng cáp.

Không hề chú ý, Thu Nhược Trần vừa cong khóe miệng cười dịu dàng.

Tiểu nha đầu ngây thơ này! Nàng chẳng lẽ không biết rằng nếu hắn không dung túng nàng có thể dễ dàng “phi lễ” với hắn thế chắc?

Nhưng hắn lại rất thích điểm này ở nàng, tính tình thẳng thắn không chút tính toán. Nếu thích điều gì chẳng hề nhọc công mà che giấu. Đơn giản buộc mọi người phải yêu mến nàng giống như trong ký ức buộc hắn phải điên dại bao năm nay!

“Ôi! Lâu lắm rồi không tới nên quên mất nơi này thế nào rồi.” Suốt dọc đường nàng tung tăng ngó nghiêng, chẳng để ý lúc nào cũng có một chàng trai âm thầm theo sau.

“Cẩn thận, đừng___” bàn tay to lớn kéo cả cơ thể nhỏ bé vào trong lòng, hắn thở hắt ra rồi hoàn thành nốt câu nói. “ngã.”

“Hì!” Linh Nhi theo phản xạ ôm lại hắn, không cần ngắm mà chuẩn xác hôn vào môi hắn, coi như là để cảm ơn.

Nàng phải nắm lấy cơ hội, phải hôn hắn thật nhiều để sau này hắn không thể rời xa nàng. Giống như cha yêu mẹ tới chết đi sống lại vậy.

Cái não bộ nho nhỏ của nàng bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp, sau đó đắc ý suýt quên mình là ai.

Ha ha, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc quá chừng!

Thu Nhược Trần chán ngán, từ lâu hắn đã quen với những việc vô tư này của nàng rồi.

Hắn sao không biết rằng nàng chỉ giả vờ thôi. Tuy khả năng khinh công của nàng rất tệ nhưng chắc không đến mức đi cũng không nổi chứ? Lại càng đừng nói tới chuyện ngã nhào.

Suy nghĩ đó của nàng làm sao giấu nổi hắn? Nếu không phải vì quá thương yêu mà sợ giả thành thật, ngã nhiều sẽ làm đau thân thể nàng thì một ngón tay hắn nàng cũng đừng hòng đụng vào chứ đừng nói chuyện hắn cam tâm để nàng lừa gạt.

“Nếu có huynh ôm người ra sẽ không ngã đâu!” Nha đầu được voi đòi tiên này tưởng quỷ kế đã thành nên cười sao mà ngọt ngào thế!

Có vị hôn thê thế này là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Thu Nhược Trần nghi hoặc tự hỏi.

“Nếu huynh nói muội quá nặng vậy muội hãy cởi bớt y phục ra nhé?”

Linh Nhi sửng sốt, mặt đỏ bừng. “Huynh thật đáng ghét!”

Ra tiểu nha đầu này cũng biết thẹn thùng cơ đấy, vậy chắc hắn nên mừng nhỉ? Lúc trước khi nàng đùa bỡn hắn, hắn còn tưởng nàng không biết thẹn thùng là gì chứ!

Kỳ lạ do hiếm thấy, mau đến sẽ mau đi. Đấy, vừa mới đó thôi mà đôi mắt rạng ngời đã bỏ đi tìm trò vui khác rồi.

“Hả?” Nàng trợn mắt nhìn phía trước.

“Chuyện gì vậy?” Hắn đang định hỏi thì nàng đã chạy biến lên phía trước.

“Haizz, cô nương, cô thật đẹp!” Linh Nhi tán dương.

Hắn đến gần thấy “nam tử” được nàng gọi là “cô nương”, suýt trượt chân ngã xoạc.

“Ngươi mù à? Ta giống nữ nhân chỗ nào?” Nam tử đó khẩu khí rất thô lỗ. Thực ra chuyện này thường xuyên xảy ra đã trở thành nỗi sỉ nhục và kiêng kị nhất của hắn. Mà nữ tử không muốn sống này lại dám nói thẳng trước mặt hắn như thế, còn nói rất thản nhiên nữa…Thật đáng ghét!

