Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1662: Bố trí (2)




Sắc mặt của hắn thoáng cái khó coi vạn phần, át chủ bài của Ma Thiên đại thành hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng thực lực Thâm Hải Cự Thú hắn đã lĩnh giáo qua, loại đồ vật này nếu quả thật có thể bị triệu hoán ra, hơn nữa không chỉ một đầu, có cả đàn cả lũ thì đừng nói một cái Ma Thiên đại thành, dù là cả thành Hồng Nguyệt hoặc là Lam Tuyết Thánh Thành cũng chưa hẳn có thể chống đỡ được.

– Vân Tiêu công tử, làm sao vậy?

Phó Cẩm Sơn nhìn sắc mặt Lý Vân Tiêu thoáng cái đã trở nên tái nhợt, không biết chuyện gì xảy ra, liền cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

Lý Vân Tiêu hừ một tiếng nói:

– Quản tốt bản thân đi, tóm lại nhiều nhất mười ngày, tốt nhất là ba ngày, phải bố trí ra một đại trận lợi hại cho ta. Đến lúc đó ngươi ở dưới thành chủ trận, nếu như trận pháp bị phá, vậy thì người đầu tiên chết chính là ngươi.

Hắn vung tay lên, chuyển giao toàn bộ tài nguyên mà Qua Chính Tường cho hắn cho Phó Cẩm Sơn, hơn nữa hào quang lóe lên, Ngũ Hành Đỗ Bạch Ngư cũng bay đi.

Phó Cẩm Sơn choáng váng, vừa nhìn thấy Ngũ Hành Đỗ Bạch Ngư, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, hưng phấn nói:

– Nếu có thứ này thì cho ta ba ngày, ta có thể bố trí xuống Đại Ngũ Hành Kết Giới, dù là Võ Đế cao giai cũng có thể ngăn cản một hai.

Lý Vân Tiêu nói:

– Hi vọng như thế. Tóm lại ngươi nhớ kỹ, chủ trận chi nhân là chính ngươi, trận pháp nếu bị phá, ta sẽ không thả ngươi chạy vào thành đầu.

Mặt Phó Cẩm Sơn thoáng cái phát xanh, khóc tang nói:

– Vân Tiêu đại nhân, thật sự có mười vạn Hải tộc? i Võ Đế cao giai tu vị gì, có mấy người?

Lý Vân Tiêu nói:

– Mười vạn Hải tộc chỉ nhiều không ít, Võ Đế cao giai có mấy người ta không rõ ràng lắm, nhưng trong đó còn có một đầu Thâm Hải Cự Thú, thực lực có lẽ có thể so với Võ Đế cửu tinh.

– Võ Đế cửu tinh?

Tâm Phó Cẩm Sơn thoáng cái ngã vào vực sâu vạn trượng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khóc lớn nói:

– Vân Tiêu đại nhân, ta trước kia đắc tội ngài là lỗi của ta, ta đã tận tâm tận lực đền bù rồi, ngài cũng đã đáp ứng thả ta một con đường sống, coi như là dốc hết khả năng ta có cũng không có khả năng ngăn trở Võ Đế cửu tinh ah.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, khẽ nói:

– Chớ có giả vờ đáng thương trước mặt ta, tự ngươi xem mà làm đi.

Hắn trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, hóa thành một đạo quang mang xông lên mây xanh, trốn vào hư không, ngồi xếp bằng xuống tĩnh tu.

Phó Cẩm Sơn tan nát cõi lòng, oán hận nhìn qua hư không, biết rõ Lý Vân Tiêu nhất định luôn giám thị mình, trốn tuyệt đối không được, chỉ có thể nghĩ hết cách, dốc hết sở học bày trận thôi.

Hắn nắm lấy Ngũ Hành Đỗ Bạch Ngư, một lần nữa nhặt được chút tin tưởng, có vật ấy liền có thể bố trí ra Đại Ngũ Hành Kết Giới, uy lực mạnh bao nhiêu chính hắn cũng không rõ ràng lắm, nói không chừng thật có thể ngăn trở Võ Đế cửu tinh cũng nên

Lý Vân Tiêu ở trong hư không nhìn Phó Cẩm Sơn bắt đầu công việc lu bù, lập tức lộ ra nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại lóe ra vẻ ngưng trọng.

Thân ảnh hắn lóe lên, liền trực tiếp hóa ảnh trong Giới Thần Bi, nhìn về phía đại địa vô tận kia.

Chỉ thấy trong một mảnh hoang vu, hiển lộ ra một khối đỏ bừng, Huyết Thú hắn thu vào trước kia đang phủ phục trên mặt đất, tựa hồ đang nghỉ ngơi.

Lý Vân Tiêu thoáng cái đã biến mất tại chỗ, xuất hiện trên không Huyết Thú thầm suy ngẫm.

Huyết Thú kia tựa hồ đã nhận ra gì đó, vội đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, trong miệng không ngừng gầm nhẹ, hai mắt càng tuôn ra hung mang.

