Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1696: Kiếm cuồng đồ (2)




Bắc Minh Kháng Thiên nhướng mày, vừa đánh vừa lui dưới kiếm thế điêu cuồng kia của đối phương, khắp nơi bị quản chế:

– Bát tinh đỉnh phong chi lực?

Phi Minh nhe răng cười nói:

– Cũng không hẳn, loại cảm giác này thật tốt ah, ta bát tinh sơ cấp nhưng ở trong phiến hải vực kỳ dị này thoáng cái đã có lực lượng đỉnh phong, thế giới này thật sự quá mỹ diệu a!

Lại chém xuống vài kiếm, bầu trời như tấm vải bị hắn chém ra từng đoạn.

Bắc Minh Kháng Thiên không ngừng né tránh, thoáng cái phải đã dựa tới gần chiến hạm, nếu lại lui nữa thì tất nhiên sẽ dẫn nguy hiểm đến chiến hạm, hắn nhướng mày, ngưng giọng hô lên:

– Đều là bát tinh đỉnh phong chi lực, trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, không bằng dừng tay, hai bên lui một bước đi có được không?

Hắn thật sự không có tâm tình chém giết sinh tử với tên Hải tộc phát cuồng trước mắt, hơn nữa dùng nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra được Phi Minh là đang hưởng thụ niềm vui thú khi chém giết, cũng không có mục đích gì cả, kết quả chém giết chỉ có thể thỏa mãn dục vọng chém giết của đối phương, một chút chỗ tốt cũng không có a!

– Ha ha, Nhân loại ngươi sợ sao?

Phi Minh lại càng chém càng hưng phấn, theo huyết mạch trong cơ thể phản tổ, cổ khí tức thô bạo hung tàn chôn dấu sâu trong huyết mạch hắn cũng không ngừng được phóng xuất ra.

– Ta sợ con em ngươi ấy!

Bắc Minh Kháng Thiên giận tím mặt, gặp phải tên điên hiếu chiến này, muốn tránh cũng không thể tránh, liền cảm thấy đau đầu. Mà từ một kiếm lúc trước mà xem, lực lượng hai người cơ hồ tương đương nhau, đánh nhau cũng khó mà phân thắng bại ngay được.

Phi Minh lạnh lùng cười cười, nói:

– Đều là Võ Đế bát tinh, nếu ngươi chỉ biết chạy trốn thì cũng quá khiến ta xem thường rồi.

Hắn nhìn thoáng qua chiến hạm khổng lồ kia, khen:

– Thiên phú thuật luyện của Nhân loại quả thật Hải tộc ta không theo kịp, nếu ngươi không đánh một trận với ta thì ta sẽ bổ chiến hạm kia ra đấy!

Hắn giơ kiếm lên, một đạo kiếm thế trùng thiên, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên lấy hắn làm trung tâm phân liệt ra.

Bắc Minh Kháng Thiên kinh hãi, nếu để cho hắn tùy ý mà làm, vậy thì chiến hạm cửu giai sẽ thật sự xong đời rồi.

Hắn nổi giận hét lớn một tiếng, nói:

– Tên tạp chủng chết tiệt, lão phu hôm nay liền phế tên điên người!

Hắn giơ tay lên, một đạo hào quang rất mạnh theo lòng bàn tay bay ra, chém tới trên người Phi Minh.

Trong hào quang kia đúng là một thanh chiến đao cực lớn, xé rách trường không.

Ánh mắt Phi Minh lộ ra vẻ vui mừng, cười to nói:

– Ha ha, rốt cục đã động thật rồi sao? Xuất ra lực lượng lúc trước ngươi dùng để giết Tường điện hạ đi, ta rất chờ mong đấy.

Kiếm thế đã chuẩn bị từ lâu lăng không chém xuống, đánh lên trên chiến đao kia, hào quang tản ra bốn phía, bầu trời vỡ vụn, nước biển cũng tán khắp bốn phía, lộ ra một cái hố sâu lan xuống đáy biển.

Tất cả mọi người trên chiến hạm cửu giai trong lòng kinh hãi, chiến đấu giữa cường giả tuyệt đại bực này chỉ riêng lực dư âm thôi đã khủng bố như vậy, có thể nhảy vào hư không, ngay cả Bước Nhảy Không Gian cũng không tránh thoát.

Người hai tộc trên chiến hạm đánh ngang tay nhau, đều tử thương thảm trọng, chỉ có điều bên phía Nhân tộc cường giả Võ Đế chiếm đa số, cán cân thắng lợi không ngừng nghiêng qua.

Lý Vân Tiêu nhìn quyết chiến kinh thiên của hai người bên ngoài chiến hạm, cũng không có bao nhiêu biểu lộ, mà trên mặt lại lộ ra một tia thần sắc lo lắng, nhìn chằm chằm vào lỗ đen đang không ngừng mở rộng trên không do Cự Kiểm Thú lưu lại sau khi chết kia.

