Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1496: Thiêu đốt linh hồn (2)




– Ta cố con em ngươi, mỏ quạ đen của ngươi lúc khác sao không nói vậy đi.

Lý Vân Tiêu nổi nóng, vẻ lăng lệ ác liệt trong đôi mắt lại càng ngày càng lạnh

Yêu Long cũng đồng thời cảm nhận được cổ hàn ý đến từ sâu trong linh hồn kia, tồn tại hoàn toàn lạ lẫm và khủng bố, như một đầu hung thú tuyệt đang đang an nghỉ bỗng dần dần tỉnh lại vậy.

– Yêu Long, ngươi có sợ chết không?

Ngay khi cảm xúc hai người bất ổn, Lý Vân Tiêu đột nhiên trở nên yên lặng cực độ, hỏi ra một câu khó hiểu như vậy.

Yêu Long ngạc nhiên thoáng một phát, nói:

– Ta vốn là tồn tại hồn thể, đã sớm chết không biết bao nhiêu năm rồi, còn sợ cái rắm à?

Khóe miệng Lý Vân Tiêu có chút giơ lên, lộ ra vẻ tươi cười nói:

– Vậy thì chơi với ta một lần a, nếu lần này chết thì chính là hồn phi phách tán rồi.

Yêu Long trong lòng đại chấn, đột nhiên, một cổ hỏa diễm cường đại bùng cháy từ sâu trong linh hồn hắn, càng ngày càng mạnh

Yêu Long hoảng sợ thất thanh nói:

– Lý Vân Tiêu ngươi điên rồi, ngươi muốn thiêu đốt hồn phách của mình sao?

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ vẻ điên cuồng, dữ tợn nói:

– Dù sao chết, linh hồn còn hay không cũng không có ý nghĩa nữa.

Toàn thân Yêu Long cự chiến, nói:

– Ngươi tu luyện Đại Diễn Thần Quyết, có lẽ còn cơ hội lần nữa chuyển thế cũng không chừng?

Lý Vân Tiêu nhổ ra mấy chư, nói:

– Không cần.

Thân hình Yêu Long không nhịn được lạnh run, một phương diện thiêu đốt linh hồn tổn hại đối với hắn cũng rất lớn, một phương diện khác, cổ khí tức khủng bố đến từ sâu trong linh hồn kia rốt cục liều lĩnh vọt lên.

Lực lượng trong cơ thể Lý Vân Tiêu vào thời khắc này điên cuồng kéo lên, linh hồn hai đời đều thiêu đốt, Nguyệt Đồng dần tỉnh lại, trong con ngươi tản mát ra hung mang tuyệt đại

– Tiểu Nguyệt Nguyệt, thành thật một chút, năm đó có thể phóng bế ngươi thì hiện giờ cũng có thể.

– Mau dừng tay lại, nếu linh hồn ngươi tan vỡ, ta cũng sẽ không còn tồn tại nữa.

– Cho nên mới nói ngươi thành thật chút.

Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra ánh sáng lăng lệ ác liệt, quyện vào một chỗ với hung mang tuyệt đại kia, một cổ tinh thần lực rất mạnh lập tức lao ra tế đàn.

Xa xa Thiên Tư đâm chiến thương tới, hắn tựa hồ đã nhận ra gid đó, đột nhiên cả kinh, trong lòng thầm nghĩ một tiếng “Không tốt”, đạo ánh sáng màu lam trên trán bỗng nhiên co rút lại.

Sau sững sờ ngắn ngủi, Duệ Quang trong tay Thiên Tư càng lâm không đâm tới, giờ phút này không nhanh chóng giải quyết Khương Sở Nhiên, tất nhiên sẽ có biến cố.

“XÌ… ”

Không hề trở ngại, Duệ Quang trực tiếp cắm vào trong đầu lâu đối phương, đâm xuyên qua, thần sắc sợ hãi của Khương Sở Nhiên lập tức cứng lại, khí tức cả người triệt để tản mác, sinh cơ không còn lại chút nào.

“Hô”

Thiên Tư nhẹ thở ra, giải quyết phiền toái lớn nhất này, mặc dù là Nguyệt Đồng thức tỉnh trên người Lý Vân Tiêu hắn cũng không có gì phải sợ cả.

– Cái gì?

Bỗng nhiên đồng tử Thiên Tư đột nhiên co lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào phía trước, thi thể Khương Sở Nhiên vốn treo trên chiến thương của mình đã không thấy đâu nữa, trên Duệ Quang căn bản không có một giọt máu tươi.

– Làm sao có thể? Ảo thuật của hắn vậy mà có thể gạt được ta?

Thiên Tư đột nhiên ngất lịm, gương mặt hoảng sợ cũng biến hình, chiến thương quét ngang trước người, cảnh giác nhìn qua mọi nơi.

Đột nhiên, một cổ tinh thần lực rất mạnh lâm không mà đến, cơ hồ muốn hiện hóa ra, ẩn chứa ý phẫn nộ vô tận, muốn nghiền áp tất cả.

