Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 213: Giao dịch




Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động, dò hỏi:

– Vạn Bảo Lâu có Thần Vũ Tịnh Tinh cùng Lưu Âm Vụ không?

Ân Triêu Dương cười nói:

– Chỉ cần là thiên hạ này có, Vạn Bảo Lâu ta khẳng định có. Coi như Hỏa Ô phân bộ tạm thời khuyết hàng, cũng có thể từ những nơi khác điều phối lại. Ta chỉ là phụ trách công tác hộ pháp, trong ngày thường đối với những chuyện kia không rõ ràng lắm, ta sẽ cho người đi tra một chút.

Hắn đang muốn dặn dò thủ hạ, đột nhiên Đinh Linh Nhi nhanh chân tiến lên phía trước nói:

– Vân thiếu, Thần Vũ Tịnh Tinh cùng Lưu Âm Vụ trong Thiên Nguyên Thương Hội chúng ta có sẵn, ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi.

Sắc mặt Ân Triêu Dương khẽ đổi, tức giận nhìn nàng một cái, dĩ nhiên đoạt cơ hội nịnh hót của mình, vội vàng nói:

– Vân thiếu, đồ vật đồng dạng trong Vạn Bảo Lâu chúng ta, phẩm chất khẳng định so với thương hội khác cao hơn, ta đi dặn dò thủ hạ tìm!

Đinh Linh Nhi cướp nói:

– Vừa nãy ta liền đưa tin xuống, hiện tại thủ hạ đang trên đường đưa tới, chốc lát liền đến!

– Ngươi!...

Ân Triêu Dương tức giận đến sắc mặt đỏ chót, mình nghĩ tất cả biện pháp kết giao thiếu niên tiền đồ vô lượng này, Đinh Linh Nhi kia lại không biết tốt xấu, tức giận đến phổi cũng lồi lên. Nếu không có Lý Vân Tiêu ở đây, sợ là đã trực tiếp ra tay đá nàng bay mất.

– Được rồi, ý tốt của Ân Trưởng lão ta chân thành ghi nhớ. Vậy dùng của Linh nhi tiểu thư đi.

Lý Vân Tiêu làm sao không biết ý của hắn, nở nụ cười.

Trên mặt Đinh Linh Nhi nhất thời lộ ra vẻ đại hỉ. Kỳ thực nội tâm của nàng cũng phát khổ hết sức, nguyên bản tìm đến Lý Vân Tiêu cũng có chuyện muốn nhờ. Vốn tưởng rằng dựa vào tên tuổi cùng thực lực của Thiên Nguyên Thương Hội mình, thu phục đối phương khẳng định là chuyện dễ như trở bàn tay, then chốt ở chỗ nhìn xem đối phương có đáng giá được bản thân thu hay không.

Bây giờ nhìn lại hoàn toàn không có chuyện như vậy! Ngay cả Vạn Bảo Thương Hội hộ pháp Trưởng lão cũng phải cẩn thận nịnh nọt hắn, Thiên Nguyên Thương Hội của mình lại là cái quái gì? Lần này nội tâm một điểm hư vinh cũng không còn, thấp thỏm bất an. May là linh cơ ứng biến, tạm thời được đối phương hảo cảm.

Đám người Lý Thuần Dương một mực yên lặng ở bên cạnh không nói, cũng đã không biết nói cái gì. Mình phát động lực lượng toàn quốc, đem toàn bộ Thiên Thủy quốc lật mấy lần cũng không thể được đồ vật, bây giờ lại có hai thương hội giành trước cướp sau cầu đưa ra, không muốn còn không cao hứng. Hiện tại bọn họ muốn biết nhất chính là Lý Vân Tiêu đến cùng nói với Ân Triêu Dương cái gì, đã làm tốt chuẩn bị trở lại thẩm vấn.

– Đúng rồi!

Ân Triêu Dương vội vàng lấy ra một tấm ngọc bài màu vàng đưa cho Lý Vân Tiêu nói:

– Vân thiếu, đây là lệnh bài quý khách của buổi đấu giá ngày kia, đến thời điểm đừng quên tới tham gia, lần đấu giá này đồ vật còn đang không ngừng gia tăng, chờ cuối cùng quyết định ta sẽ ngay lập tức cho người đưa tới chỗ Vân thiếu.

Hắn nói xong còn không quên mạnh mẽ trừng Đinh Linh Nhi một chút, lộ ra một nụ cười chiến thắng, ánh mắt kia hoàn toàn chính là đang nói vật này các ngươi tổng không có chứ!

Lý Vân Tiêu có chút không thích ứng, không nghĩ tới liên hệ Vũ Văn Bác một hồi liền sản sinh phản ứng lớn như vậy, sau khi nói cám ơn liền không còn hứng thú gì, cùng mọi người đồng thời dẹp đường hồi phủ.

Nhưng hai người Đinh Linh Nhi cùng Vu Dung lại theo ở phía sau rất xa, để trong lòng Lý Vân Tiêu cười khổ một trận, vẫy vẫy tay liền đồng thời mang hai người về Lý phủ.