Lửa giận đang dâng cao vút, song Linh Nhi không sợ chết cứ cười hì hì, tay còn thân mật khoác vai hắn. “Ây da, đừng giả vờ nữa, kỹ năng cải trang của ngươi chưa cao minh, người tinh mắt một chút chỉ cần liếc qua cũng đủ thấy rồi. Hôm nào rảnh ta dạy ngươi mấy cách dịch dung, bảo đảm cả cha mẹ ngươi cũng nhận không ra luôn.”

Hay cho câu ‘người tinh mắt một chút chỉ cần liếc qua cũng đủ thấy rồi’, nữ tử này chết chắc! Cốc Thanh Vân tay nắm chặt, hít mạnh vào, hít mạnh vào…

“Ngươi sao thế? Khó thở sao? Càng đẹp bao nhiêu lại càng bạc mệnh bấy nhiêu, giống mỹ nhân cổ đại Tây Thi ấy, đẹp cũng có giá của nó cả. Nhưng không sao, ta là đại phu, để ta xem bệnh cho ngươi…”

Quá, đủ, rồi!

Nhịn tới hết chịu nổi, hắn điên cuồng rống lên. “Ngươi nghe rõ cho ta! Ta, không, phải, nữ, nhân!”

Điều này sao có thể, gương mặt phù dung trước mắt còn đẹp hơn nàng đến gấp mấy lần. Đáng để người 17 năm làm một nữ nhân như nàng phải xấu hổ mồ hôi đầm đìa ấy chứ. Người thế này còn chưa đủ tư cách là nữ nhân, Đường Linh nhi nàng không phải nên hổ thẹn đâm đầu vào tường ngay đi sao?

“Đừng trêu ta, ta không tin ngươi!” nói rồi tiểu ma chưởng (tay) của Linh Nhi lần mò lên ngực người ta thám hiểm.

“Này! Ngươi làm gì thế?” Cô nương cởi mở này ở đâu ra thế? Giữa ban ngày ban mặt mà dám quấy rối đàn ông thế này.

“Ây da, đừng xấu hổ, dù sao cũng đều là nữ nhân mà.”

“Ai cùng là nữ nhân với ngươi!” Hắn rống lên đến vỡ họng rồi liên tiếp tránh né, sống chết bảo vệ trinh tiết.

Thu Nhược Trần vừa tới, liền nhìn thấy màn này.

Khi tay nàng sắp với tới “đích” hắn đã nhanh nhẹn ôm vị hôn thê ham chơi vào lòng.

“Biểu ca, huynh tới thật đúng lúc, giúp muội bắt nàng ấy lại.”

Nàng còn hớn hở nhờ cứu trợ nữa! Có ông trời biết, hắn chưa đánh vào cái mông nhỏ của nàng đã là may cho nàng lắm rồi!

“Muội làm gì thế?” Thu Nhược Trần ôm chặt cái người không chịu yên phận. Lại giở trò nhăn mặt cũ rích ra với hắn.

“Huynh lầm rồi, muội nói huynh bắt lấy nàng ấy chứ không phải bắt muội!”

“Đường Linh Nhi, muội tốt hơn hết nên có lời giải thích hợp lý!” Nha đầu đáng chết này, ở trước mặt hắn mà dám nghênh ngang sờ mó nam nhân khác, định coi Thu Nhược Trần hắn là người chết rồi chắc?

“Đại ca, huynh quen nàng ta sao? Vậy tốt quá rồi, huynh mau đem nàng ta đi, mau đi, đệ chịu hết nổi rồi!” Cốc Thanh Vân nói.

Hóa ra Cốc Thanh Vân là tiểu đệ của Thu Nhược Trần, do Thu Nhược Trần theo họ mẹ nên hai huynh đệ mới không cùng họ. Thanh Vân không ngờ lần đầu tiên gặp Linh Nhi đã bị nàng nhận nhầm thành con gái.

Nghe thấy cách hai người xưng hô, Linh Nhi nhìn tướng công tương lai đầy dò hỏi. “À… Cô là em chồng ta sao? Vậy tốt quá rồi!”

Cái gì? Linh Nhi nhầm Thanh Vân là con gái sao?