Thiên Tư trong lòng đại chấn, nhưng cũng không bối rối, chiến thương trong tay quét ngang, Ma Ha cổ tự bay ra, lần nữa ngưng tụ thành một mảnh kết giới màu vàng ngăn cản tinh thần lực kia lại

Nhưng khiến hắn hoảng sợ chính là kết giới màu vàng kia lại bị tinh thần lực đối phương trực tiếp nghiền áp bắt đầu vặn vẹo

– Ngươi..., ngươi là Lý Vân Tiêu, hay là Nguyệt Đồng?

Thiên Tư trong lòng kinh hãi, kinh nghi bất định, cổ tinh thần lực này thậm chí mạnh mẽ như Nguyệt Đồng, nhưng lại không có khí tức quen thuộc của Nguyệt Đồng, mà tựa hồ là thuộc về Lý Vân Tiêu.

Trên không tế đàn ở phương xa dần dần ngưng tụ ra một đạo thân ảnh, vừa sải bước ra đã chỉ xích thiên nhai

Theo thân ảnh người nọ đến, còn có một đạo tiếng ngâm thơ chậm rãi hàng lâm, nói:

– Thiên tái phong vân tẫn phó nhất tiếu, vạn thế phi dương chiếu diệu cổ kim.

Trên tế đàn, Khương Sở Nhiên ngóng nhìn lấy bóng người kia, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Sau đó, hắn uống vào một ít đan dược, ngồi xếp bằng xuống, hai tay kết một ấn quyết cổ quái trước người, bắt đầu điều tức.

Ngân nhận kia cơ hồ tương đương với lực Chân Linh, trắng trợn phá hư trong cơ thể hắn, trái tim gần như nát bấy, giờ phút này được một quả linh đan bảo vệ, cảnh giới võ đạo đỉnh cao của bản thân cũng đang bắt đầu tan vỡ.

Mặc dù hôm nay có thể sống được một mạng, sợ rằng cũng khó quay lại được cảnh giới như trước kia.

Trên bầu trời xa xa, Thiên Tư một hồi hoảng sợ, cả kinh nói:

– Lý Vân Tiêu? Dùng lực lượng của ngươi bây giờ, làm sao có thể áp chế được ý chí của Nguyệt Đồng chứ?

– Đối với người sắp chế, không cần phải biết nhiều.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu hiển lộ ra, trên gương mặt dữ tợn đáng sợ, hắn ôm quyết tâm hẳn phải chết mà đến, hai con ngươi yêu dị kia tựa hồ đã vượt qua muôn đời thời không, tập trung lấy địch nhân

Hai loại ánh mắt và thần sắc hoàn toàn bất đồng, đứng ở hai bên đối nghịch nhau

Sắc mặt Thiên Tư càng thêm lạnh như băng, lạnh giọng nói:

– Mặc dù là Nguyệt Đồng thức tỉnh, dùng lực lượng của ngươi hiện giờ, làm sao có thể chống lại ta? Bọ ngựa đấu xe, phù du lay cây mà thôi.

Ngón tay hắn điểm tới trước, kết giới màu vàng lập tức phá vỡ, chiến thương hóa ra một đạo lợi mang, lâm không chém xuống

Lý Vân Tiêu mặc dù đã có được Nguyệt Đồng chi lực, nhưng tu vị vẫn kém một hào rộng không cách nào vượt qua, Thiên Tư không sợ hãi chút nào, ngược lại nhìn Nguyệt Đồng đã thức tỉnh, bắt đầu hiện ra vẻ kích động, cười to nói:

– Ha ha, rất tốt, cũng bớt đi cho ta nhiều chuyện.

Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh khiến người sợ hãi, trong hai đồng tử hiện ra đồ án cổ quái, như hai đạo Liệt Dương, trong miệng thở khẽ nói:

– Đồng Thuật — Táng Nhật

Một đạo kim quang chém ra, dưới hai đồng tử ngưng mắt nhìn qua như bốc cháy len, chưa kịp xuất hiện trước người đã dần dần biến mất trên bầu trời, bị Đồng Thuật trực tiếp làm biến mất

– Ân? Có chút môn đạo.

Sắc mặt Thiên Tư động dung, nhưng vẫn lãnh phúng:

– Không có tu vị võ đạo chung cực, chỉ bằng vào chút Đồng Thuật đã muốn giết ta, quá ngây thơ rồi a.

Chiến thương kia giơ lên cao cao, Ma Ha cổ tự lượn vòng phía trên, ánh sáng màu xanh da trời trên trán Thiên Tư tách ra, toàn bộ Thiên Địa cũng bắt đầu chuyển động, toàn bộ đều bị tiết tấu tinh thần lực của hắn khống chế.

Ánh sáng màu xanh da trời lóe lên một cái, như con mắt nháy động vậy, lực lượng Thiên Địa xoay tròn cũng theo đó biến hóa, giống như hai đạo cự nhân bước vào trong đó, bắt đầu bắt lấy thân thể Lý Vân Tiêu, muốn triệt để xé hắn nát bấy.