Vẫn Chỉ Là Cô Phù Dâu (Always A Bridesmaid)

Chương 8




“Nhưng chúng ta không thể ở đây được”, cô cao giọng nói với vẻ hoảng hốt. “Tôi lại cứ tưởng anh lo lắng về Lynn cơ đấy”.

“Có chứ”, anh quỳ trước cửa lò sưởi, đánh diêm châm vào đống củi. Một lát sau các lưỡi lửa đã liếm quanh các thanh gỗ khô. Nó bắt đầu nổ tí tách nghe rất vui tai, đẩy lùi cái giá lạnh đầu thu.

A.J hơ tay về phía ngọn lửa. Anh gục đầu, vai rũ xuống. Nhìn cảnh ấy, Shelby cũng thấy ái ngại.

Nỗi lo âu chạy dọc xuống xương sống cô , nhưng không tí tách vui tai như những lưỡi lửa liếm dần đống củi. “Nếu chúng ta không đi ngay bây giờ, sương mù càng dày đặc thêm. Tôi nhất định phải về…”.

“ Shelby , sương mù thế này không đi được đâu. Ta đành phải đợi cho nó tan bớt đi đã. Không thể liều lái xe trên những đoạn đường chưa quen…”.

“Lẽ ra anh phải nghĩ tới điều đó trước khi lôi tôi đến đây!”.

“Làm sao tôi biết được cơ sự xoay ra như thế này chứ?”. Anh đốp chát, rồi thấy vẻ lo lắng thực sự của cô , anh dịu giọng. “Mù sẽ tan bất cứ lúc nào và chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây”.

“Tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ”, cô nói, tay vơ vội áo khoác, ví xách rồi rảo bước ra phía cửa, chỉ kịp nghĩ hãy cứ tìm đường ra xa lộ rồi hẵng hay.

“Gượm đã, Shelby !”.

Cô giật mình quay lại thấy A.J đang đâm bổ đến như viên đạn từ khẩu súng lệnh xuất phát. Thấy anh lao theo, cô càng bước nhanh hơn. Cô đẩy mạnh cửa định chạy xuống mấy bậc tam cấp tối om nhớp nháp vì sương đọng.

Đôi giày gót thấp trượt mạnh, cô loạng choạng ngay trên bậc đầu tiên. Cô giang tay cố giữ thăng bằng, áo khoác và ví văng một nơi, chân cô trượt trên một ngả, người cô lăn lông lốc từ bậc trên cùng xuống đất.

Thoáng một cái, A.J đã ở bên cạnh cô . “ Shelby , cô không sao chứ?”. Anh hỏi, giọng run run.

“Tôi nghĩ thế”.

“Một lần, chỉ một lần thôi. Tôi mong cô hãy suy nghĩ trước khi hành động”.

Giọng anh gắt gỏng, song bàn tay sờ trên người cô xem cô có bị thương chỗ nào không lại hết sức dịu dàng. Cô thở hổn hển và rụt chân lại khi anh động đến đầu gối trái của cô , và khi anh lần lên đến cánh tay cô , bàn tay anh đỏ màu máu.

“Ối a”, cô rên rỉ, nhắm nghiền mắt.

“Này đừng có nói với tôi là cô thuộc loại phụ nữ mới nhìn thấy máu là ngất xỉu nhé”.

“Nếu đúng thì đã sao nào? Đây là máu tôi cơ mà. Nhưng chuyện này tôi đã quen rồi”, cô thở dài nói, gắng gượng ngồi dậy.

Trời tối không thấy rõ, song nghe giọng anh nói cô biết anh đang cười trong khi giúp cô ngồi dậy. “Ngày bé chắc chân tay cô xây xát nhiều lắm hả?”.

“Các hãng làm băng dính cứu thương đề nghị mẹ tôi tham gia ban giám đốc của họ vì bà mua các sản phẩm của họ rất nhiều cho tôi ”, cô làm bộ vui vẻ trả lời để che lấp nỗi bối rối trước sự ngốc nghếch của mình. “Cho đến năm mười hai tuổi, tôi vẫn nghĩ mình sinh ra hai đầu gối đã bôi sẵn thuốc sát trùng màu da cam nhãn hiệu Merthiolate cơ đấy”.

