Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 14: Ai công ai thụ




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Đông Huyên không để ý tới Hà Tấn nữa, Hà Tấn cũng không tham dự vào chuyện bát nháo của đám nữ sinh, dần dần thất thần nghĩ tới tâm sự trong lòng mình.

Cậu nghĩ tới cuộc sống đại học tưởng như đâu ra đấy nhưng lại thực buồn tẻ của mình, không yêu đương, cũng không quen được bạn bè tri kỷ, lại càng không buông thả say rượu đi đêm…

Hà Tấn hâm mộ tên cuồng game Hầu Đông Ngạn, hâm mộ Triệu Hi Bách có thể đấu võ mồm với người yêu, cũng hâm mộ Tưởng Bạch Giản và Tần Dương một lòng nhiệt huyết đối với tổ tennis…

Nghĩ đến những ngày tháng tự do ngắn ngủi sắp sửa đi vào hồi kết, Hà Tấn lại cảm thấy tiếc nuối cùng không cam tràn ngập cõi lòng. Kỳ thực cậu vẫn rất tò mò đối với thế giới bên ngoài, muốn tự thân xông pha một lần, bất kể nghèo đến cơm không đủ ăn hay là bị đánh đến đầu rơi máu chảy.

Nhưng cậu biết, chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không đồng ý, mà cậu lại không có dũng khí để khai chiến với mẹ ruột của mình.

Nhìn vào trời cao xanh thẳm và mặt hồ bình lặng trải rộng ở ngay trước mắt, Hà Tấn như thấy được quãng đường đời đã bị người an bài từ đầu tới cuối của mình, một con đường mà dù có đi đến cuối cùng cũng chẳng hề lăn tăn gợn sóng buồn vui.

Trong bất tri bất giác, Hà Tấn lại nhớ tới Thương Hỏa, nhớ tám năm chờ đợi của người kia.

Dù chuyện chỉ xảy ra trên mạng ảo, thế nhưng cũng là việc ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc sống của cậu suốt mấy năm nay.

Ở nơi nào đó thật sâu dưới đáy lòng như bị châm một mồi lửa, Hà Tấn cố sức dập đi song lại chẳng thể thành công. Cảm giác ấm áp ngọn lửa kia mang đến cứ thế dẫn dắt cậu tìm hiểu về thứ tình thâm không duyên cớ này, để rồi lại vì chính sự thật giới tính mình chưa tiết lộ mà cảm thấy bất an.

“Lạnh à?” Thanh âm giống hệt giọng nói của Thương Hỏa bất ngờ vang lên, khiến Hà Tấn chấn động, vừa quay đầu liền phát hiện, người lên tiếng hỏi chuyện mình là Tần Dương. Người nọ dùng đôi con ngươi đen láy âm trầm, xuyên qua mấy lọn tóc mái buông lơi lặng lẽ nhìn tới, làm cho Hà Tấn đột nhiên này sinh một loại ảo giác bị nhìn chăm chú một cách thâm tình.

“Sao…?” Hà Tấn lắp bắp hỏi lại, thanh âm khe khẽ run lên, bởi vì ảo tưởng sai lệch của mình mà đỏ ửng vành tai.

Kỳ thật Tần Dương chính là vô tình nhìn sang thấy người kia rụt cổ nên mới tùy tiện hỏi một câu, Hà Tấn nhanh chóng phản ứng lại, nhìn về phía chân trời xa xa, nói: “À ừ, có chút, buổi sáng còn thấy thời tiết vừa đẹp, chẳng ngờ ra giữa hồ lại lạnh như thế này.”

Tần Dương nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nhìn theo tầm mắt của đối phương, cuối thu không thể so với thời điểm đầu mùa vào cuối tháng chín đầu tháng mười được, tuy lá vàng vẫn còn đương rụng, nhưng sóng nước trên mặt hồ Khôn Danh như đã mang theo hơi lạnh rồi… Có điều, Tần Dương không thấy lạnh, thể chất của hắn tốt, dù chỉ mặc một cái áo đơn giữa mùa đông cũng thấy rất bình thường.

“Anh có tâm sự sao.” Tần Dương không nhìn Hà Tấn mà chỉ đơn giản nói một câu như vậy, giọng điệu thế nhưng không phải nghi vấn, mà là trần thuật.

Hà Tấn sửng sốt, có lẽ là vì khí thế của đối phương tương tự người kia cho nên cậu bất giác thốt ra suy nghĩ trong lòng: “Ừ, nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp.”

Tần Dương: “Năm ba mà đã nghĩ tới vấn đề này?”

