Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 110: Chặt đứt cánh tay (1)




– Lý Vân Tiêu đến cùng là xảy ra chuyện gì? Hơn nữa hai loại kiếm khí dĩ nhiên là thuộc tính khác nhau, thật đáng sợ! Người này nhất định phải diệt trừ!

Nội tâm hắn bắt đầu sinh ra tia tia sợ hãi, vốn là muốn bắt sống ép hỏi sự tình đan dược cũng ném ra sau đầu, hiện tại toàn tâm toàn ý chỉ muốn lấy tính mạng đối phương!

Mặt hắn âm trầm, song quyền giận dữ nổ ra, từng đạo từng đạo Hàn Băng chân khí đánh tan kiếm khí, cả giận nói:

– Coi như ngươi có thể đồng thời triển khai hai Huyền Binh cấp ba, nhưng ta cùng ngươi trong lúc đó cách biệt hai đại cảnh giới, ta xem ngươi làm sao vượt qua!

– Hai đại cảnh giới?

Lý Vân Tiêu xì cười một tiếng nói:

– Nếu ngươi là Vũ Quân, ta còn có mấy phần kiêng kỵ. Chỉ là Đại Vũ sư? Lão bát, nhìn con mắt của ta!

Lý Dật sững sờ, theo bản năng nhìn lại con mắt của Lý Vân Tiêu, nhất thời phát hiện một con ngươi đỏ như màu máu yêu dị, bốn phía tất cả đều là màu đen vô cùng vô tận, thật giống như ma vực vĩnh viễn không thấy đáy.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, trong miệng khẽ nói:

– Kiền Khôn Trấn Hồn… Yêu Nguyệt!

– A!

Lý Dật chỉ cảm thấy trong đầu thất thủ, cả người phát mộng, hai tay tự nhiên rủ xuống, dại ra đứng ở đó.

– Hừm, rất tốt, thật biết điều. Bé ngoan đứng ở đó ăn ta hai kiếm.

Khuôn mặt của Lý Vân Tiêu trở nên dữ tợn lên, trong hai con ngươi cực kỳ yêu dị, trên trán bạo lộ gân xanh, mồ hôi hột cuồn cuộn mà rơi. Hiển nhiên là triển khai đồng thuật này tiêu hao quá lớn!

Hắn nhẹ nhàng giơ lên Thái Âm Hàn Kiếm, đột nhiên chém xuống!

– Sư đệ, cẩn thận!

Ở phía xa Quảng Nguyên Giáp lập tức phát hiện tình thế không đúng, lo lắng hét lớn một tiếng. Bên trong sóng âm của hắn rót vào lực lượng chân khí, thanh như Hồng Chung, rung động lòng người.

Lý Dật giật mình, nhất thời tỉnh táo lại, ngơ ngác phát hiện trường kiếm đã chém xuống, cách chóp mũi của mình chỉ ba tấc, không thể tránh khỏi!

– A!

Dưới tình thế cấp bách, tiềm năng của hắn tăng vọt vô hạn, lại mạnh mẽ lướt ngang mấy tấc, Thái Âm Hàn Kiếm chém xuống, đứt rời một cánh tay trái của hắn! Đau đớn để hắn nhe răng trợn mắt, cả người bốc lên mồ hôi lạnh.

Lý Vân Tiêu một chiêu không trúng, khẽ lắc đầu một cái, biết mất đi cơ hội, tái chiến cũng không có kết quả. Thẳng thắn lui về phía sau mấy bước, ôm kiếm mà đứng, lạnh lùng nhìn Lý Dật.

Vừa nãy hắn triển khai linh hồn thuật công kích gọi là Kiền Khôn Trấn Hồn, chính là một loại thần thông chí cường. Chỉ có linh hồn cực mạnh mới có thể triển khai ra, hơn nữa đối với hồn lực hao tổn rất lớn, không thua gì tiến hành một lần luyện chế cường độ cao.

Trong những Vũ Đế đỉnh cao xếp hạng trên Thiên Địa Phong Vân bảng, ngoại trừ bản thân thực lực Thông Thiên ra, đều có một ưu thế cực kỳ lợi hại, để đối thủ hít khói.

Tỷ như Bá Thiên Vũ Đế Bất Diệt Kim thân, cùng với Cổ Phi Dương hắn hồn lực cấp chín, mà Kiền Khôn Trấn Hồn chính là một loại thần thông trực tiếp công kích linh hồn, lấy hồn lực cấp chín kiếp trước của hắn, coi như là Cửu Thiên Vũ Đế, cũng không dám nhìn thẳng hai con mắt của hắn.

Lấy hồn lực Thuật Luyện Sư cấp hai hiện tại, đủ khiến một tên Đại Vũ sư ở dưới tình huống không hề phòng bị ngắn ngủi thất thần.

Sau khi mất đi cơ hội, lại không nói Lý Dật có phòng bị, hơn nữa mình trong thời gian ngắn là không có năng lực triển khai Càn Khôn chấn hồn thuật lần thứ hai.