“Chà, hình như đầu gối cô lại bị đấy, song nếu cô vẫn còn có thể đùa vui về chuyện ấy thì chắc là cũng không nặng lắm. Thôi ta hãy vào trong nhà đã. Vết rách sâu đấy”.

Anh quàng tay cô qua cổ, còn tay anh đỡ ngang người cô . Shelby ôm lấy anh trong khi anh nhấc bổng cô lên, xoay người leo mấy bậc tam cấp vào nhà.

Anh cẩn thận đặt cô lên ghế, cởi bỏ áo vest và xắn cao tay áo sơ mi. “Ở đây lấy nước chỗ nào?”.

“Bên ngoài có bơm điện đấy”.

A.J sững người ngạc nhiên. “Nhà không có điện nhưng bên ngoài nhà lại có máy bơm điện ư? Chắc Sanford và Sharon quan niệm dù thiếu gì cũng đươSanford và Sharon quan niệm dù thiếu gì cũng được nhưng không thể thiếu nước máy và buồng tắm”.

“Vâng, bác gái vẫn bảo thíêu thốn cũng có giới hạn của nó”. Shelby dùng cánh tay không bị đau chỉ vào các ngăn bếp. “Chỗ để máy bơm thường khóa. Tôi nghĩ chìa khóa để trong mấy cái ngăn kéo kia”.

A.J lục các ngăn kéo cho đến khi tìm được chìa khóa, sau đó ra ngoài chạy máy bơm. Vài phút sau anh vặn vòi, lấy đầy một chậu nước lạnh như băng. Anh tìm khăn trong nhà tắm, dấp nước rồi mang lại chỗ cô . Cô ngồi tựa lưng vào ghế, vén tay áo rách dính đầy máu.

A.J quỳ bên cạnh, đặt chiếc khăn ướt lạnh lên gối cô, và bắt đầu lau chỗ xước dính máu trên cánh tay cô .

“Cô sẽ phải bỏ áo ra”, anh nói, ngồi xổm lại trên sàn.

Cặp mắt xanh mở to, Shelby ngước nhìn anh . “Anh bảo áo này á?”.

“Tất nhiên là nó”, anh thản nhiên đáp. “Áo dính máu và khi máu khô sẽ dính chặt vào vết thương”.

Shelby đưa cánh tay còn lành lên cổ áo.

A.J vẫn ngồi xổm, nhìn cô mỉm cười, rồi cừơi hết cỡ. “Kìa cô Featherstone! Cô không nghĩ là tôi có ý đồ xấu xa làm hại đến thanh danh của cô đấy chứ?”.

“Ồ không , nhưng…”.

“Vậy thì cởi ra, nếu không tôi sẽ phải làm việc ấy”.

“Nhưng anh phải kiếm cho tôi thứ gì khác để tôi khoác chứ?”.

“Thứ gì nào? Ga trải giường nhé?”.

“Tôi không biết”, cô đáp cộc lốc, cảm thấy nực cười. “Anh xem trong phòng ngủ ấy, có thể bác Altman hoặc Lynn để lại áo xống gì chăng?”.

Thở dài với vẻ khốn khổ, A.J đứng dậy vào trong phòng ngủ. Shelby nghe tiếng mở đóng ngăn kéo và tiếng càu nhàu vọng ra. Cuối cùng anh bước ra, tay cầm hai thứ. Anh giơ một cái lên hỏi. “Cái này được không ?”.

