Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 6: Chúng ta chat voice đi




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Tâm tình Hà Tấn vô cùng phức tạp, cũng không biết có phải do vừa nhìn bảng xếp hạng hay không mà lúc này cậu lại cảm thấy hình tượng của đối phương có chút vĩ đại…

Sùng bái kẻ mạnh là bản năng của con người, nhất là khi kẻ đó có thực lực vượt trội ở cấp đại thần đủ để khiến người khác không dậy nổi ý chí chiến đấu thì lại càng đáng để kính sợ.

Nhưng đứng trước kẻ mạnh, mỗi người sẽ có một biểu hiện khác nhau, có vài người muốn quỳ gối liếm chân ôm đùi, có vài người sẽ trắng trợn bày tỏ sự hâm mộ của mình, lại có một số người nảy sinh ghen tị và không phục…

Mà một người có tính cách điềm đạm như Hà Tấn, trước mặt kẻ mạnh hơn mình, chẳng qua sẽ nói nhiều hơn một chút.

Thế nhưng, bởi vì cậu cũng không được xem như là game thủ đắm đuối với trò chơi này, cho nên cũng sẽ không đến mức quá cuồng nhiệt, giống như một người không am hiểu dương cầm sẽ không hiểu Johann Christian Bach(1) trâu bò đến mức nào, kẻ không mê tranh sẽ không biết Vincent Van Gogh(2) vẽ đẹp biết bao nhiêu. Cái này như kiểu ngắm trăng rằm bị che phủ dưới một tầng mây vậy, đặc biệt rất không rõ ràng.

(1) Johann Christian Bach là một nhà soạn nhạc người Đức thời kỳ Cổ điển, người con thứ 11 và là người con trai út của Johann Sebastian Bach. Ông nổi bật với những ảnh hưởng lên phong cách concerto của Mozart. 

(2) Vincent Willem Van Gogh là một danh hoạ Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng. Nhiều bức tranh của ông nằm trong số những tác phẩm nổi tiếng nhất, được yêu thích nhất và cũng đắt nhất trên thế giới.

Hiện tại Hà Tấn chẳng qua là tò mò hơn so với lúc trước một chút. Cậu thắc mắc Thương Hỏa Vô Tình có cảm giác gì khi nắm giữ top đầu trong các bảng xếp hạng, muốn biết những gì người nọ đã trải qua, muốn tìm hiểu cảnh giới của đối phương có bao nhiêu ảo diệu, cũng tò mò với đủ loại hành động mà hắn đang dùng để đối đãi với mình…

Kiềm chế không được mà mở khung đối thoại ra, Hà Tấn đem toàn bộ nghi vấn của mình gõ xuống —

Tiểu tiên A Tấn: “Tôi vừa xem bảng xếp hạng, làm sao mà cậu trở nên lợi hại thế!”

Tiểu tiên A Tấn: “Đây là chỗ nào? Cậu đang mang tôi đi ngắm cảnh hở?”

Tiểu tiên A Tấn: “Hiện tại cấp cao nhất là 100 à?”

Tiểu tiên A Tấn: “Cảnh giới ‘Ma tôn’ có ý nghĩa gì?”

Tiểu tiên A Tấn: “Tại sao hai tân thủ ở sườn dốc vừa rồi đều nhìn không thấy cậu?”

Tiểu tiên A Tấn: “Vì cái gì cậu giết bọn họ, bọn họ lại cảm ơn?”



Đang lúc hỏi đến hứng chí bừng bừng, người nọ đột nhiên trả lời một câu khiến cho Hà Tấn sợ tới mức vội vã rút tay khỏi bàn phím.

Thương Hỏa Vô Tình: “Chúng ta chat voice đi.”

Thái dương Hà Tấn nhanh chóng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh…

Bất chợt cậu ý thức được một vấn đề mấu chốt — Thương Hỏa có biết mình là “nam” không?

Hà Tấn đã quên năm ấy mình có nói rõ giới tính cho đối phương hay không rồi. Đương nhiên, cũng không phải hiện tại không thể thẳng thắn nói rõ, mà trọng điểm là… tám năm qua đi, Thương Hỏa vẫn chưa hề ly hôn, cậu lại đoán không ra ý tứ của đối phương, ngộ nhỡ người kia thật sự si tinh khổ sở chờ mình tám năm, chẳng lẽ mình vừa online đã tàn nhẫn bổ xuống đầu hắn một đao…

Nghĩ đến đây, thái dương Hà Tấn lại chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh nữa…

Cậu không muốn ảo tưởng sức mạnh như thế đâu, nhưng mà, thực sự cậu vẫn còn có chút… nhân tính.