Mọi người vốn định tiến hành thẩm vấn với Lý Vân Tiêu, thấy có người ngoài ở đây cũng không tiện tức giận, từng cái từng cái cụt hứng trở về phòng tu luyện. Lý Vân Tiêu mang hai người Đinh Linh Nhi tới phòng nghị sự, nhẹ giọng nói:

– Có chuyện gì nói đi, ta rất bận.

Lúc này Đinh Linh Nhi mới lấy dũng khí, căng thẳng nói:

– Thiên Nguyên Thương Hội chúng ta đang đối mặt nguy cơ, muốn tìm Vân thiếu ra tay hỗ trợ. Thù lao nhất định để ngươi thoả mãn!

Nguyên bản là một loại tư thái cao cao tại thượng, muốn tới xem Lý Vân Tiêu đến cùng có đáng giá để nàng lôi kéo hay không. Hiện tại lại biến thành dáng dấp khẩn cầu, thấp thỏm bất an, sợ bị đối phương từ chối. Thù lao cũng không dám nói thẳng, chỉ cần đối phương đáp ứng, nhiều hơn nữa cũng phải chịu!

Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên trầm tư một chút, mở miệng nói:

– Lẽ nào năm nay lại là thời gian tổ chức Thương Minh Lưỡng Hội?

Đinh Linh Nhi cả kinh, lập tức cười khổ nói:

– Vân thiếu quả thực không phải người bình thường, ở tại Thiên Thủy quốc, dĩ nhiên cũng có thể biết Thương Minh lưỡng hội. Vậy hẳn phải biết khốn cục của Thiên Nguyên Thương Hội.

Lý Vân Tiêu trầm tư nói:

– Ta cũng không phải là người của Thiên Nguyên Thương Hội các ngươi, làm sao hỗ trợ?

Đinh Linh Nhi cười nói:

– Đây chỉ là vấn đề nhỏ, đến thời điểm tùy tiện cho Vân thiếu một cái thân phận liền được. Còn có khoảng nửa năm thời gian, lần này tổ chức ở Tống Nguyệt Dương thành.

– Tống Nguyệt Dương thành?

Lý Vân Tiêu cau chân mày lại, quả quyết nói:

– Được, ta đáp ứng các ngươi. Có điều lấy thù lao trước, nửa năm sau ta có thể đến.

Vu Dung bất mãn nói:

– Lấy thù lao trước? Chúng ta sao biết nửa năm sau ngươi có chơi xấu hay không? Hoặc là nửa năm sau ngươi có còn sống hay không.

– Ha ha…

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Vu tiên sinh thấy ta đắc tội Huỳnh Dương gia cùng Trình gia, tất nhiên cho rằng ta chắc chắn phải chết đúng không?

Hắn sầm mặt lại, làm cái thủ thế tiễn khách, lãnh đạm nói:

– Xin mời, không tiễn!

Đinh Linh Nhi trách cứ trừng Vu Dung một chút, vội vàng cười làm lành nói:

– Vân thiếu đừng nghe Vu lão nói bậy, ngay cả Vạn Bảo Lâu cũng phải nhìn sắc mặt Vân thiếu làm việc, chỉ là Huỳnh Dương gia cùng Trình gia lại tính cái gì. Chỉ là không biết Vân thiếu yêu cầu thù lao là...

Lý Vân Tiêu hơi trầm tư, ngâm tiếng nói:

– Năm mươi Huyền Phù chiến xa!

– Cái gì?

Vu Dung suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình, trực tiếp nhảy lên cả giận nói:

– Ngươi coi Huyền Phù chiến xa là gỗ làm ra sao, năm mươi chiếc..., Huyền Phù chiến xa cấp bậc thấp nhất cũng là cấp bốn, năm mươi chiếc tương đương với năm mươi kiện bảo vật cấp bốn, ngươi biết giá trị bao nhiêu tiền không?

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu phát lạnh, lạnh lùng nói:

– Bao nhiêu tiền còn cần ngươi đến dạy ta? Không ra được liền cút đi! Nhớ, là các ngươi cầu bản đại thiếu, không phải bản đại thiếu cầu các ngươi! Bổn thiếu gia thấy ngươi liền khó chịu, hiện tại tăng giá, chí ít một trăm chiếc, bằng không cút đi!

– Nghĩ kỹ lại tới tìm ta, ta rất bận!

Lý Vân Tiêu đầu cũng không quay, liền trực tiếp mặt lạnh lùng muốn đi.

– Ngươi!

Vu Dung giận dữ, mình là Vũ Vương tôn sư cao cao tại thượng, hắn dĩ nhiên không bán chút mặt mũi, trực tiếp phiến mặt. Điều này làm cho hắn làm sao nuốt được cơn giận này. Khí thế trên người chợt bộc phát ra, đang muốn ra tay, đột nhiên từ bên ngoài một luồng sát ý càng mạnh hơn ngăn trở khí thế của mình, uy thế đè ép lại đây, trực tiếp khóa chặt hắn.