Shelby nín thở. Đó là chiếc váy ngủ màu đen đính đăng ten. Nhìn cổ áo rất rộng, cô biết ngay là của bà Altman to béo chứ không phải của Lynn , nhưng đúng kiểu của hãng Frederik ở Hollywood. Dẫu sao cô cũng phải thừa nhận kiểu cách ấy thật tuyệt nếu như nó vừa vai ngừơi mặc. Nó trũng đằng trước, trũng đằng sau và chắc chắn phải dài đến háng Shelby . Hai mảnh vải hình chữ V dài thượt ấy được đính bằng đăng ten màu đen mỏng dính. Hai dải dây treo tròn nhỏ xíu cũng được viền bằng đăng ten cho hài hòa với toàn bộ chiếc váy. “Tôi không thể mặc thứ đó được!”.

A.J ngắm chiếc váy với vẻ thán phục. “Cô có thể hình dung được Sharon mặc chiếc váy này không ?”, anh hỏi với vẻ khiếp đảm.

Mắt họ gặp nhau và cả hai cùng cười phá lên khi mường tượng cảnh người đàn bà đoan trang mặc chiếc váy ngủ hở hang ấy. “Thêm đôi giày đen gót nhọn nữa”, Shelby tô vẽ thêm cho bức tranh họ đang nghĩ tới. Khi họ cười xong, cô cằn nhằn. “Chúng ta chẳng nên nói về bác ấy như thế. Bác ấy sẽ mắng chết và vả lại bác ấy sắp trở thành mẹ vợ của anh cơ mà”.

Anh nghiêm mặt lại, ném chiếc áo vào phòng ngủ. “Thế còn cái này thì sao?”.

Đó là chiếc áo phông in hình chú chuột Mickey, có lẽ là thứ Lynn mặc từ những ngày học đại học.

“Áo này hợp với cái áo da tôi đang mặt”, Shelby nói cho anh yên tâm.

Anh đưa nó cho cô rồi xoay lưng lại mà không cần phải bảo. Shelby bối rối nhận ra rằng cô không thể rút tay đau ra khỏi tay áo bị rách. “A.J?”.

“Mắt tôi nhắm rồi, bà Godiva ạ”.

Cô hắng giọng. “Tôi cần có người giúp”.

Anh quay lại. Thấy má cô đỏ bừng, mắt nhìn đi chỗ khác, anh nhanh chóng nhưng cũng cẩn thận giúp cô mặc áo. Shelby cố nén cho khỏi rùng mình khi các ngón tay anh chạm vào da thịt trên cánh tay cô . Cuối cùng, khi cô đã mặc áo xong, A.J giúp xắn tay áo lên quá khuỷu tay rồi mang chậu nước đi.

Xoay ngừơi cô lại dưới ánh đèn, A.J chậc chậc lưỡi với vẻ lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Lúc trứơc tôi không để ý, nhưng cô bị mấy mảnh dằm cắm vào ngừơi”.

“Dằm à? To không ?”.

“To nhỏ thì làm sao?”.

“Là tôi muốn biết mắt thường có nhìn thấy được không ?”.

“To hơn thế… và có tới mấy mảnh”.

Cô rên rỉ. “Ý anh muốn nói to bằng loại mà người ta sẽ nói: “Nào, ngồi im để tôi nhổ cái mảnh nhỏ này ra nào. Có thể ta bán nó cho ai đó dùng làm cột buồm chứ gì?”.

“Khiếp, cô phóng đại quá”, anh nói với vẻ thán phục rồi từ từ đứng dậy. “Chúng không to đến mức ấy đâu. Tôi phải xem có cái kìm, à cái nhíp hoặc cái kim nào không ?”.

Nghe nói đến cái kìm, Shelby rên lên, ngả người trên đệm ghế, rồi thở dốc do đau vì cô vô tình co gập cái gối bị thương lại.

Anh trở lại ngay, tay cầm cái nhíp. Vừa lúc anh định thò tay nhổ, cô đưa tay nắm chặt cổ tay anh . “A.J, tôi nên nói trước với anh tôi không chịu được đau đâu đấy”.

“Cô gái đã góp phần tăng lợi nhuận băng cứu thương cho hãng Johnson & Johnson mà lại sợ đau ư? Tôi không tin điều đó”. Cái giọng trêu chọc và cả nét mặt anh đều dịu đi. “Đừng lo”, anh đưa tay vuốt nhẹ má cô . “Tôi sẽ nhẹ tay thôi”.