Lý Dật làm sao biết tình huống của Lý Vân Tiêu, một cánh tay đứt rời, trong lòng hoảng hốt, hơn nữa vừa nãy loại cảm giác tâm thần bị khống chế kia để hắn triệt để phát lạnh, vội vàng hét lớn:

– Sư huynh, chúng ta trước tiên lui!

Quảng Nguyên Giáp cùng Ngư Nguyên Văn thì bị Kế Mông kéo gắt gao, hai người đều là càng đánh càng nộ, tuy rằng liên thủ lại chiếm thượng phong, nhưng đối phương dùng đấu pháp liều mạng không muốn sống, thêm vào kiếm kỹ quỷ thần khó lường, cũng làm cho bọn họ rất đau đầu.

Giờ khắc này thấy Lý Dật thất thủ, không chỉ Thái Âm Hàn Kiếm mà sư phụ ban xuống mất rồi, ngay cả cánh tay cũng thất lạc một cái, đã không còn chiến ý, sau khi dùng sức đánh văng Kế Mông liền lùi tới bên người Lý Dật, nắm hắn bay lên không thoát đi.

Kế Mông đang muốn truy kích, lại bị Lý Vân Tiêu ngăn cản.

– Trước tiên đừng động ba người này, giết sạch những tạp ngư kia đi.

Những Võ sư kia của đối phương vừa thấy người tâm phúc đều chạy, nhất thời khí thế giảm mạnh, vừa đánh vừa lui, muốn bứt ra rời đi. Nhưng Trấn quốc Thần vệ bên Lý Vân Tiêu tử thương nặng nề, đã sớm oán khí trùng thiên, há có thể để bọn họ như nguyện, càng giết càng hăng!

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn trận giết chóc này, mặt không hề cảm xúc, thật giống như đang ngẩn người, nhưng nội tâm là bay lên từng tia kinh hỉ.

Hắn rõ ràng cảm giác được, mỗi lần mình sử dụng đồng thuật, hồn lực tổn thất cực lớn, nguyên bản Đại Diễn Thần Quyết khó có thể nghĩ hóa thành hình, dĩ nhiên ở trong Giới Thần Bi có thể miễn cưỡng hiện ra.

Quả nhiên, Giới Thần Bi này là Thần khí vượt qua siêu phẩm Huyền Binh!

Bên trong tất nhiên có lực lượng nào đó có thể chống đỡ Đại Diễn Thần Quyết hiện hình, Lý Vân Tiêu đem thần thức ngâm vào trong Giới Thần Bi, yên lặng đọc những chữ nhỏ màu vàng kia, nhất thời cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ dị từ giữa những hàng chữ kia toát ra, thông qua Giới Thần Bi bắt đầu lưu chuyển đến toàn thân, cuối cùng tụ hợp vào Linh Đài, như thanh tuyền thoải mái hồn phách của hắn.

Loại cảm giác tẩm bổ này, so với bản thân hắn biết bất luận một loại linh đan diệu dược nào còn muốn thoải mái cùng vui sướng hơn.

Ngay thời điểm Đại Diễn Thần Quyết xuyên thấu qua Giới Thần Bi, không ngừng tẩm bổ hồn lực của hắn, Kế Mông gia nhập hỗn chiến, rất nhanh liền đem hơn hai mươi Võ sư giết sạch.

Kế Mông đi tới trước mặt một tên Võ sư che mặt chết đi, kéo xuống mặt nạ của hắn, nhất thời trong đôi mắt phun ra lửa giận, cả người run rẩy không ngớt.

Lý Vân Tiêu nhìn vẻ mặt của hắn hỏi:

– Là bộ hạ của ngươi?

Kế Mông sầu thảm nói:

– Không nghĩ tới Vân thiếu đã sớm đoán được. Không sai, người này gọi là Lưu Chính, mới vừa gia nhập đội một không lâu, nguyên bản là bộ hạ trực thuộc của ta. Hắn mới hai mươi bảy tuổi, là tam tinh Võ sư, trước đây ta thường thường cổ vũ hắn, muốn hắn làm tốt nhiệm vụ, tiền đồ vô lượng.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu nghiêm nghị nói:

– Thân là Trấn quốc Thần vệ, vốn là thân bất do kỷ. Phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức cao nhất, hắn là một tên Trấn quốc Thần vệ ưu tú, chết ở dưới tín ngưỡng của mình. Ngươi nên mừng thay cho hắn mới phải

Những thủ hạ của Bạch Mâu, cũng tử thương một nửa, ngay cả mười người còn lại cũng là vết thương đầy rẫy. Vừa nghe Lý Vân Tiêu nói, nhất thời lặng lẽ, quay về những thi thể nằm trên đất kia, nghiêm nghị cúi chào.

Kế Mông bi thương nói:

– Bọn họ đều làm rất khá, nhưng bọn họ chết, là nên vì quốc gia tận trung, mà không phải uất ức chết đi như thế. Ta thay bọn họ cảm thấy không đáng!