Cuối cùng Thu Nhược Trần cũng hiểu nguyên nhân hành vi bất thường của nàng, hắn cũng hiểu tại sao Thanh Vân lại nghiến răng nghiến lợi muốn bóp nát nàng thành trăm mảnh rồi.

Hắn thở dài. “Nó không phải em gái huynh.”

“Là sao?” Linh Nhi không hiểu.

“Nói cách khác,” hắn giải thích: “Bác gái của muội, cũng là mẹ huynh có sinh con gái không?”

Linh nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Hình như không!”

“Đó không phải câu trả lời sao, đồ nữ nhân ngu ngốc kia!” Mấy lời lẽ không tôn trọng phái nữ này đương nhiên không phát ra từ miệng tướng công tương lai nho nhã, điềm tĩnh của nàng rồi.

Đường Linh Nhi há hốc miệng, lắp bắp chỉ vào Thanh Vân. “Vậy…cậu ta… hic… không. Ngươi… thật sự là…”

“Nam nhân không sai một li.” Cốc Thanh Vân vừa lạnh lùng nói vừa chờ nàng xấu hổ phải giấu mặt đi.

“Sao ngươi không nói sớm! Đáng ghét, còn hại ta cứ tưởng… Ngươi nói thật xem nào, có phải ngươi thấy ta đẹp quá nên cố tình lợi dụng đúng không?”

Cốc Thanh Vân suýt nữa thì chết vì sặc nước miếng!

Này, này, này…… Đúng là đã ăn cướp lại còn la làng, đã đánh người lại còn kêu cứu mạng!

Nhìn chằm chằm hai người đang ôm ấp, hắn căm giận nói: “Đại ca, đệ trịnh trọng tuyên bố, trừ khi nữ tử trên thế gian này chết hết, nếu không, huynh mà cưới cô gái này thì đừng mơ đệ gọi cô ta là đại tẩu.”

Thái độ của Thu Nhược Trần có chút quái quái nhưng vì cố giữ phong độ hắn đành nén cười vậy. Hắn biết nếu mình cười ở đây Thanh Vân sẽ đoạn tuyệt với hắn mất thôi.

“Đừng như vậy, Thanh Vân.” Hắn hắng giọng nhẹ nhàng nói sau khi chắc chắn không có nguy cơ mình sẽ cười phá lên. “Đừng chấp nhặt một nữ hài tử chứ.”

“Huynh đừng tưởng nói thế đệ sẽ thay đổi chủ ý.” Nữ hài tử? Hừ, nữ hài tử này suýt nữa làm hắn chảy máu trong rồi, Cốc Thanh Vân khinh thường đáp.

“Ai cần ngươi phải thay đổi chủ ý, ta đâu có gả cho ngươi, ai muốn gả cho một gã ẻo lả chứ.” Đường Linh Nhi nhanh chóng phản kích lại.

Nha ── đầu── đáng── chết!

Cốc Thanh Vân cảm thấy kích động gần muốn giết người, hơn nữa còn muốn nghiền nát thành một đống luôn! “Thanh Vân!” Nhân lúc tiểu đệ còn chưa kích động tới mức làm bừa, Thu Nhược Trần ôn tồn nói: “Đường Linh Nhi là người đã cùng huynh đính ước từ nhỏ, nếu đệ không sợ không biết phải ăn nói thế nào với cô chú, xin cứ tự nhiên.”

Cốc Thanh Vân ngây người không động đậy.

Sau đó, hắn gầm lên âm thanh thê thảm như heo bị chọc tiết. Không thể chịu nổi cú sốc này nên não bộ choáng váng một hồi, sau đó──”Hô” một tiếng! Không quan sát nên lao thẳng vào cây cột đình nghỉ mát.

Ôi ── đau quá, đau đến mức hắn coi việc khóc là thường thôi.

Cuối cùng hắn cũng hiểu câu “Đàn ông không phải không rơi lệ, chỉ rơi khi đau quá” rồi!

Chẳng trách, chẳng trách hắn thấy nàng ta quen tới vậy. Chẳng qua hắn cứ cố không tin mình lại xui xẻo gặp nàng lần nữa.