Shelby vui sướng trứơc vẻ dịu dàng của anh nên không để ý khi anh nhổ những cái dằm ra, nhưng cô rên lên nhè nhẹ khi chiếc khăn nước lạnh buốt chạm vào chỗ da bị xước.

“Xin lỗi”, A.J rụt tay lại. “Nhà tắm có bình đun nước nhưng nước chưa kịp nóng”.

“Không sao”, cô lẩm bẩm, mắt nhìn tay anh lau chỗ đau cho cô . Đôi tay anh dịu dàng và cô bỗng nhớ là anh bế Becky mới khéo làm sao. Rồi không hiểu sao, cô lại nhớ đến lần đầu anh hôn cô ở nhà hàng Erica.

Ánh mắt cô chuyển từ tay lên mặt anh . Môi anh mím chặt, mắt căng ra, tập trung vào việc đang làm. Cảm thấy cô nhìn anh , anh ngước lên. “Tôi xin lỗi, tôi biết là cô đau”.

“Cũng không đến nỗi”, cô thở mạnh, nói lí nhí và cũng không biết chắc mình nói gì nữa. “Nhưng anh không ….”, giọng cô dài ra rồi dừng lại.

Ánh mắt cô chuyển từ tay lên mặt anh . Môi anh mím chặt, mắt căng ra, tập trung vào việc đang làm. Cảm thấy cô nhìn anh , anh ngước lên. “Tôi xin lỗi, tôi biết là cô đau”.

“Cũng không đến nỗi”, cô thở mạnh, nói lí nhí và cũng không biết chắc mình nói gì nữa. “Nhưng anh không ….”, giọng cô dài ra rồi dừng lại.

Cái tay cầm khăn lau nhẹ ấy chậm lại rồi dừng hẳn. Anh nhìn cô . Nỗi lo lắng làm mắt anh từ màu xanh nhạt chuyển thành màu xanh ngọc. Mà cũng có thể do ánh đèn và ánh lửa hắt ra từ lò sưởi.

Anh nhíu mày với vẻ thắc mắc. “Tôi không cái gì?”.

Phòng hoàn toàn yên lặng trừ tiếng củi cháy tí tách. Ngoài kia sương mù dày đặc phủ kín các cửa sổ như tấm màn dày. Họ không nhìn thấy gì bên ngoài và không ai có thể thấy gì bên trong. Thế giới như chỉ có hai người với nhau.

Ý nghĩ ấy làm Shelby vui mừng phấn chấn, sau đó người cô run lên như trong cơn sốt. Cô thầm ước giá có thanh kẹo mà nhấm nháp thì hay biết mấy, nhưng cái cô đang thèm khát không phải là kẹo mà là A.J.Court. Cô vội vàng gạt ngay những ý nghĩ nguy hiểm ấy và cô nhớ lại xem anh vừa mới nói gì. “… Anh không rầy la tôi chứ?”.

Anh nhún vai, hất hàm về phía cánh tay cô . “Tôi nghĩ cô đang đau lắm, nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao cô lại đâm bổ khỏi nơi này như vậy?”.

“Tôi cần trở lại cửa hàng”, cô trả lời rồi thở dốc vì đau khi anh thử cẩn thận gập cánh tay cô lại xem còn chỗ nào bị thương nữa không .

Anh rúm người lại, miệng xuýt xoa trong khi tay anh vuốt nhẹ vai cô .

“Lindy chắc đã đóng cửa hàng trước khi ta về tới Sabta Barbara rất lâu rồi”.

“Bố mẹ tôi chắc lo lắng lắm”.

“Lindy sẽ nói cô đi với tôi thì an tâm”.

Cô nghiêm nghị nhìn anh . An tâm ư? Chắc anh nói đùa, cô nghĩ, nhưng mấy từ mà Lynn dùng khi nói về anh giúp cô gạt bỏ được trạng thái mê muội nguy hiểm trong đầu.

