Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1817: Xương đại ngư




Nhưng Thâm Hải Cự Thú chi uy, sinh vật trong cùng hải vưucjcó thể trốn thì trốn, trốn không kịp đều run rẩy, nhưng những sinh vật ở nơi đây vậy mà như không có việc gì vậy.

Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, quát to:

– Coi chừng

Thủy Tiên bị hắn hô mà hoảng sợ, sau đó liền thấy Lý Vân Tiêu vọt tới chỗ nàng, một phát bắt được tay của nàng.

Sau đó trước mắt tối sầm, không có bất kỳ ánh sáng nào nữa, nước biển cuốn tới, cuốn hai người đi mất.

Nàng rõ ràng cảm nhận được thân thể Lý Vân Tiêu dán trên người nàng, loại khí tức khác phái ấm áp kia xông vào mũi, khiến Thủy Tiên chưa bao giờ trải qua thế sự toàn thân nhịn không được khẽ run rẩy lên.

– Sao thế? Bị thương à?

Trong bóng tối Lý Vân Tiêu kỳ quái hỏi:

– Chỉ là bị đại ngư ăn vào bụng thôi, không làm ngươi bị thương đấy chứ?

Chút đêm tối này tự nhiên không làm khó được Chân Thực Chi Nhãn của Thủy Tiên, nàng tự nhiên thấy được cảnh tượng kỳ quái bốn phía, quả thật là bụng một con cá.

Nhưng giờ phút này nàng không có bất kỳ tâm tình nào đi quản việc này nữa, mà run rẩy nói:

– Ngươi, ngươi, ngươi dám vô lễ với ta?

Lý Vân Tiêu nhướng mày, phát hiện mình đang ôm đối phương trong ngực, loại hương thơm xử nữ kia thấm vào ruột gan, cẩn thận ngửi một hơi…, hắn bất chợt nổi lên phản ứng.

Toàn thân Thủy Tiên càng run lên, run rẩy nói:

– Ngươi, ngươi, ngươi lấy cái gì đâm ta thế hả?

Lý Vân Tiêu đỏ mặt, vội vàng đẩy ra nàng, lúng túng nói:

– Có thể là xương cá a, nơi này dù sao cũng là trong bụng cá, xương khẳng định rất nhiều.

Thủy Tiên bị hắn đẩy ra, thân thể lúc này mới ngừng run rẩy, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, cắn răng nói:

– Ngươi đừng lừa gạt ta, xương cá đều nhọn, đâm rất đau, vừa rồi, vừa rồi...

Thanh âm của nàng trở nên như muỗi kêu, lúc trắng lúc xanh, cơ hồ nức nở nói:

– Vừa rồi vật kia rõ ràng rất lớn.

Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi, vội hỏi:

– Ngươi nói đó là cá con, con cá này lớn như vậy, xương khẳng định cũng rất lớn ah.

– Thật vậy chăng?

Thủy Tiên nghẹn ngào nói:

– Ngươi không lừa gạt ta đấy chứ?

Lý Vân Tiêu lau mồ hôi, nghiêm mặt nói:

– Đương nhiên thật, chẳng lẽ ngươi không có đầu óc sao? Cá lớn tự nhiên xương cá cũng lớn, hiện giờ đang vào thời khắc nguy cơ, ngươi suy nghĩ cái gì thế?

Thủy Tiên xấu hổ trên mặt đỏ bừng, nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, trước kia ăn cá lớn thì xương quả thật cũng lớn hơn cá con, lập tức nhẹ thở ra, lau đi nước mắt.

Lý Vân Tiêu lúc này mới thật sự thở ra, trong lòng một hồi tâm thần bất định, nếu chuyện vừa rồi bị Hải hoàng biết rõ, sợ rằng sẽ đuổi giết hắn khắp thiên hạ mất.

“Phanh”

Hai người vừa mới xua tan xấu hổ, bên ngoài bụng cá đã không ngừng truyền đến tiếng nổ lớn, rất nhanh một đạo quyền mang phá không tiến đến, trực tiếp nổ tung ra một cái động lớn.

Thanh âm Tân Thần truyền đến, nói:

– Các ngươi không sao chứ?

Lý Vân Tiêu đưa tay qua Thủy Tiên nói:

– Đi thôi, đi ra ngoài nào.

Thủy Tiên bất giác vươn tay ra, nhưng vừa chạm vào đầu ngón tay Lý Vân Tiêu lại như điện giật lập tức rụt trở về, mắc cở đỏ mặt nói:

– Tự ta đi.

Hai người lập tức hóa thành một đạo quang mang bay ra từ cái động mà Tân Thần mở ra.

Vừa đi ra ngoài, hai người lập tức ngây dại, chỉ thấy bốn phía rậm rạp chằng chịt các loại hải thú đưa bọn vây quanh lấy bọn họ, trong mắt cả đám đều lộ hung quang.