Thời gian quy tắc đồng thời khi hắc động kia khuếch trương cũng đang không ngừng điều chỉnh lại, khiến phản tổ của Hải tộc bắt đầu dần dần biến mất.

– Hắc động kia lại đang không ngừng mở rộng, mà không phải thu nhỏ lại...

Lý Vân Tiêu cả kinh nói:

– Chẳng lẽ lực lượng của Cự Kiểm Thú sau khi chết vẫn chưa phóng xuất ra toàn bộ sao?

Đột nhiên một gã đệ tử Bắc Minh Huyền Cung kinh hô lên, nói:

– Lai Phong đại nhân, không tốt rồi, chiến hạm lần nữa bị hấp lực hắc động kia vây khốn, không cách nào giãy giụa ra được.

Thế cục hai phe trên chiến hạm đang nghịch chuyển, Bắc Minh Lai Phong đang giết cao hứng, phẫn nộ quát:

– Không cách nào giãy giụa là có ý gì? Mở lực lượng chiến hạm ra đến mức cao nhất, lao ra khỏi phạm vi hấp xả của lỗ đen!

Tên đệ tử kia cuống quít nói:

– Trận pháp gia tốc đa bị hủy đi hơn phân nửa, hiện giờ động lực phi hành không bằng một phần ba trước kia, hơn nữa còn đang không ngừng yếu bớt.

Bắc Minh Lai Phong trong lòng kinh hãi, đánh một gã Hải tộc bay đi, thoáng cái vọt tới trước mặt tên đệ tử kia t khiển trách quát mắng:

– Nói thế là có ý gì? Chúng ta không cách nào thoát khỏi lỗ đen kia hút vào sao?

Tên đệ tử kia trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:

– Đúng là như thế.

Khí thế trên người Bắc Minh Lai Phong bùng lên, trực tiếp đánh tên đệ tử kia lui lại mấy mét, nhổ ra một búng máu quỳ xuống, hắn cơ hồ rít gào nói:

– Chết tiệt, sao không nói sớm đi? Sao đợi đến giờ mới nói?

Chỉ thấy chiến hạm không ngừng bị hút về phía lỗ đen kia, hơn nữa tốc độ đang dần dần tăng lớn, cơ hồ không thể nào vãn hồi được.

– Làm sao bây giờ?

Bắc Minh Lai Phong đau cả đầu, thoáng cái luống cuống tay chân, Bắc Minh Kháng Thiên còn ở phía xa đánh nhau túi bụi với Phi Minh, thân ảnh hai người ngay cả ánh mắt cũng khó mà bắt được, càng không khả năng bận tâm nơi đây.

Hắn trong lúc bối rối chợt về phía Lý Vân Tiêu đang bình tĩnh ở nhìn cách đó không xa, bất chấp mặt mũi, vội vàng nói:

– Vân thiếu, hiện giờ nên làm sao cho phải đây?

Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt cười nói:

– Chẳng qua chỉ là bị hút vào lỗ đen thôi mà, dưới chân ngươi chính là chiến hạm cửu giai Tà Diễm a!

Bắc Minh Lai Phong dừng thoáng một phát, giờ mới hiểu được ý Lý Vân Tiêu nói, thoáng cái ổn định hơn nhiều.

Chiến hạm cửu giai có thể dùng Bước Nhảy Không Gian, mặc dù là ở trong hắc động, chỉ cần bắt được tọa độ Thiên Võ Giới thì có thể tùy thời lao ra được. Nhưng đó chỉ là trong tình huống tốt nhất, ở trong hắc động hư vô tràn ngập đại lượng lực lượng bạo loạn, không cẩn thận sẽ hạm hủy người vong ngay.

– Ân?

Nhuận Tường ở phía xa đang không ngừng điều tức chữa trị thân thể cũng đột nhiên phát hiện không đúng, lỗ đen do Cự Kiểm Thú hình thành đang không ngừng tăng tốc độ khuếch tán, thoáng cái đã bao phủ Thiên Địa, mà dị tượng phản tổ trên người hắn cũng đang nhanh chóng biến mất.

“Phanh”

Một đạo rung mạnh truyền đến, Phi Minh bị đánh bay dưới chiến đao của Bắc Minh Kháng Thiên, giật mình nhìn biến hóa trên thân thể mình, dần dần khôi phục lại gương mặt lạnh buốt kia, cuồng bạo và chiến ý trong máu cũng dần dần trở lại bình thường, cầm kiếm lâm lập nhìn qua.

Sát khí và lửa giận đan vào một chỗ trong mắt Bắc Minh Kháng Thiên, giờ phút này Phi Minh khôi phục lực lượng bát tinh sơ cấp, chặn giết đối phương sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng hắc động kia khuếch tán đã che khuất cả bầu trời, toàn bộ Thiên Địa đều là một mảnh đen kịt, hắn lo lắng bay tới chỗ chiến hạm.