Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1504: Tranh quyền (2)




Hắn lúc này vừa mở miệng, lập tức khiến cho người ủng hộ bất mãn, cả đám lo lắng.

Nguyễn Hồng Ngọc cũng là trong lòng lo lắng, lôi kéo ống tay áo của Nguyễn Nguyên Tư.

Nguyễn Nguyên Tư đạm nhiên cười nói:

– Tất cả lấy Hồng Nguyệt thành đại cục làm trọng.”

Trên mặt Ninh Viễn Môn lộ ra một nụ cười đắc ý, nói:

– Vẫn là Nguyên Tư hài tử này hiểu chuyện.

Nguyễn Nguyên Tư hướng năm người mỉm cười gật đầu, trong mắt lóe ra tinh quang, không biết lại suy nghĩ gì, nhưng tựa hồ mang theo một tia nghiền ngẫm.

Thấy Nguyễn Nguyên Tư mình cũng cam nguyện buông tha, người ủng hộ cũng đều không lên tiếng, toàn bộ trầm mặc, mà hội nghị năm người đều là gương mặt đắc ý.

Hồng Hoàng Lam tam lão nhìn nhau một cái, đều là âm thầm gật đầu, Hồng lão lúc này mới mở lời nói:

– Khó có được Nguyên Tự có lòng dạ như thế, vậy liền từ các ngươi năm vị tạm thời nắm quyền quản lý, do Nguyên Tư tận lực phụ trợ, chờ sau khi Ninh Khả Nguyệt từ Tử Vân Phong điều tra rõ tình huống trở về, lại thêm định đoạt.

– Dạ, cẩn tuân mệnh lệnh của tam lão!

Năm người vui mừng, len lén nhìn nhau cười, chiếm được tam lão gật đầu, như vậy chí ít tạm thời đã được nắm quyền.

Về phần Ninh Khả Nguyệt, chính là một con nhóc, luận thực lực bọn họ đánh không lại, nhưng luận mưu kế và thủ đoạn, bọn họ căn bản không để vào mắt. Đến lúc đó cũng tùy ý bọn họ đùa bỡn khống chế trong tay.

Năm người bị thời gian lâu dài mài mòn hào hùng thoáng cái đã khôi phục lại, đều thần thái sáng láng, phảng phất thoáng cái bản thân đã là bá chủ thiên hạ, mọi người nhìn thấy đều nhíu mày không ngớt.

Coi như nội tâm vui vẻ, ở trong thời khắc loạn trong giặc ngoài này, cũng không nên biểu lộ ra như thế, một điểm tâm tình cũng không thể khắc chế, làm sao có thể thành đại sự, ngay cả Hồng Hoàng Lam tam lão đều là thấy vẻ mặt không hài lòng, tựa hồ cảm giác không thích hợp.

Đột nhiên một đạo tiếng cười nhàn nhạt từ bên ngoài truyền vào, nói:

– An bài rất tốt, đáng tiếc a, Ninh Khả Nguyệt không về được.

Mọi người toàn thân chấn động, đều là biến đổi sắc mặt, lại có người dám ở Hồng Nguyệt thành làm càn như vậy, đây là chuyện bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng có.

Hồng Hoàng Lam tam lão càng là sắc mặt âm trầm lợi hại, có người ở ngoài nghe trộm, bọn họ dĩ nhiên không có phát giác, đủ thấy người tới thực lực kinh khủng, hơn nữa bọn họ cũng âm thầm tự trách bản thân, đại sự như thế dĩ nhiên quên mất thiết trí phòng ngự che đậy, xem ra Khương Sở Nhiên không ở đây, mọi người xác thực thiếu khuyết ứng biến.

Nhưng vừa nghĩ lại một chút, nếu là Khương Sở Nhiên còn ở đây, trong thiên hạ có ai dám ở bên ngoài nghe trộm như vậy?

Ba người âm thầm thở dài một cái, trực tiếp hóa thành ba đạo quang mang đã xông ra ngoài, đám người còn lại cũng đều phá không bay lên.

Trong khoảnh khắc, trên phủ thành chủ đều là cường giả lâm không, đều trợn mắt hướng phía trời cao nhìn lại.

Chỉ thấy trên phía chân trời đen kịt một trận ba động ra, dần dần hiện lên nhóm lớn bóng người, ở trong bóng tối thấy không rõ dung nhan.

Hồng lão nhìn hội nghị năm người một cái, nhắc nhở bọn họ nói:

– Hiện tại Hồng Nguyệt thành lấy năm người các ngươi dẫn đầu.

Ninh Hoài Thụ lúc này mới phản ứng được, hẳn là năm người bọn họ ra mặt, nội tâm vừa mừng vừa sợ, hướng phía trên bầu trời quát to:

– Là ai? Dám ở bầu trời Hồng Nguyệt thành dương oai, không biết sống chết!

– Ha hả.

Trên bầu trời truyền đến tiếng cười nhàn nhạt, nói:

– Khương Sở Nhiên bị vây ở bên trong Địa Lão Thiên Hoang, Ninh Khả Nguyệt vây ở trong Tử Vân Phong, người nói chuyện có phải là Hồng Hoàng Lam tam lão.

