Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2117: Gặp mặt (2)




Tuy rằng nếu cố găng muốn mua thì trong mọi người ở đây không ai nhiều tiền hơn hắn, nhưng vậy thì không khỏi quá rêu rao rồi, hơn nữa còn có một người chuyên môn nâng giá trong rạp lầu hai, mỗi lần ra giá đều xuất thủ ngăn cản.

Đấu giá hội sau khi giằng co mấy canh giờ hào khí cũng dần giảm xuống.

Kha Đồng Quang cười nói:

– Vật đấu giá đã ra một nửa, mọi người cũng đã đoạt được thứ mình muốn. Cân nhắc đến tài lực chư vị, không ít bằng hữu đã dốc hết tài sản, rất khó tham dự đấu giá đằng sau, cho nên đấu giá tạm dừng nghỉ ngơi sáu canh giờ, có bằng hữu cần nguyên thạch có thể đi ra trước quầy bên ngoài dùng vật phẩm hối đoái, chỉ cần là thứ đáng giá, Vạn Bảo Lâu đều thu toàn bộ!

– Ta kháo.

Phía dưới không ít người thầm mắng lên, Vạn Bảo Lâu đây là bóc lột thậm tệ, thấy mọi người sắp không ra giá nổi nữa rồi liền làm ra chiêu như vậy.

Nhưng rất nhiều người vẫn cảm thấy mừng rỡ, bọn hắn đang lo nguyên thạch mang theo không đủ, nghe xong có chuyện tốt như vậy, lập tức tuôn ra ngoài cửa.

Người còn lại sợ mình lạc hậu nên cũng nhao nhao đi theo ra ngoài đổi chút nguyên thạch, các loại bảo bối không dùng được đều đem ra.

Lý Vân Tiêu có thương hội Thiên Nguyên làm đảm bảo, tự nhiên không cần đi hối đoái, hơn nữa tập tính của Vạn Bảo Lâu hắn cũng hiểu rõ, hối đoái đồ vật ở đây, có thể bán được hai phần ba giá vật phẩm đã là rất cao rồi.

Sáu canh giờ vừa hay là cả một buổi, không ít người cũng sợ bị Vạn Bảo Lâu làm thịt nên trực tiếp chạy ra khỏi đấu giá hội tràng, đi các đại khu giao dịch trao đổi nguyên thạch.

Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn lên sân khấu đảo hoang, Kha Đồng Quang và bọn người Cửu di đã lui vào sau màn nghỉ ngơi, Mai Đông Nhi kia đi vài bước chợt quay đầu nhìn qua hắn, không ngừng nháy mắt chào hỏi.

Mạc Hoa Nguyên cười nói:

– Vân thiếu, cô nàng kia đang ám chỉ có ngươi đấy.

Lý Vân Tiêu lóe bóng người lên liền biến mất tại chỗ, đi đến hậu trường đấu giá hội tràng.

Toàn bộ đấu giá hội tràng đều là không gian giới chỉ, ngoại trừ sân bãi vòng tròn lớn có thể dung nạp mấy vạn người kia ra, phía sau màn cũng thập phần rộng lớn, hơn nữa bốn phía có võ giả gác.

Lý Vân Tiêu xuyên qua một đạo hành lang gấp khúc thật dài, đằng sau dĩ nhiên là một đám tiểu viện, thấp thoáng ở bên bờ nước biếc.

Hắn vừa định đi vào tiểu viện, lập tức một đạo khí tức rất mạnh đập vào mặt đè xuống.

Không trung có chút lắc lư thoáng một phát, thân ảnh một gã nam tử hiển hiện mà ra, lạnh lùng theo dõi hắn, nói:

– Lui về.

Lý Vân Tiêu đảo tay, ném tới một tấm lệnh bài, nói:

– Có cái này, có thể đi qua không?

Nam tử kia lăng không chụp lấy, nhìn thoáng qua liền nhướng mày, ném về lại nói:

– Đây là khách quý lệnh của thương hội Thiên Nguyên, ở trong Thương Minh xếp hàng nhị đẳng, có rất nhiều quyền lợi đặc thù, nhưng vẫn không thể đi vào. Bởi vì người tổ chức đấu giá hội lần này là Vạn Bảo Lâu, trừ phi có Vạn Bảo Lâu dẫn đạo.

Lý Vân Tiêu thoáng cái khó xử, cưỡng ép xâm nhập cũng không phải, như vậy lui về cũng không phải.

– Hắn là bằng hữu của ta, các hạ có thể dàn xếp một chút không?

Đột nhiên thanh âm Cửu di vang lên, trong sân lóe lên bóng người, Cửu di và Mai Đông Nhi cùng nhau đi tới.