Hà Tấn cười cười: “Năm ba nghĩ cũng đã là muộn, nếu muốn học lên thạc sĩ hoặc là xuất ngoại thì phải quyết định sớm mới có thời gian chuẩn bị, kỳ thực sinh viên trường ta đa số đã xác định mục tiêu ngay từ khi lên đại học…”

Tần Dương: “Vậy anh có quyết định chưa?”

Hà Tấn bình tĩnh đáp: “Người nhà muốn tôi về quê công tác sau khi tốt nghiệp.”

Tần Dương liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Anh không muốn?”

Hà Tấn lại giật mình, vừa rồi ngữ khí của cậu cũng không lộ ra tiếc nuối, chẳng ngờ lại có thể bị Tần Dương nhìn thấu tâm tư… Cười khổ một tiếng, Hà Tấn nói: “Ừ.”

Tần Dương im lặng trong giây lát mới thản nhiên tiếp lời: “Muốn làm cái gì thì tranh thủ làm bây giờ đi, do dự càng lâu, lá gan càng nhỏ, về sau sẽ không bao giờ làm được nữa.”

Nhất thời, Hà Tấn lại ngẩn ra, vô cùng bất ngờ khi nghe được một câu như vậy từ miệng đàn em khóa dưới. Người nọ thế nhưng không khuyên nhủ kiểu bốc đồng như “không muốn thì đừng về quê”, trái lại dường như thực sự hiểu thấu mình rồi đưa ra lời khuyên hợp lý.

Ngọn lửa trong lòng cậu hung hăng bùng lên một cái, trái tim giống như được người khác nâng lên, càng lúc càng ấm áp.

Nhớ lại Tưởng Bạch Giản có nói hôm nay Tần Dương ra ngoài cũng là vì muốn giải sầu, Hà Tấn liền hỏi: “Cậu thì sao, có tâm sự gì?”

“Tôi không sao,” Tần Dương nghiêng mặt nhìn về phương xa, khóe môi khẽ nhếch mơ hồ lộ ra một tia kiên nghị và bình tĩnh vô cùng hiếm có, “Đã tốt hơn nhiều rồi.”

Vào lúc thời gian ngồi du thuyền kết thúc, mọi người mới phát hiện một mảnh trời xanh không biết từ khi nào giăng kín mây đen, gió lạnh cũng từng trận từng trận thổi ào tới. Bọn họ nhanh chóng cho thuyền về bến, vừa mới lên bờ, những hạt mưa nho nhỏ đã bắt đầu tí tách rơi.

Bên ngoài resort có một phố ẩm thực, mọi người vội vàng xông vào một nhà hàng gần đó trước khi trời đổ mưa to, mấy nữ sinh vừa chia nhau khăn giấy lau nước mưa trên mặt, vừa oán giận: “Sao mà tự nhiên thời tiết thay đổi được vậy!”

Đông Huyên: “Dự báo thời tiết có nói chạng vạng sẽ mưa, cho nên chúng ta mới quyết định đi từ sáng sớm, không ngờ mới buổi trưa trời đã mưa rồi!”

Triệu Hi Bách hắt xì một cái thật vang dội, Quách Hữu Lăng dở khóc dở cười mà đưa khăn giấy cho đối phương: “Con trai các anh cũng lau đi, mưa thu dễ dàng kéo theo cảm lạnh, đừng để khí lạnh thấm vào da.”

Đúng vào lúc ấy, một giọng nữ thật mềm mại cất lên: “Xin hỏi quý khách có tám người phải không ạ?” Một nữ nhân viêc mặc đồng phục vừa tươi cười vừa hỏi, “Quý khách muốn ngồi phòng riêng hay là dưới đại sảnh?”

“Ai nha! Sao chúng ta đã vào tới đây rồi!” Mọi người bỗng chốc phát hiện tình huống xung quanh, nhà hàng mà bọn họ tấp vào thoạt nhìn vô cùng sa hoa lộng lẫy, “Nơi này có đắt lắm không?”

Mấy nữ sinh lo lắng muốn xem qua thực đơn một chút, song Triệu Hi Bách lại nói: “Đã vào đến đây rồi chẳng lẽ lại đi ra, mất mặt lắm.”

Quách Hữu Lăng trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái: “Anh cứ cố quá rồi quá cố luôn đi, ngộ nhỡ mỗi người ăn đến bốn năm trăm thì nửa tháng sau hai ta có mà hít khí trời để sống!”