“Ồ, tất nhiên. Lindy sẽ nói lại với bố mẹ tôi , song anh có nghĩ chúng ta nên đi bây giờ không ?”.

Không trả lời, A.J tiếp tục làm sạch vết thương và băng lại bằng chỗ bông băng anh tìm được trong phòng tắm. Anh bỏ chiếc khăn ướt vào chậu rồi bước ra ra ngoài cửa trước. Một lát sau anh quay vào, tay cầm chiếc áo khoác giả da và ví xách tay của cô . “Rất tiếc, Shelby ạ. Mù dày đặc đến nỗi đứng ở cuối tam cấp tôi không thấy chiếc xe đậu ở đâu nữa. Tôi gần như phải bò ra đất mới tìm được hai thứ này”, anh nói, trỏ vào các thứ đồ của cô. “Chúng ta đành phải ở đây qua đêm”, anh đặt hai thứ xuống bàn, nhìn cô với vẻ lấy làm tiếc.

Giá nghĩ anh làm việc này có chủ ý từ trước chắc cô đã bực lắm. Song họ lâm vào tình huống mà họ không làm gì được. “Thôi thì đành thế vậy”, cô nói, thấy anh gật đầu tán thành. “Anh nghĩ liệu ở đây có gì ăn được không ?”.

Anh cười phá lên. “Đấy, thế mới là cô chứ”.

Cô nhăn mặt nhìn anh , trông hơi buồn cười vì chiếc áo quá rộng và cánh tay quấn băng. “Tôi không thích người khác bình phẩm về việc thích ăn của tôi !”.

“Nếu vậy cô đừng nên ăn nhiều như thế”, anh nói với vẻ đối đáp lại, đi tới bên chạn đừng đồ ăn lôi ra mấy hộp thức ăn. “Chúng ta có thể tha hồ chọn này. Ớt, ớt và ớt đấy”.

“Nếu phải ăn ớt thì cũng đã sao đâu?”.

Hai tay A.J nhấc nhấc hai hộp sắt. “Đây lại là một trường hợp khó hiểu nữa trong cuộc sống đầy bí ẩn của Sanford và Sharon Altman”.

Ánh mắt họ gặp nhau. Shelby hình dung thấy bà Altman mặc chiếc áo hở hang ấy và ngồi trước một bát đầy ớt hộp. Cô cười khúc khích. Khi A.J hỏi: “Cô nghĩ ông ấy mặc gì nào?”, cô biết anh cũng đang nghĩ giống cô. Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo trong khi A.J kiếm ra cái mở đồ hộp, xem lại dầu trong bếp và châm lửa. “Anh làm có vẻ thành thạo nhỉ”, cô khen khi thấy anh điều chỉnh ngọn lửa trên bếp.

“Mẹ tôi nấu nướng bằng loại bếp này trong rất nhiều năm”, anh trả lời với giọng đánh trống lãng mỗi khi nhắc lại thời thơ ấu của mình.

SHELBY ngẫm nghĩ một lát rồi cho rằng anh không chối bỏ hay lấy làm tiếc về quãng đời thơ ấu của anh . Anh chấp nhận nó như một phần của quá khứ và đã dùng nó để tạo dựng nên sự nghiệp. Cô bỗng cảm thấy khâm phục anh .

Vài phút sau, ớt bắt đầu sôi trong chảo. A.J lôi từ chạn ra một gói bánh mặn mới vừa chớm mốc. Anh còn tìm được cả một chai rượu vang chưa mở nắp.

“A…”, anh mỉm cười hài lòng. “Bữa tối nay cũng ngon ra phết”.

“Anh quả là biết cách chiều chuộng con gái”, Shelby nói, tay dụi mắt làm vẻ ngây thơ. “Đầu tiên là cửa hàng Mc Donald, rồi bây giờ đến món ớt hộp nấu lấy. Không người đàn ông nào có thể đạt tới được những tiêu chuẩn mà anh đã đặt ra”. Cô ngồi trên đống nệm ghế trông như nữ hoàng.