Mà đầu đại ngư vừa mới nuốt bọn hắn thì đã bỏ mạng, bị mọi người dẫm dưới chân, làm thành một cái vòng lớn, cảnh giác nhìn qua bốn phía.

Lý Vân Tiêu liếm lấy môi dưới, cười khổ nói:

– Chúng ta chỉ mới bị nuốt vào một lát, sao lại có thêm nhiều bạn thế này?

Tân Thần cười khổ nói:

– Còn nói sao, những thứ này tựa hồ như có ăn ý vậy, con cá này sau khi vừa nuốt hai người các ngươi, những vật này liền lập tức xông tới, nếu không có Ngũ đảo chủ thi triển tinh thần bí thuật, sợ rằng đã xông tới rồi.

Bạc Vũ Kình đặt hai tay trên trán, lạnh như băng nói:

– Bí thuật của ta sợ rằng cũng không ngăn được hắn bao lâu, các ngươi không sao chứ?

Hắn có chút xoay đầu lại liếc nhìn hai người, ánh mắt rơi vào gương mặt đỏ bừng của Thủy Tiên, lộ ra thần sắc có chút cổ quái, lại như cười mà không phải cười nhìn Lý Vân Tiêu.

Thủy Tiên trong lòng căng thẳng, cảm giác như bị nhìn ra gì đó, vội nói:

– Không có việc gì không có việc gì, chuyện gì cũng không xảy ra, chỉ là bị một cái xương cá lớn đâm một cái thôi.

Lý Vân Tiêu “... ”

– Xương cá?

Tất cả mọi người đều lộ vẻ hồ nghi, Tân Thần cũng cau mày nói:

– Trong bụng cá sao có thể có xương cá được?

Lý Vân Tiêu mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.

Thủy Tiên nói:

– Đương nhiên là có xương cá á…, hơn nữa đây là cá lớn, tự nhiên xương cá cũng phải lớn.

Lý Vân Tiêu cuống quít nói:

– Hiện giờ thời khắc nguy cơ, không phải là lúc thảo luận những chủ đề không liên quan này, mọi người vẫn nên nghĩ cách làm sao đuổi những người bạn này đi đi.

Tân Thần hừ lạnh nói:

– Hừ, những vật này có gì khó đuổi đâu, chẳng qua chỉ là một ít hải thú đê giai mà thôi, cho dù có chút biến dị, nhưng mạnh nhất cũng chỉ đạt đến Bát Hoang cảnh.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

– Lời mặc dù nói như thế, nhưng số lượng này...

Hắn liếc nhìn lại, vậy mà nhìn không thấy biên giới, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp.

Phải biết rằng trong trận chiến dọc tuyến Đông Hải, Hải tộc lần nào cũng dùng sách lược kiến nhiều cắn chết voi, mặc ngươi có tu vị Thông Thiên, ta có một bầy kiến vô cùng vô tận, từng lớp một cắn tới, chung quy cũng sẽ có lúc cắn chết ngươi.

Bạc Vũ Kình nói:

– Tục truyền Đồng Thuật của Vân Tiêu đại nhân có thể thay trời đổi đất, dùng để đối phó những tạp ngư này thì không có gì tốt hơn rồi.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia dị sắc, hiện ra một ký hiệu cổ quái, lập tức liền tiêu tán.

Hắn giận dữ nói:

– Nguyệt Đồng của ta còn chưa khôi phục, sợ rằng không dùng được.

Trong mắt Bạc Vũ Kình hiện lên một tia hàn ý, lạnh lùng nói:

– Đã như vậy, thì giết đi.

Trong hai ngón tay hắn bắn ra một đạo kim mang.

Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:

– Chậm đã.

Nơi mi tâm hắn mở ra Thái Cổ Thiên Mục, Hồ Lô Tiểu Kim Cương trực tiếp bay ra, nói:

– Nếu những vật này đã bị Nghê Hồng Thạch ảnh hưởng thì cứ thử dùng Băng Sát Tâm Diễm xem sao, có lẽ có thể dọa bọn chúng đi cũng không chừng.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương vung nắm đấm, hét lớn một tiếng liền đánh ra ngoài.

Một đóa hỏa hoa v nợ rộ trên quyền t phong, trắng đến thê lãnh, khiến cho người hít thở không thông.

Thân hình những hải thú kia đột nhiên trở nên run rẩy, tựa hồ cực kỳ sợ hãi.

Mọi người đại hỉ, nhưng không đến mấy hơi thở, những hải thú kia đã lộ ra vẻ cổ quái, nguyên một đám tròng mắt hóa thành đỏ bừng, trở nên vô cùng dữ tợn, trùng kích tới.

Sắc mặt Bạc Vũ Kình đại biến, hoảng sợ thất thanh nói:

– Không tốt bí thuật mất đi hiệu lực rồi.