Lý Vân Tiêu nói:

– Ngươi cũng là do hắc huyết vô tận biến thành, ngược lại có thể dùng để phát huy chút nhiệt lượng thừa.

Hắn lăng không chụp xuống, đầu Huyết Thú kia lập tức bị nhiếp lên, nó dốc sức liều mạng giãy dụa nhưng không hề có kết quả.

“Phanh”

Lý Vân Tiêu bóp tay, Huyết Thú trực tiếp nổ tung lên, hóa thành một vũng máu trên không trung, nhưng rất nhanh lại ngưng tụ lại trên không, lần nữa ngưng hình, giương nanh múa vuốt chống lại hắn.

“Hừ”

Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, lần nữa bóp nát nó, hơn nữa lấy ra một ít nguyên liệu bày ra trước người, nhao nhao ném vào trong hắc huyết kia.

Trong tay hiện lên thủ ấn liên tiếp, từng đạo kim mang đánh vào trong đó, bắt đầu luyện hóa.

Ba ngày sau, Lý Vân Tiêu lăng không ngồi xếp bằng, ở trước người hắn lơ lửng một trường xích đỏ tươi, đang không ngừng lượn vòng lấy

Linh khí bốn phía theo linh khí trên cây thước điên tuôn ra, không ngừng bị hút vào trong đó, Lý Vân Tiêu lấy ra đại lượng nguyên thạch, chấn vỡ hết toàn bộ, đại lượng nguyên khí đều bị huyết xích nuốt vào, giống như vĩnh viễn cũng không thể ăn no vậy.

Hai ngày sau, tốc độ huyết xích lượn vòng càng ngày càng chậm, cuối cùng nhất ngừng lại, cứ vậy im im lặng lặng lơ lửng trên không trung.

Lý Vân Tiêu cũng mở hai mắt ra, lộ ra vẻ vui mừng, lăng không vẫy một cái, huyết xích kia lập tức rơi vào trong tay hắn, trên đó hiện ra từng đạo ấn phù, cuối cùng hào quang nội liễm, giống như một thanh Ngọc Xích màu đỏ bình thường vậy.

Lý Vân Tiêu có chút đau lòng lẩm bẩm:

– Vì cho thứ này ăn no cơ hồ đã hao hết sạch toàn bộ nguyên thạch của ta, nếu không thể phát huy ra uy lực khiến cho ta thoả mãn, vậy thì thật sự là được không bù mất rồi.

Tuy rằng đau lòng, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ ra vui mừng, tựa hồ phi thường hài lòng.

Sau đó hắn lăng không lóe lên, liền biến mất trong Giới Thần Bi, xuất hiện trên không thành Bạch Xung.

Lý Vân Tiêu nhìn ra ngoài thành, chỉ thấy Phó Cẩm Sơn ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, hai tay kháp quyết ấn cổ quái, ngồi nguyên ở đó không nhúc nhích.

Mà ở quanh thân hắn, nhìn lại cũng không có bất kỳ biến hóa nào so với lúc trước.

Nhưng thần thức Lý Vân Tiêu quét qua lại cảm nhận được một cổ khí tức cực kỳ hung hiểm đập vào mặt, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút tim đập nhanh, tự hồ chỉ cần tiến ào trong đó, sẽ gặp phải công kích khó có thể tưởng tượng vậy.

Lý Vân Tiêu hơi giật mình, lộ ra dáng tươi cười.

Người, chỉ có vào thời điểm sinh tử mới có thể phát huy ra tiềm năng lớn nhất.

Ở trongthành, Cố Nguyệt Sinh cũng đã tu phụ truyền tống trận không sai biệt lắm, lại trợ giúp Qua Chính Tường cải thiện đại trận hộ thành một phen, lúc trước hắn là Thuật Luyện Sư bí pháp, hiểu được không ít bí thuật kỳ lạ cổ quái, tất cả đều được hắn gia nhập vào trong đó, khiến Qua Chính Tường đại hỉ không thôi.

Đồng thời, Qua Chính Tường cũng thử thăm do qua thân phận Lý Vân Tiêu, nhưng đều bị Cố Nguyệt Sinh lạnh lùng cắt đứt, chỉ lạnh giọng trả lời:

– Không muốn chết thì đừng hỏi nhiều, thân phận vị đại nhân này không phải ngươi có tư cách biết được.

Cái này khiến Qua Chính Tường cực kỳ kinh hãi, đối với thân phận Lý Vân Tiêu càng tràn đầy các loại suy đoán, đồng thời cũng đại hỉ, thực lực Lý Vân Tiêu càng mạnh, nắm chắc giữ vững thành Bạch Xung lại càng lớn.

Ngày hôm đó, thông đạo giữa Bạch Trùng Thành cùng ngoại giới rốt cục khôi phục, theo Liệt Quang thành truyền đến tin vui, rất nhiều võ giả được truyền tống đến đây tương trợ thủ thành.