“Anh làm tôi hư đốn mất thôi”.

“Nói vậy không đúng”, anh múc món ớt ra bát. “Lần hò hẹn đầu tiên – tức là lần đầu ta gặp nhau- tôi đã mời cô một vài món ngón nhất ở Santa Barbara”.

Mặt anh lạnh tanh trong khi anh lấy bánh ra khỏi hộp, nên cô nghĩ chắc là cô tưởng tượng anh nhỡ mồm. “Bữa đó là nhà hàng đãi khách chứ. Vả lại nếu được, chắc anh cũng đã tống cổ tôi ra ngoài rồi”.

“Đúng thế”, anh thừa nhận với giọng rõ ràng chẳng ân hận gì. “Cô muốn ngồi đó ăn hay cô có thể đến ngồi bên bàn?”.

“Tôi lại bàn ngồi”, cô trả lời, cố đứng dậy, gượng nhẹ cái chân bị đau. “Nếu không tôi đâm quen cái lối có người phục vụ mất”.

“Tôi lại bàn ngồi”, cô trả lời, cố đứng dậy, gượng nhẹ cái chân bị đau. “Nếu không tôi đâm quen cái lối có người phục vụ mất”.

“Cô dự định sẽ lộn cầu thang luôn chứ?”.

“Không bao giờ nữa”, cô trả lời dứt khoát.

Món ớt đóng hộp ngon và khá nhiều, còn rượu vang cũng rất ngon. Họ ăn uống từ tốn và nghĩ được điều gì nói điều ấy. Sách vở, phim ảnh, thể thao, v..v và họ phát hiện ra rằng sở thích của họ rất giống nhau.

A.J gạt bát qua một bên. “Cô nghĩ sao về chuyện bếp núc?”.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó”, cô mơ màng nói. “Chính vì vậy tôi không bao giờ học nấu nướng. Tôi là người luôn làm chân rửa bát đĩa. Nhưng mà tay tôi còn đau”.

Anh nhìn cô như muốn nói. “Nghe được đấy”.

Trong khi cô ngồi trên ghế trước lò sưởi, anh dọn bàn, xếp các đĩa vào bồn rửa, rồi cầm cốc và mang nốt rượu đến chỗ cô . “Ta cũng nên uống hết. Để đến lần sau có người tới nó cũng hỏng mất”.

Anh ngồi xuống cạnh cô , giơ cốc rượu xem màu sắc của nó. Rượu vang trong cốc phản chiếu ánh lửa trông như ngọc đỏ tan lỏng. “Shelby , được ở bên cô tối nay thật tuyệt vời”, anh nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn làm cô bất ngờ. Chiếc cốc bắt đầu run lên trong tay cô .

Anh nhìn cô . Ánh lửa hắt sáng trên nửa khuôn mặt đẹp rám nắng của anh , còn nửa kia khuất trong bóng tối. Gò má anh nhô cao trong ánh lửa bập bùng trông rất thú vị. Nhìn chỉ thấy nửa mặt anh , cô có cảm giác rất lạ là lần đầu tiên cô hiểu hết được anh .

Anh cứng rắn nhưng chu đáo, khôn ngoan nhưng hóm hỉnh, khô khan nhưng lại dịu dàng. Lúc này hình như cô không còn để bụng việc cứ mỗi khi họ gặp nhau là lại có chuyện, việc anh định hối lộ cô để cô bỏ cuộc.

Bởi vì cô đem lòng yêu anh .

Nhận ra điều đó làm cô vừa mừng lại vừa sợ. Điều này không ổn. Cô bắt đầu đứng dậy, cũng chẳng biết phải làm gì, nhưng anh đã giơ tay ngăn cô lại.

“Cô định đi đâu? Ngủ bây giờ hãy còn quá sớm”.