Trong lòng mọi người khẽ kinh ngạc, xem ra đối phương đến có chuẩn bị, cố ý chọn lúc hai đại cao thủ cũng không ở trong thành xuất hiện.

Ninh Hoài Thụ quát dẹp đường:

– Ta chính là Hồng Nguyệt thành hội nghị thành viên Ninh Hoài Thụ, hiện tại toàn quyền chưởng quản Hồng Nguyệt thành, ngươi là người phương nào?

– Ninh Hoài Thụ? Chưa từng nghe qua.

Trên bầu trời đạo thanh âm kia hơi có chút cảm khái, thở dài nói:

– Trong núi không có hổ, hầu tử xưng đại vương, lẽ nào Hồng Nguyệt thành chỉ có thể phái loại nhân vật này đi lên mặt bàn chống đỡ sao?

– Đáng chết!

Ninh Hoài Thụ giận dữ, hắn vừa nắm quyền, chính là lúc cần uy vọng, đã bị người khinh miệt, đâu có thể chịu, nổi giận gầm lên một tiếng xông lên thiên không, trong tay hiện ra một thanh cự nhận, mạnh hướng nơi phát ra đạo thanh âm kia chém tới, nhất thời ánh sáng một mảnh, đem toàn bộ bầu trời chiếu được rõ ràng.

Nghị hội năm vị thành viên mỗi ngày đều nhàn rỗi tiềm tu, mặc dù có chút gượng ép, nhưng thực lực xác thực không tầm thường.

Chỗ không gian phát ra thanh âm kia kịch liệt vặn vẹo, ở dưới quang nhận bị xé rách ra, một đạo nhân ảnh hiện lên trong đó.

Chỉ thấy người nọ nhếch miệng lên, khẽ nâng tay lên, trên ngón trỏ chỉ sáo tiêm đoạn lấp lánh ra một đạo hồng quang, bắn nhanh ra vạn đạo hồng mang, xuyên phá bầu trời đêm tối, bắn thẳng xuống dưới.

Quang nhận chi ảnh kia trong nháy mắt bị áp chế xuống, ở trong vạn đạo hồng mang chấn run lên một cái, sau đó đột nhiên tan rã.

Đạo nhân ảnh kia khinh miệt bật cười một tiếng, một bước lên, lại là một chỉ lâm không điểm xuống.

Ninh Hoài Thụ hoảng hốt, khí tức trên chỉ sáo bén nhọn của đối phương kinh khủng dị thường, giống như một con hạt tử kịch độc gắt gao nhìn chằm chằm ngươi, không khỏi toàn thân rét run.

Hắn dưới tình thế cấp bách, cự nhận lần thứ hai quơ múa, đem toàn lực rót vào trong đó, không nói lời gì đã lại chém đi tới.

Phía dưới Hồng Hoàng Lam tam lão đều là nhướng mày, tựa hồ cực kỳ không hài lòng, Ninh Hoài Thụ quá khuyết thiếu kinh nghiệm đối phó với địch, ở tình huống tu vi yếu hơn đối thủ vẫn liều lĩnh như vậy, sợ rằng rất nhanh phải thua.

Quả nhiên, đạo nhân ảnh kia đi giẫm lên phía trước một bước, thân ảnh dĩ nhiên trực tiếp xuyên qua cự nhận, dường như hư huyễn, nhưng trong tay hồng quang lại là chân thật không giả, trực tiếp điểm xuống phía dưới.

– Phanh…!

Một đạo hồng mang trực tiếp đánh vỡ đế khí phòng ngự của Ninh Hoài Thụ, bắn vào trong lồng ngực từ sau lưng phá thể ra, sau đó lại giơ lên một cước trực tiếp đạp xuống.

Một cước ảnh to lớn ngưng tụ thành trên không trung, Ninh Hoài Thụ đế khí bị phá, trong cước ảnh kia càng ẩn chứa uy áp cực mạnh để hắn tránh cũng không thể tránh, tuyệt vọng nhìn cước ảnh đè ép xuống tới.

– Phanh…!

Không huyền niệm chút nào, Ninh Hoài Thụ phun ra một búng máu, bị một cước kia từ trên bầu trời đá rơi xuống, chấn nhập trong đại địa.

Tất cả mọi người đều mạnh mẽ hút một ngụm hàn khí, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, Ninh Hoài Thụ chính là bát tinh cao giai Vũ Đế, dĩ nhiên một chiêu bị bại?

Cước ấn to lớn đá rơi Ninh Hoài Thụ, sau đó hóa thành vô số oánh mang từng chút tiêu tán trên không trung.

Thân ảnh của người nọ đã ở trong quang mang nhàn nhạt từ từ hiển lộ ra, mỉm cười đứng ở trên trời cao, nói:

– Thiên hạ này, là phải dùng quả đấm để nói chuyện, không có nắm đấm thì không cần nói.

Nguyễn Nguyên Tư bỗng nhiên cả kinh, lập tức nhận ra người này, kinh ngạc nói:

– Đường Khánh? Là ngươi?