Trong lúc Hà Tấn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Thương Hỏa Vô Tình lại gửi sang một câu nữa: “Lần cuối chat voice với cậu đã là tám năm về trước, chẳng biết hiện tại giọng cậu thế nào.”

Lần này đầu Hà Tấn đổ xuống một thác mồ hôi…

Năm đó cậu thế nhưng còn từng chat voice với Thương Hỏa!? Đúng là thiếu niên khờ dại mà! (=_=)

Hà Tấn bấm tay tính toán, tám năm trước cậu còn học cấp hai, hình như chưa vỡ giọng. Cậu lớn chậm, là nam sinh vỡ giọng cuối cùng trong lớp, mà trước đó, bởi vì thanh âm mỏng nhẹ, Hà Tấn thường bị mọi người trêu chọc là có chất giọng nữ sinh. Đương nhiên, đây là giai đoạn đen tối mà Hà Tấn không bao giờ muốn nhắc lại, hiện tại cậu có một chất giọng nam trung điềm đạm dễ nghe, chắc chắn sẽ không bị người nhận lầm nữa.

Nhìn cái câu Thương Hỏa Vô Tình vừa gửi tới, Hà Tấn do dự trong giây lát rồi mới trả lời: “Xin lỗi, bạn cùng phòng của tôi đang ở đây, không tiện.”

Nguyên nhân khước từ cơ bản không liên quan đến rối rắm trong lòng cậu, sau khi Hà Tấn trưởng thành thì tính cách trở nên cực kỳ cẩn trọng, cơ bản sẽ không tùy tiện trao đổi thông tin cá nhân với bạn mạng, nếu không có quen biết từ trước, cậu cũng sẽ không nói nhiều. Trong con mắt cậu, game, chính là “vui chơi lúc nhát”, mặc kệ quan hệ trong game như thế nào, một khi logout sẽ hoàn toàn xa lạ.

Vì thế cho nên cứ việc tìm cớ khước từ yêu cầu của đối phương là được, mà thực ra cũng không thể xem là “lấy cớ”, bởi bạn cùng phòng của cậu đang ở đây, đúng là không tiện thật mà.

Thương Hỏa Vô Tình: “Ồ, thế thì tôi nói cậu nghe?”

Hà Tấn: “…”

Thương Hỏa Vô Tình: “Cậu có thể nghe được chứ nhỉ.”

Vừa rồi khi vấn đề mà hai người qua đường nói tới ở dốc núi, Hà Tấn đã hỏi Thương Hỏa… cho nên cậu đã bại lộ rồi!

Thương Hỏa Vô Tình: “Nếu không, cậu hỏi nhiều thế tôi đánh chữ giải thích cũng mất luôn nửa ngày.”

Tiểu tiên A Tấn: “Ừ…”

Được rồi, chỉ là nghe thôi, cũng có gì đâu chứ.

Sau một tiếng “Tạch” rất nhỏ, trong tai nghe truyền tới một giọng nam…”Alo?”

Trong game hai người đang đứng đối mặt nhau, cho nên Hà Tấn tự nhiên nảy sinh cảm giác cái thanh âm này giống như từ chính diện mà truyền tới vậy, rất gần, rất gần… khoảng cách giữa cả hai cũng theo đó mà được kéo nhỏ lại.

Bên kia lại thăm dò một câu: “Nghe được không, A Tấn?”

Khác với chất giọng của Hà Tấn, thanh âm người nọ trầm thấp, có chút khàn khàn. Mà giọng điệu của hắn cũng thân mật tự nhiên tựa như bọn họ đã quen thân từ rất lâu rồi vậy, nhất là cái tiếng “A Tấn” kia, Hà Tấn không biết phải hình dung như thế nào nữa, chỉ cảm thấy lỗ tai như bị người cắn nhẹ một hơi mà giật bắn cả người… Cậu khẩn trương đánh chữ hồi đáp: “Nghe được.”

Nếu lúc này phải nói chuyện, phỏng chừng cậu sẽ nói lắp mất thôi.

Tần Dương nhận được câu trả lời của người kia, nhanh chóng kéo lịch sử trò chuyện lên, hỏi lại, “Cậu cho rằng tôi đang mang cậu đi ngắm cảnh sao?” Hắn tự động xem nhẹ câu khen ngợi đầu tiên của Hà Tấn, “Có phải cậu quên hết mọi thứ rồi không?”

Hà Tấn chột dạ nói: “Đâu đến nỗi…”

— Vì sao lại có cảm giác đang bị hỏi cung vậy trời? Không phải tên kia bảo sẽ trả lời câu hỏi của mình à!

Thương Hỏa dừng một chút, lại lên tiếng: “Tôi đang giúp cậu đi tìm ký ức trở về.”