“Tôi… tôi cũng chẳng biết nữa”. Nỗi thất vọng chẹn ngang cổ, không cho cô nói hết những điều định nói, về việc cô cần đi ngủ, về nhà ngày mai, đi tìm Lynn , lo việc ở cửa hàng…

“Cô cứ ngồi yên đây”, anh kéo cô ngồi xuống cạnh anh . “À này, cô có để bụng cái cách tôi nói với cô chiều nay không ? Tôi thú nhận đã hành động một cách ngu ngốc”.

Anh vòng tay ôm cô như ôm một người bạn.

Shelby rùng mình, xoay mặt lại phía anh . Cặp mắt mở to và đôi mày dài đầy vẻ ngơ ngác ngây thơ, trong khi ánh mắt cô nhìn lộ rõ sự nhận biết đầy nữ tính.

Mặt anh gần trong gang tấc, miệng anh ghé sát miệng cô . Cô nghĩ tới lần anh đã hôn cô , lòng cô nhức nhối vì khao khát. Vẻ mời mọc chưa bao giờ hiện rõ trên mặt cô như lúc này.

Tay A.J ghì chặt lấy vai cô , tay kia vuốt ve lên mái tóc cắt ngắn của cô . “Tôi xin lỗi”. Giọng anh bỗng tắc nghẹn, tựa như không thốt được ra lời, hoặc anh quên mình định nói gì.

“Xin lỗi gì mới được chứ?”.

“Vì đã… ồ, mà thôi, không sao”. Anh vòng tay ra đằng sau gáy cô và áp môi vào môi cô . Nếu nụ hôn đầu tiên cách đây mấy tuần làm toàn thân cô run rẩy, thì chiếc hôn này như làm đất sụt lở dưới chân cô . Môi anh áp chặt vào môi cô , làm cô nghẹt thở.

Anh hôn cô tới tấp, thì thầm nói gì mà cô không hiểu. Giọng anh cũng nồng nàn, kích thích cô chẳng kém gì những nụ hôn anh đặt lên miệng… lên mắt, má và tai cô!

“Với những cô gái như em, chỉ có một từ này mới diễn tả được hết”, anh nói, hôn vào cổ cô .

“Từ gì vậy?”, cô hổn hển hỏi lại, ngửa đầu, mặt tràn đầy vui sướng”.

“Cực kỳ!”.

Cô quay mặt lại hôn anh . Cô cười, phà hơi nóng hổi trên má anh . “Từ đó có nghĩa là béo mập không ?”.

“Nó có nghĩa là hấp dẫn, là nồng cháy, hoàn thiện, …ôi , Shelby , tại sao anh không gặp em từ trước nhỉ?”.

Cô muốn ghì chặt lấy anh , nhưng lại vội đẩy anh ra . Cô cảm thấy cần đưa tay lên chặn cái cảm giác râm ran trong ngực. Song cô không thể ngăn được cái thèm khát đang cháy bỏng ở phần dưới người cô . Chỉ có một cách để thỏa mãn cái đó – sự thỏa mãn cô chưa từng nếm trải.

Sao anh không gặp cô từ trước là cái gì mới được chứ? Trước khi anh đính ước với Lynn ư?

Cô chợt tỉnh trí, vội vàng luồn khỏi vòng tay anh . Cô thở dốc lên vì đau khi cánh tay bị thương trẹo đi. “A.J đừng. Chúng ta không được làm thế. Anh đã đính hôn với một trong những cô bạn thân nhất của em”.

Cô nhảy ra xa nhưng khụy ngay xuống vì chân đau. Thoắt một cái, anh đã ở bên cô , giơ tay đỡ, nhưng cô lùi lại. Mặt anh trông đờ đẫn chẳng kém gì cô . Anh đưa tay run run vuốt mái tóc của cô . “Shelby , hãy nghe anh giải thích đã. Chuyện này kéo dài như vậy đủ rồi…”.

“Thôi, không cần”, cô nói, giơ tay ngăn lại, mặt bối rối và đầy vẻ tự trách mình. “Đừng làm cho sự việc xấu thêm nữa đi anh ”.

Cô quay mình chạy vào phòng ngủ, gieo mình xuống giường và bật khóc nức nở.