Nhân viên nhà hàng nghe thế thì che miệng cười: “Không đắt như vậy đâu, nhiều lắm thì là một hai trăm thôi.”

Mọi người: “…” (=口=)

Đối với những sinh viên bình thường chỉ bỏ ra hơn hai mươi đồng để ăn cơm ở canteen mà nói, một hai trăm cũng thực sự làm người ta phải đập đầu vào tường có được không!

Nào ngờ đúng lúc ấy Tần Dương lại tỉnh bơ nói với nhân viên nhà hàng hai tiếng: “Phòng riêng.”

Mọi người cười ngất, chàng đẹp trai à, cậu trả lời cũng quá nhanh đi…

“Được, xin mời!” Nhân viên nhà hàng nhiệt tình dẫn bọn họ đi vào bên trong, vừa đi vừa nói, “Phòng riêng có loại thường và loại nhìn ra cảnh hồ, thế nhưng hiện tại trong quán không đông khách lắm, tôi sẽ bố trí cho các vị một gian có thể ngắm cảnh hồ với giá của gian thông thường nhé.”

Lý Dao Dao sợ hãi kêu lên: “Phòng riêng lại còn chia làm nhiều mức giá?”

Nữ nhân viên cười nói: “Đúng vậy, phòng thường giá thấp nhất là một ngàn đồng, nhưng các vị có tám người, khẳng định là ổn.”

Mấy nữ sinh nhất thời ôm ngực giữ cho trái tim mình không bắn ra bên ngoài, các cô vốn đang định gọi món gì rẻ rẻ một chút! Ví dụ như mì cay Thành Đô, hay bánh ngô gì gì đó… Nhưng cũng chịu thôi, quyết định chuyến này chính là hot boy No 1 thanh cao lạnh lùng ít nói, có đắt hơn nữa cũng không thể nào mở miệng đè bẹp hứng thú của người ta!

Vào phòng, quả nhiên cửa sổ nhìn ra mặt hồ Khôn Danh, nội thất bên trong được trang hoàng vô cùng tinh xảo, giữa phòng là chiếc bàn tròn bằng gỗ lim với mặt xoay thủy tinh sáng bóng đến có thể soi gương được, quả thực vừa nhìn đã thấy thập phần đẳng cấp.

Mấy người run sợ ngồi xuống, nữ nhân viên đưa cho bọn họ mỗi người một cuốn menu. Cái menu kia bìa cứng mạ chữ viền vàng, làm thiết kế theo phong cách cổ, mặt trên còn đề bốn chữ — Khôn Danh Nhã Đường.

“Thôi xong…” Lý Dao Dao không dám mở ra, run rẩy nắm chặt bàn tay vì kinh hãi.

Hà Tấn nhìn những món ăn nguội ở trang thứ nhất, cảm giác đúng là có hơi bị đắt, ngược lại Triệu Hi Bách lại vô cùng tùy tiện, không thèm để tâm mà nói: “Tiền không đủ còn có đàn anh ngồi ở đây mà!”

Đàn anh thứ nhất – Hà Tấn: “…”

Đàn anh thứ hai – Tưởng Bạch Giản: “…”

Tần Dương mở thực đơn ra: “Gọi món đi, tôi mời.”

Chúng nữ sinh giương đôi mắt tỏa sáng long lanh, nhưng lại vô cùng xấu hổ từ chối: “Vậy sao được, những một ngàn đồng… Vẫn là “campuchia” đi, kỳ thực cũng không đến nỗi nào.”

Tần Dương: “Tôi vốn thiếu Tưởng Bạch Giản một bữa cơm.” Ngụ ý chính là, bữa cơm này là Tưởng Bạch Giản mời, ai muốn cảm ơn thì liền cảm ơn anh ta ấy.

Tưởng Bạch Giản cười cười nhìn menu: “Để cậu ta mời đi, cậu ta có tiền.”

Chúng nữ sinh kích động vô cùng, thật không ngờ hot boy vẫn luôn khiêm tốn khép mình này lại còn là một cậu ấm nhà giàu, trong lúc nhất thời cảm giác trọng lượng của đối phương lại nặng thêm không ít!

Triệu Hi Bách cũng nói: “Trước tiên một người chọn một món đi, nhanh lên, tôi còn chưa ăn sáng đói sắp chết rồi.”

