Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1223: Túy vong sầu (2)




Thiếu nữ dùng ngón tay chỉ, cười nói:

– Vậy làm sao có hai đàn? Sư phụ nhất định sẽ nói mua hai đàn để đó chậm rãi uống, vậy vì sao đều mở ra? Hơn nữa đều bị người uống qua?

Mỹ phụ một thoáng không nói gì, cáu giận nói:

– Chuyện của Sư phụ, ngươi hỏi nhiều làm gì? Ta thích uống mấy đàn liền uống mấy đàn.

Thiếu nữ cợt nhả, trực tiếp ôm lấy mỹ phụ, sái kiều nói:

– Đến cùng có chuyện tốt gì, mau mau nói ra để ta cũng vui, ta rất hiếu kì, là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho tâm tình của sư phụ chuyển được, ta nhất định phải hướng về hắn học tập một chút, sau đó mỗi ngày chọc sư phụ hài lòng.

Giữa hai người không có nửa phần quy củ thầy trò, ngược lại như là một đôi tỷ muội, thân mật không kẽ hở.

Trong lòng mỹ phụ hơi nổi lên ấm áp, nhớ tới vừa nãy Lý Vân Tiêu nói, “dù sao cõi đời này còn có rất nhiều người quan tâm ngươi.”, chí ít đồ nhi này là một người trong đó.

Trong lòng nàng có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn như cũ nghiêm mặt, làm bộ tức giận, hừ nói:

– Ai nói sư phó của ngươi tâm tình tốt? Chẳng lẽ cho ngươi chút màu sắc, ngươi liền muốn mở phường nhuộm.

Thiếu nữ cười nói:

– Hì hì, sư phụ, nếp nhăn trên mặt ngươi là bán đi ngươi a. Mỗi lần ngươi cười với ta, khóe mắt đều nhăn lại, ta liền biết sư phụ ngươi là giả cười, giả hài lòng. Nhưng hiện tại sư phụ nghiêm mặt với ta, khóe mắt lại không nhìn thấy bất kỳ nếp nhăn, vì lẽ đó ta biết sư phụ ngươi là thật hài lòng. Như Băng đã lâu không có nhìn thấy sư phụ hài lòng qua, vì lẽ đó rất muốn biết là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho sư phụ thật sự hài lòng.

Thân thể mỹ phụ khẽ run, giơ tay lên vuốt ve hai gò má của mình, sinh ra phiền muộn vô hạn, nhẹ giọng nói:

– Khóe mắt nhăn sao? Xem ra sư phụ xác thực đã già.

Nội tâm của nàng không nói ra là hài lòng hay khổ sở, nhưng đồ nhi quan tâm mình như vậy, quan sát nhỏ bé như vậy, chí ít hẳn là nên vui mừng. Có thể, mình hẳn là từ thung lũng đi ra, bất kể là vì mình, hay là người quan tâm bên người mình, cùng với đại ca kỳ vọng đối với mình.

Thiếu nữ vừa thấy mỹ phụ phiền muộn, lập tức căng thẳng lo lắng, hai tay loạn vung, vội hỏi:

– Sư phụ không già một chút nào, là hảo tỷ tỷ của Như Băng, Như Băng nói nhầm rồi.

Mỹ phụ trừng nàng một chút, hừ nói:

– Không lớn không nhỏ, nói đi, lại có chuyện ủy khuất gì?

Thiếu nữ không nghe theo sái kiều nói:

– Sư phụ ngươi đây là ý gì, lẽ nào không có chuyện gì liền không thể tới tìm sư phụ? Ta không phải mỗi lần có việc mới đến đi.

Thiếu nữ lập tức không vui, quay đầu đi qua, đi tới dưới hoa đào thụ.

Đột nhiên nàng hiếu kỳ nghe một thoáng, đem vò rượu mà Lý Vân Tiêu lưu lại trên mặt đất lâm không nhiếp lên, liền muốn hướng về trong miệng uống.

Mỹ phụ muốn ngăn cản, dù sao đó là một thiếu niên nam tử dùng miệng uống qua, tựa hồ hơi không thích hợp, nhưng đã quá muộn, thiếu nữ đã giơ bình lên ực một hớp.

Nàng trong ngày thường uống rượu đều là dùng chén lưu ly tinh tế thưởng thức, chưa từng thô lỗ uống qua như vậy, một thoáng không quen, liền đổ một ngụm lớn, trực tiếp lan cả mặt, nhất thời đầy mặt đỏ chót, kịch liệt ho khan.

– Sư phụ, đây thật sự là hoa đào tửu sao? Làm sao cùng Hồng Nguyệt thành hoa đào tửu của chúng ta cách biệt to lớn như thế?

