Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1820: Tứ thần phong ấn (1)




Hai mắt nó cũng hóa thành vẻ khát máu màu đỏ tươi, tứ chi dốc sức liều mạng du động, muốn trực tiếp xông lên từ đáy biển, tốc độ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều.

“Phần phật”

Nước biển trên không đột nhiên bốc hơi một lượng lớn, còn lại cũng bị xé vỡ thành hai mảnh, thối lui khắp bốn phương tám hướng.

Một đạo hắc mang mạnh mẽ tuyệt đối lăng không đánh xuống, trực tiếp chấn vỡ vô số bọt nước, ầm ầm đánh lên phần lưng Cự Quy kia.

“Phanh”

Nước biển bốn phía Cự Quy toàn bộ tiêu tán, hóa thành một mảnh trạng thái chân không, toàn bộ thân nó đều run rẩy kịch liệt, trên giáp xác ấn ra một đạo kích ngấn đen kịt, thậm chí lõm xuống một khối.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, trình độ cường hãn của Cự Quy còn trên cả hắn dự đoán, uy lực đạo hắc mang vừa rồi đủ sức sánh với Cự Kiểm Thú lúc trước rồi, nhưng rõ ràng lại bị mai rùa đỡ được hoàn toàn.

“Ầm ầm”

Trên mặt biển truyền đến một hồi rung chuyển, giờ phút này toàn bộ biển cả đều hoàn toàn chia lìa ra, vị trí mọi người đứng hiện giờ như là thâm uyên trên biển vậy, có thể trực tiếp trông thấy trời cao.

Năm đạo hắc mang tương đối yếu kém theo nhau mà đến, giống như lưu tinh rơi vào đêm tối vậy.

Trong lập lòe, tất cả mọi người đều nín hơi, cảm thụ cổ lực lượng quán triệt Thiên Địa kia lướt qua bên cạnh mình, nguyên một đám đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Cự Quy kia cũng cảm nhận được nguy hiểm, trong mắt màu đỏ tươi thoáng cái co rút, ngưng tụ thành chừng hạt đậu, vội vàng du động lấy tứ chi muốn chạy trốn đi.

Nhưng năm đạo phá giới chi lực đã đánh đến, càng phong tỏa không gian nơi đó, nó giờ đã lên trời xuống đất không cửa rồi.

“Rầm rầm rầm bang bang”

Năm đạo hắc mang đều chấn lên mai rùa, kích động lên năng lượng đầy trời, tách ra khắp mọi nơi, khiến nước biển vốn nhượng bộ lui binh lần nữa gạt ra vài trăm mét.

Cự Quy dưới hắc mang kia trùng kích, bị chấn kiến toàn thân đen kịt, cả đầu đều quay cuồng, không ngừng xoay tròn bên dưới.

Trên mai rùa rõ ràng lõm xuống, một mảnh khét lẹt đen kịt, còn bốc lên khói đặc nữa.

Không gian bốn phía Cự Quy bị nó xoay tròn sinh ra các loại vặn vẹo biến hóa, nhìn qua quỷ dị dị thường.

Bạc Vũ Kình cả kinh nói:

-Sáu đạo công kích toàn lực của Thâm Hải Cự Thú lại không thể giết được nó sao?

Thủy Tiên nói:

– Không có gì quá kỳ quái cả, loại Hải Quy này vốn là một trong mấy loài hải thú phòng ngự mạnh nhất trong biển rộng, thiên phú của bọn nó chính là phòng ngự.

Lý Vân Tiêu đột nhiên hai ngón bấm niệm pháp quyết, một đạo kim quang từ đầu ngón tay bắn ra, bay vụt xuống dưới.

“Bành”

Một tiếng vang nhỏ, đạo kim quang xuất ở không gian Cự Quy nằm, hóa thành một đạo ký hiệu kim sắc dần hiện ra.

Mà Cự Quy dưới kim quang kia lóe lên liền biến mất không thấy đâu nữa

“Ah”

Thủy Tiên kinh hô một tiếng, nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:

– Ngươi truyền tống nó rồi?

Lý Vân Tiêu nói:

– Không phải ta truyền tống nó, mà là chính nó truyện tống đi.

Bạc Vũ Kình cau mày nói:

– Không gian ấn ký?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Ta vừa rồi liền phát hiện nó muốn phá không mà đi, vì vậy lưu lại một tọa độ trên kính đạo của nó, vừa vặn vượt qua rồi.

Liêu Dương Băng trong nội tâm khẽ động, nói:

– Phá không? Vậy đầu Hải Quy kia đi đâu rồi.

Lý Vân Tiêu nhìn qua bốn phía, nói:

– Nơi này tuy rằng là di tích, nhưng ta suy đoán cũng không phải là chỗ hạch tâm. Mà không gian mất đi mà Diệp Phàm nói tất nhiên chính là chỗ hạch tâm của phiến di tích này.