Hà Tấn: “…” Tự nhiên có dự cảm chẳng lành… Orz…

Thương Hỏa: “Đây là chỗ chúng ta cùng chết lần đầu tiên? Nhớ không?”

Hà Tấn: “…” Loại chuyện này bố ai mà nhớ chứ?

Thương Hỏa chậm rãi nói: “Khi mới bắt đầu chơi cái game này, tôi đã trực tiếp chọn chủng tộc Phàm nhân, hoàn toàn không biết đến cái gọi là ‘Tinh linh’, cho nên, lần đầu tiên nhìn thấy ‘Thi thể’ của cậu, tôi còn tưởng cậu là quái.” Nói tới đây, giọng điệu đối phương mơ hồ ẩn chứa ý cười.

Hà Tấn có chút ấn tượng, tên ngu ngốc này đích thực đã từng thắc mắc cậu có phải người chơi thật hay không, hại cậu mất công giải thích một thôi một hồi!

Thương Hỏa: “Có một thời gian dài, tôi đã hoài nghi cậu là sủng vật trong game, có thể được thuần dưỡng.”

Tiểu tiên A Tấn: “Tôi ngất…”

Một thời gian dài hả? Hà Tấn vẫn luôn cho rằng sau khi mình giải thích đối phương đã hiểu, thì ra tên ngốc đó vẫn ấp ủ hoài nghi sao? (=_=)

Thương Hỏa hỏi: “Lúc tôi giết cậu, cậu có thấy thông báo của hệ thống không?”

Tiểu tiên A Tấn: “Hả?” – Thông báo cái gì? Thông báo bạn bị giết à?

Bên kia trầm mặc hai giây, sau đó ở trong màn hình, Thương Hỏa Vô Tình bất chợt vung tay bắn một tia sáng màu lam đậm về phía Tiểu tiên A Tấn ở ngay trước mặt —

〖 Hệ Thống 〗: Bạn đã bị 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 công kích.

Hà Tấn: “!!!” … Lại nữa rồi!

Hà Tấn hoàn toàn không thể chống đỡ, Loli áo xanh trúng chiêu, tựa như bị đại pháo nổ bùm ở trên người, trực tiếp bay lên, vặn vẹo trên không trung làm ra một tư thế vô cùng thảm thiết, sau đó “phụt” một cái mà thu nhỏ lại thành con động vật màu trắng, cuối cùng rơi thẳng xuống đất…

〖 Hệ Thống 〗: Bạn đã chết.

Con chồn nhỏ duỗi thẳng tứ chi, há cái mỏ nhọn, nhắm chặt đôi mắt, dáng chết thê thảm đến mức khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Hệ thống âm thanh cũng chân thực như hình ảnh, cho nên sau khi “chết ” Hà Tấn nghe không được bất cứ thanh âm gì, chỉ thấy khung bạn tốt bỗng nhiên nhấp nháy —

Thương Hỏa Vô Tình: “Thi thể thực đáng yêu ^.^ ”

Tiểu tiên A Tấn: “…”

Nhìn thấy cái biểu tình ở cuối câu, gân xanh trên trán Hà Tấn mãnh liệt nổi lên.

Thương Hỏa dùng kỹ năng hồi sinh cho cậu, sau đó Hà Tấn mới nghe được một trận cười đầy kìm ném ở đầu dây bên kia. Cậu nghiến răng nghiến lợi gõ chữ: “Đừng có nói với tôi lần này cũng là do cậu lỡ tay!”

Thương Hỏa không đáp mà hỏi ngược lại: “Có thấy thông báo tăng kinh nghiệm không?”

Hà Tấn sửng sốt, tin tức của hệ thống sẽ được hiển thị ở bên trái màn hình, nhanh tay lăn lăn nút giữa chuột quang, quả nhiên cậu nhìn thấy một cái thông báo xuất hiện sau khi mình “chết”.

〖 Hệ Thống 〗: Bạn đạt được 300 điểm kinh nghiệm.

Tiểu tiên A Tấn: “Thấy rồi…”

— Chết còn có kinh nghiệm? Cái quy tắc quỷ quái này là ai đặt ra hở? (=O=)

——–

※ Chuyện cũ ở Linh Tiên ※ ( 4)

“Alo, A Tấn?” Sau khi kết nối voice chat, bên trong tai nghe truyền đến một giọng shota, nghe chừng tuổi tác cũng tương đương với mình.

Mấy giây sau, Hà Tấn mới cẩn thận mà “Ừ” một tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu chat voice cùng bạn mạng, trong hưng phấn còn mang theo một tia e ngại, do đó thanh âm cũng thực nhẹ nhàng tựa hồ không thể nghe ra.

Thương Hỏa: “Giọng cậu nhỏ nhẹ thế…”

Hà Tấn: “Nghe không được à?”