Và thế là, mọi người không bận lòng đến chuyện giá cả của đồ ăn nữa mà bắt đầu gọi món. Đến phiên Hà Tấn, cậu gọi sườn xào chua ngọt, Tần Dương nghe được thì ngẩng đầu nhìn sang theo bản năng. Chỉ thấy người kia vẫn đang cúi đầu nhìn thực đơn, đồng thời dùng bàn tay nho nhỏ của mình lật qua lật lại từng trang một, mà khuôn mặt đối phương cũng giống một nam sinh trung học, trong sáng ngây ngô, tựa hồ trẻ con hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa.

— Nếu “Tiểu tiên A Tấn” là con trai, có khi nào cũng giống thế này hay không?

… Nếu thực vậy thì, hình như cũng không làm người ta chán ghét.

Sau cùng, đồ ăn được chọn có đủ chay đủ mặn, coi như phối hợp hài hòa. Trong lúc ăn uống, đám nữ sinh lại nhịn không được mà bắt đầu tán phét về Tần Dương, sự thật là hắn rất chói mắt nhưng thời điểm chém gió cùng mọi người lại chẳng có bao nhiêu, cho nên nhất định phải tranh thủ hỏi nhiều nhiều một chút.

Lý Dao Dao: “Tổ trưởng Tưởng, có phải quan hệ giữa anh và Tần Dương tốt lắm hay không?”

Tưởng Bạch Giản: “Hả? Cũng được.”

Quách Hữu Lăng đột nhiên nhìn hai người bọn họ, nói: “Ôi chao~ ôi chao~ ôi chao~, anh có biết không, bên ngoài đồn đại hai người là một đôi đó?”

“Phụt!!!” Tưởng Bạch Giản phun ra một ngụm canh nóng, “Cái… cái gì?”

Tần Dương cũng dừng động tác gắp đồ ăn, nhìn về phía Quách Hữu Lăng, chờ nghe cô nói tiếp.

Quách Hữu Lăng ho nhẹ một tiếng: “Bởi vì Tần Dương không qua lại với nữ sinh, bình thường mọi người đều thấy cậu ấy đi với anh nhiều nhất, cho nên có người đoán các anh là gei…”

“Khụ khụ khụ…” Tưởng Bạch Giản sặc đến mặt mũi đỏ rần, dùng khăn giấy vừa lau miệng vừa nói, “Nói linh tinh cái gì vậy…”

“Ôi đậu má, nữ sinh các người thật sự là quá tà ác!” Triệu Hi Bách nhịn không được tặc lưỡi mấy cái, xong lại dùng ánh mắt đánh giá mà quét qua Tưởng Bạch Giản cùng Tần Dương, “Vậy hai người bọn họ… ai công ai thụ ể?”

Tuy rằng ở thời đại này, đồng tính luyến ái vẫn chưa được tất cả mọi người chấp nhận, nhưng với giới trẻ mà nói, chuyện cập nhật văn hóa hủ cũng vô cùng tự nhiên.

“Triệu Hi Bách, anh thấy chú mày bị bạn gái phá hủy hoàn toàn rồi!” Tưởng Bạch Giản phẫn hận nói một câu như thế, ngừng một chút lại bổ sung, “Anh đây nhất định là công!”

Mọi người nghe vậy thì cười ầm lên, ngay cả Hà Tấn đều cũng nhịn không được mà tủm tỉm một chút.

Quách Hữu Lăng che miệng, nói: “Không phải đâu, tất cả mọi người đều bảo tổ trưởng Tưởng là thụ nha.”

Tưởng Bạch Giản: “…”

Triệu Hi Bách “Wow” mà một tiếng đồng thời giơ tay che mắt: “Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh tổ trưởng là thụ, anh nghĩ phải như đàn anh Hà Tấn đây mới có khả năng làm thụ!”

Hà Tấn nằm không cũng trúng đạn bất mãn: “Sao lại liên quan đến tôi…” (=_=)

Một trận cười rộn rã qua đi, Đông Huyên lên tiếng hoà giải: “Được rồi, được rồi, đề tài này dừng lại ở đây đi… Nhưng mà Tần Dương, bởi vì cậu đối với nữ sinh quá lãnh đạm cho nên mới bị người khác nói như vậy đấy.”

Lý Dao Dao: “Đúng vậy, bình thường nam sinh ở cái tuổi này chẳng phải tương đối háo sắc sao~ ”

Tần Dương gắp một miếng sườn, nghiêm túc nói: “Vì mọi người chưa thấy được lúc tôi háo sắc thôi.”

Lý Dao Dao liền hỏi: “Thế khi nào thì cậu háo sắc hở?”

Tần Dương khẽ nâng mắt, há miệng gặm miếng sườn, còn thong thả liếm liến một chút: “Đương nhiên là khi ở với người tôi thích.”