Mọi người nhìn ra xa xa, khắp nơi là vách tường đổ, bị nước biển ăn mòn, như đã ngủ say cả ngàn vạn năm vậy.

Một cái khe rãnh cực lớn xuất hiện ở trung ương di tích, tuy rằng trải qua tuế nguyệt, nhưng vẫn có thể thấy được uy thế năm đó, trảm liệt thiên không, chém đứt tứ hải

Bạc Vũ Kình thuấn di một cái liền trực tiếp xuất hiện ở trước khe rãnh kia, ngồi xổm người xuống đưa mắt nhìn một hồi, nói:

– Một chiêu này chính là tuyệt kỹ chặt đứt hòn đảo Liên Hoa kia, chính xác hông thể nghi ngờ.

Tất cả mọi người đều nghiêm nghị, trảm ngấn cường đại như thế, vậy cần thực lực thế nào mới có thể thi triển ra a?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Hòn đảo Liên Hoa có lẽ chính là một kiện huyền khí phong ấn, bị chiêu này trảm chém đứt ra, hóa thành bộ dạng như hiện giờ, sau khi linh khí mất hết mới diễn hóa thành hòn đảo.

Bạc Vũ Kình nhìn chăm chú vào khe rãnh kia, ngưng giọng nói:

– Một chiêu này không chỉ đã phá vỡ phong ấn, hơn nữa còn trực tiếp chém vào địa mạch dưới đáy biển, linh khí nồng đậm chính là từ đây truyền ra. Linh khí chi địa thế này lại bị lãng phí, thật là đáng tiếc a!

Lý Vân Tiêu đột nhiên nói ra:

– Ta hiểu rồi một chiêu này vốn là từ bên trong địa mạch chém ra a!

– Từ trong địa mạch chém ra?

Diệp Phàm khó hiểu nói:

– Chẳng lẽ người nọ lẻn vào địa mạch trước sao?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ta cảm ứng được nơi Cự Quy đi cách nơi này cũng không xa. Những linh khí này xem ra cũng không phải là địa mạch đáy biển, mà là từ trong không gian bí ẩn kia tràn ra. Diệp Phàm, dùng Nặc Á chi chu của ngươi xuyên qua đi.

– Tốt.

Diệp Phàm ứng tiếng nói, trong tay lóe lên kim quang, Nặc Á chi chu hiện ra, không ngừng biến lớn, thoáng cái đã hóa thành dài mấy chục thước, mọi người nhao nhao nhảy vào trong đó.

Chiến hạm khởi động, nguyên một đám Ma Ha cổ tự từ trên thân hạm bay lên, giống như tiên nữ tán hoa vậy.

“Ầm ầm”

Một tiếng trùng kích vang lên, toàn bộ chiến hạm hóa thành một đạo kim quang, hư không tiêu thất trước khe rãnh, xuyên thẳng qua tầng tầng không gian.

Sau một khắc, chiến hạm lần nữa hiện ra, hiển hiện trước mắt mọi người lại là một mảnh thế giới mờ mịt.

– Nơi này là...

Tất cả mọi người trợn to mắt, giật mình nhìn lại mọi nơi, chỉ thấy cả vùng đất vô biên vô hạn phía dưới, từng khối cự thạch đứng lẻ loi trơ trọi, giống như phần mộ vậy.

Tân Thần cả kinh nói:

– Nơi này thật là Vương cung Đông Hải trước kia sao? Nhất hải chi chủ lại ở nơi thế này sao?

Bạc Vũ Kình ngưng giọng nói:

– Hoàng cung có lẽ chính là ở trên phế tích kia, mà nơi đây chính là nơi mà hoàng cung muốn trấn áp, chỗ phong ấn Hồng Thạch.

Thủy Tiên nghi ngờ nói:

– Chỉ là một tảng đá, cần phong ấn thủ bút lớn như vậy sao? Hải chi sâm lâm tuy rằng cũng bị phụ hoàng phong ấn, nhưng cũng rất bình thường a.

Diệp Phàm thoáng có chút thất vọng nói:

– Xem bộ dạng nơi này đã hoàn toàn trở thành một mảnh hoang vu, căn bản không có khả năng có cơ ngộ thành Thần, sợ rằng phải đi không một chuyến rồi.

Hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu thoáng có chút ngẩn người, kinh ngạc nói:

– Vân Tiêu đại ca, ngươi làm sao vậy?

Tất cả mọi người đều nhao nhao xoay đầu lại, nhìn tới Lý Vân Tiêu, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào đại địa ở xa xa, lộ ra thần sắc kinh ngạc, đều không tự chủ được theo ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn lại.

Ở trên vùng đất cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy được một ít đường cong vòng quanh, tựa hồ như một cái trận pháp vậy.