Đường Linh Nhi là ác mộng suốt đời hắn, luôn là thế!

Lần cuối cùng hắn gặp Đường Linh Nhi là khi nàng 10 tuổi. Khi đó, mẹ giao tất cả sản nghiệp cho đại ca giải quyết nên đại ca chẳng có thời gian rảnh để đi thăm thú họ hàng. Chính vì thế vị hôn thê nhỏ tuổi của đại ca mới không có ai quản!

Đánh chết hắn cũng không quên được, Đường Linh Nhi kia vừa thấy hắn đã nũng nịu gọi “tỷ tỷ xinh đẹp”, “tỷ tỷ xinh đẹp. Bất kể hắn sửa thế nào nàng cũng khăng khăng theo ý mình.

Nhân lúc hắn đang ngủ nàng đã “nhiệt tình” tết tóc cho hắn, hắn cố nhìn. Người ta “ngây thơ không hiểu chuyện” mà! Hắn đâu thể trách nàng được? Một, chút, cũng, không, thể!

Tiện thể phủ cho hắn ít phấn, đánh một chút son, hắn cũng vẫn cố nhịn. Dù sao ngủ dậy cũng phải rửa mặt mà, còn nên cảm ơn ý tốt của nàng ấy chứ… tuy rằng hắn phải vác mặt như thế đi một vòng quanh nhà để rửa mặt.

Nhưng! Nhưng── Sao nàng lại muốn tìm nữ trang cho hắn, còn khóc lóc như mưa nhất quyết đòi hắn phải đeo lên!?

Kết quả thì sao? Mọi người trong nhà hết người này đến người khác thay nhau dỗ ngon dỗ ngọt nàng đều không được. Sau đó, ánh mắt tất cả đều đổ lên người hắn cầu cứu.

Hu──hắn đây đã từng trêu ai chọc ai chứ? Mặt hoa da phấn là lỗi của hắn sao? Đẹp hơn cả con gái là hắn muốn thế sao? Ông trời ơi, hắn muốn chết luôn đi cho xong!

Để trấn an tiểu yêu nữ này hắn phải nuốt nước mắt vào trong. Vì nàng hắn phải mang đồ trang sức cả ngày hôm đó, kết quả thì sao? Hắn đã rước lấy một đám ong bướm, đám người này không phải muốn che chở cho hắn mà có ý đồ cưỡng gian hắn.

Khi đó hắn mới mười ba tuổi đầu! Cả đám người đó nào ai có đạo đức lương tâm gì đâu? Nếu phản kháng yếu một chút thôi hôm đó ít nhất hắn cũng đã thất thân 10 lần!

Đó là ký ức khủng bố suốt cuộc đời hắn. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không quên, người khởi xướng ký ức đó chính là Đường, Linh, Nhi!

Sau lần đó có đánh chết hắn cũng không bén mảng đến Đường Gia, đánh chết hắn cũng không dám đến gần Đường Linh Nhi trong phạm vi 100 thước. Chỉ là không ngờ được, sau bao nhiêu năm tật cũ của nàng vẫn không thay đổi.

Sao hắn lại xấu số vậy chứ? Thuyết phục đại ca từ hôn không thành, không lẽ ác mộng lại sắp tới nữa sao?

Đường Linh Nhi ở trước mặt hắn nghi hoặc ngước mắt hỏi. “Đệ đệ huynh sao vậy? Trông cứ như bị táo bón.”

Thu Nhược Trần cười mà không cười. “Đừng để ý tới nó, không phải muội nói muốn tới vấn an cha mẹ sao? Đi thôi.”

“Đúng rồi!” Nàng khoác tay vị hôn phu tương lại, âu yếm dựa sát vào người hắn, trong đầu đang tính kế để lấy lòng mẹ chồng tương lai. Dù gì bác gái trước nay vẫn rất thương yêu nàng, nhất định sẽ đứng về phía nàng. Tới lúc đó nếu sau này biểu ca muốn từ hôn sẽ có người giúp nàng… Nàng đắc ý nghĩ. Còn về cái tên “mặt cứ như bị táo bón” sau lưng kia, nàng đã sớm đá lên chín tầng mây rồi.