Thương Hỏa: “Nghe được! Hê hê…”

Hà Tấn: “Cậu cười cái gì.”

Thương Hỏa: “Đây là lần đầu tiên tớ chat voice với người khác đấy.”

Hà Tấn: “Tớ cũng vậy.”

Thương Hỏa: “Hê hê hê…”

Hà Tấn bật cười, mắng: “Cậu có tật hả.”

Thương Hỏa cười ngây ngô trong chốc lát, lại hỏi: “Ba mẹ cậu có nhà không?”

Hà Tấn: “Không, ra ngoài rồi, thứ bảy bọn họ đều phải tăng ca.”

Thương Hỏa: “Ồ, thế thì thứ bảy hàng tuần bọn mình đều vừa chat voice vừa chơi game có được không?”

Hà Tấn chưa kịp nghĩ ngợi đã “Được” một tiếng, sau đó lại nói: “Bọn mình tranh thủ chơi game đi, tớ không có nhiều thời gian đâu, tối nay còn phải làm bài tập nữa.”

Hai người đều login vào game, “Tiểu tiên A Tấn” của Hà Tấn đã lên cấp 19, cậu nhìn nhìn Thương Hỏa, cấp 17, vẫn thấp hơn mình hai cấp, thế mà nói sẽ thăng cấp nhanh hơn mình, xí~

Thương Hỏa ở trong game chẳng hó hé gì mà lặng lẽ đi sau lưng Hà Tấn, thế nhưng trong tai nghe người nọ lại nói liên tục không ngừng.

Thương Hỏa: “A Tấn, cậu học năm thứ mấy trung học rồi? Có phải thành tích rất tốt hay không?”

Hà Tấn thì lại đặt hết tâm tư vào trò chơi, câu được câu chăng mà trả lời Thương Hỏa: “Năm thứ hai, thành tích cũng được, bình thường đều đứng đầu cả lớp.”

Thương Hỏa kêu lên: “Woa! Đứng đầu nữa à! Cậu thật là lợi hại!”

Hà Tấn: “Cũng chẳng còn cách nào, nếu không được hạng đầu mẹ tớ sẽ nổi điên.”

Thương Hỏa: “Cậu sợ mẹ lắm à?”

Hà Tấn: “Sợ lắm, người phụ nữ kia rất là biến thái.”

Thương Hỏa: “Ồ… Vậy thành tích của cậu tốt như thế, về sau có phải sẽ thi vào đại học không?”

Hà Tấn: “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ cậu không thi à?”

Thương Hỏa: “Thành tích của tớ be bét lắm, có lẽ không thi thì tốt hơn, với lại tớ cũng không muốn thi, đại học có cái gì hay đâu…”

Trường trung học của Hà Tấn chính là trường trọng điểm, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tuy những bạn học xung quanh cậu đều chơi game, nhưng tuyệt đối không để ảnh hướng đến việc học hành, vì thế việc thi đậu vào một trường danh giá vẫn mãi là mục tiêu phấn đấu quên mình của bọn họ.

Đây là lần đầu tiên Hà Tấn nghe một người bạn cùng trang lứa nói sẽ không thi đại học, do đó không khỏi ngạc nhiên: “Không học đại học thì cậu có thể làm gì?”

Thương Hỏa: “Làm thuê nha, ba tớ nói nếu tớ không muốn học đại học thì không cần miễn cưỡng, đến lúc đó cứ đi làm thuê cho ông là được rồi.”

Lúc ấy, Hà Tấn lập tức nghĩ đến những đứa trẻ di dân mà bản tin TV thường hay nhắc tới, bọn chúng bỏ học từ rất sớm rồi đi làm thuê làm mướn khắp nơi, nhất thời tâm tư nảy sinh đồng cảm, ân cần khuyên nhủ: “Học thì vẫn nên học, tuy rằng tớ cũng thấy việc học thật là nhàm chán, nhưng đây là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh của bản thân… Thi đậu đại học mới có cơ hội tìm được một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền, muốn gì làm nấy, trở thành một người đàn ông hoàn toàn tự lập!”

Thương Hỏa: “…”

Đây là lý giải của Hà Tấn mười lăm tuổi đối với chuyện thi vào đại học, thế nhưng cậu hoàn toàn không biết, mấy câu nói ngắn ngủi của mình đã triệt để thay đổi cách nhìn nhận của một thiếu niên lười học.

Thương Hỏa: “A Tấn, cậu muốn thi vào đại học nào?”

Hà Tấn: “À, nếu có thể duy trì thành tích như hiện tại, chắc hẳn sẽ thi vào Hoa đại đi… Mẹ tớ lúc nào cũng bảo muốn tớ thi vào Hoa đại, ôi~.”

Thương Hỏa: “Tớ biết rồi.”