Thiếu nữ chỉ cảm thấy khó uống đến cực điểm, cũng không muốn uống ngụm thứ hai, nàng nhìn nhãn mác trên vò rượu một chút, xác thực chính là Hồng Nguyệt thành chính tông hoa đào tửu, nhất thời rõ ràng, kêu lên:

– Ta biết rồi, chúng ta uống là hoa tửu, mà rượu này gọi là Nguyệt Thành chính tông hoa đào tửu, không phải một loại rượu. Sư phụ, ta nói đúng không?

Mỹ phụ nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng như khổ qua, khẽ cười nói:

– Đều không đúng, rượu này trước đây gọi là Nguyệt Thành chính tông hoa đào tửu, nhưng hiện tại nó gọi Túy Vong Sầu, chí ít hai đàn này là gọi như vậy.

– Túy Vong Sầu?

Thiếu nữ sững sờ, tinh tế thưởng thức danh tự này, cúi đầu nhìn vò rượu trong tay, càng là đặt ở bên mép, lần thứ hai uống.

Trong lòng mỹ phụ run lên, ôn nhu nói:

– Như Băng, lại đang vì việc hôn nhân phiền nhiễu?

Thiếu nữ này chính là Khương Như Băng dẫn tới ánh mắt thiên hạ quan tâm mà đến, để Hồng Nguyệt thành lập tức chật ních tuổi trẻ tuấn kiệt.

Nàng uống một trận, lần này có kinh nghiệm uống rượu, uống thuận lợi hơn nhiều, một hơi thật dài mới thả xuống, cười nói:

– Sư phụ, rượu này,… ta xác thực cảm thấy loại mùi vị vong sầu kia.

Đột nhiên mỹ phụ cảm thấy trong lòng tê rần, vội vã đoạt rượu, ôn nhu nói:

– Thân là nữ tử Khương gia, có ai hôn nhân đại sự có thể tự mình làm chủ? Không nói Khương gia, dù cho là toàn bộ Thiên Vũ giới, nữ nhi của những thế lực lớn kia, cái nào không phải vật trao đổi thông gia.

Khóe mắt của Khương Như Băng hạ xuống một hàng lệ, sầu thảm nói:

– Thân là nữ tử Khương gia, tuy rằng cực kỳ vinh quang, nhưng đau khổ trong lòng cũng chỉ có tự mình biết, như vậy cùng heo nuôi lớn đợi làm thịt khác nhau ở chỗ nào?

Mỹ phụ lặng lẽ nói:

– Này là vận mệnh của trư, cũng là vận mệnh của nữ tử chúng ta. Năm đó sư phụ muốn tránh thoát vận mệnh này, hại người mình yêu chết thảm, hổ thẹn cả đời. Nếu như năm đó ta có thể không bướng bỉnh như vậy, mọi người hết thảy bình thường, Hồng Nguyệt thành cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.

Việc năm đó, làm cho nàng rất bi thống.

Khương Như Băng vội lau nước mắt nói:

– Sư phụ xin lỗi, lại để cho ngươi nhớ tới chuyện thương tâm.

Mỹ phụ cười nói:

– Nói xin lỗi hẳn là sư phụ, qua nhiều năm như vậy cũng làm cho ngươi lo lắng.

Khương Như Băng sững sờ, vui vẻ nói:

– Sư phụ ngươi…

Mỹ phụ gật gật đầu, nghiêm mặt nói:

– Sau này sư phụ sẽ không bao giờ vắng lặng ở trong bi thống trước kia, uống Túy Vong Sầu tửu, nên vong ta đều sẽ quên. Ta quyết định trở về.

Trên người nàng mơ hồ tỏa ra một luồng uy nghiêm khôn kể, toàn bộ khí chất rực rỡ hẳn lên, có loại phong độ tuyệt đại cường giả.

Khương Như Băng có chút khó có thể tin, mở to hai mắt nói:

– Ta thật sự là kỳ quái, đến cùng là thần thánh phương nào đã tới, liền để sư phụ ngươi lập tức tỉnh táo lại?

Trữ Khả Nguyệt khẽ mỉm cười, vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Khương Như Băng nói:

– Công tử khắp thành, thiên hạ tuấn kiệt đều tới đây, có thể có người ngươi thương hay không?

Khương Như Băng đỏ mặt lên, cáu giận nói:

– Đều là chút công tử phong lưu, ỷ vào thế gia hiển hách, cũng không mấy cái có bản lãnh thật sự, ta làm sao có khả năng sẽ yêu thích.

Trữ Khả Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, nghiêm mặt nói:

– Như Băng, ngươi cũng đến tuổi kết hôn, không gả đi nữa liền già rồi. Làm nữ tử thế gia tuy rằng câu thúc rất nhiều, nhưng ít ra so với rất nhiều nữ tử bình thường càng tốt, có thể tuyển cái môn đăng hộ đối, thanh thản ổn định giúp chồng dạy con, phu quý thê vinh. Lẽ nào những nữ tử bình thường kia có thể lựa chọn vận mạng của mình sao?