Nam tử kia trầm tư một chút, nói:

– Nếu là bằng hữu Cửu di tự nhiên có thể đi vào. Nhưng nếu như hắn gây ra chuyện gì thì Cửu di ngươi đều phải gánh vác.

Cửu di cười nói:

– Tốt, nếu hắn làm ra chuyện, toàn bộ đều tính lên người Mai gia ta là được.

Nam tử kia lúc này mới gật gật đầu, thoáng cái biến mất trên không trung.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Cửu di sẽ không sợ ta một mồi lửa đốt đi đấu giá hội tràng này, khiến Mai gia các ngươi bồi đến táng gia bại sản sao?

Cửu di sửng sốt một chút, khẽ cười nói:

– Vân thiếu vẫn không giữ mồm miệng như vậy, đổi lại những người khác thì còn thật không dám đảm bảo thay ngươi đâu.

Mai Đông Nhi cũng nghịch ngợm le lưỡi, tầm tình vui sướng đều lộ ra trong mắt.

Ba người cười cười nói nói, trực tiếp đi vào trong một gian biệt viện.

Trong biệt viện ngoại trừ có ba gian phòng ngủ ra còn có một gian dùng để tiếp khách, rất nhanh liền có tỳ nữ bưng lên các loại trà thơm linh quả.

Cửu di lại cười nói:

– Ngày xưa từ biệt, hôm nay gặp lại, Vân thiếu phong thái càng hơn lúc trước.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Cửu di quá khen, tu vị Đông Nhi trong mấy năm ngắn ngủn đã đến Võ Tôn cao giai, Mai gia tất nhiên hao tâm tổn trí phí sức, ta thật sự vô cùng cảm kích.

Cửu di lộ ra vẻ kinh ngạc, cổ quái nói:

– Đông Nhi chính là người Mai gia ta, vô cùng có thiên phú, Mai gia dốc hết sức tài bồi nàng là điều nên làm, vì sao Vân thiếu lại cảm tạ?

– Cái này.

Lý Vân Tiêu cũng thoáng cái cứng họng, không biết giải thích như thế nào.

Trên mặt Mai Đông Nhi đột nhiên đỏ lên, có chút ngượng ngùng vân vế tóc, ngực nhảy rộn lên. Ngụ ý của Lý Vân Tiêu tựa hồ coi nàng như người của hắn vậy, trên mặt lập tức có chút nóng lên, nhưng trong lòng lại vô cùng điềm mật, ngọt ngào.

Cửu di mỉm cười, nói:

– Lần này có thể gặp được Vân thiếu, thực là trùng hợp, vừa vặn có một chuyện muốn tìm Vân thiếu bàn bạc đây.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc cười nói:

– Vậy thì thật là đúng dịp, ta cũng có chuyện muốn tìm Cửu di để hỏi, không biết Cửu di có chuyện gì, xin nói trước.

Cửu di nhẹ gật đầu, sắc mặt trở nên có chút ngưng trọng lên, nói:

– Thiếp thân thực lực thấp kém, kính xin Vân thiếu bố trí xuống một đạo cấm chế.

Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, không gian giới chỉ này là vật của Thương Minh, có đề phòng cũng là nên làm.

Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, trên người lập tức hiện ra một tầng kim quang, một cái Ma Ha cổ tự tiện tay kháp ra, đột nhiên vỗ vòa trong hư không.

Ma Ha cổ tự kia lập tức biến lớn, trực tiếp ẩn vào trong hư không biến mất không thấy gì nữa, đồng thời một đạo chấn động hoảng hốt vài cái ở chung quanh, liền ổn định lại.

Cửu di giật mình nói:

– Ma Ha cổ tự? Vân thiếu vậy mà khống chế Ma Ha cổ tự?

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

– Chỉ vài chữ mà thôi, dưới cấm chế này, đối phương trừ phi là cường giả Thập Phương Thần Cảnh, nếu không tuyệt không khả năng trộm nghe chúng ta nói chuyện.

Cửu di gật đầu nói:

– Ta cũng an tâm, thiếp thân cũng không phải là nghi kỵ đối với Thương Minh, chỉ là chuyện ta thương nghị với Vân thiếu, càng ít người biết rõ càng tốt.

Mai Đông Nhi vội hỏi:

– Đã như vậy, vậy Đông Nhi xin tạm thời lui ra một chút.

Cửu di nói:

– Không sao, ngươi là thành viên hạch tâm Mai gia ta, quan hệ với Vân thiếu cũng không giống bình thường, nghe một chút cũng không sao.

Mai Đông Nhi nhẹ giọng đáp, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ ở một bên, lẳng lặng lắng nghe.

Giờ phút này trong không gian giới chỉ trong tòa nhà, trong một đại sảnh vàng son lộng lẫy, song song dựng đứng mấy chục cái mặt kính cao đến tám trượng.