Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2159: Như người như ngọc (1)




Hai tay hắn mau chóng bấm tay niệm thần chú, từng đạo kim văn đánh vào trong Giới Thần Bi, thế giới lực hóa thành từng vòng quang mang nhộn nhạo, đem hai người triệt để trấn áp

Chu Sở lần thứ hai phun ra một búng máu tươi, trên người dạ lân bảo y cũng kích thích, tự hành hộ thể, tản mát ra ánh sáng yếu ớt.

Tần Xuyên còn lại là trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, sắc mặt kiên quyết.

Hắn trường kiếm mở ra, dựng đứng ở trước người, trên thân kiếm không ngừng có lam quang di động, hóa thành từng đạo kiếm quyển phun trào ra.

Thiên Ảnh kiếm ở trong tay run lên, cạnh quang chiếu rọi, đem toàn bộ quang mang thoáng cái tách ra, nhất thời hóa thành xích, chanh, hoàng, xanh biếc, thanh, lam, tử cửu sắc ánh sáng

– Nguyệt dạ cổ đồng, hữu kiếm Thiên Ảnh, như nhân như ngọc.

– Cửu huyền giai vong, cửu cảnh tẫn tuyệt.

– Thí vấn hà sắc, hà vị, hà ảnh, hà âm, hà thú, hà cảnh?

Chín đạo quang thải hợp nhất, một mảnh bạch mang nổ tung lên, ánh trăng mờ mịt chiếu khắp nơi.

Trên thân kiếm một cổ sức mạnh to lớn vượt qua mà đến, trang nghiêm túc mục, chém toái tất cả

Lý Vân Tiêu cả người đại chấn, trong tròng mắt bắn ra tinh mang hoảng sợ, một kiếm kia uy lực tựa như vũ trụ mịt mờ, vô cùng vô tận.

– Thập phương thần kỹ.

Nội tâm hắn chấn động mãnh liệt, trong đầu nhất thời hiện lên bốn chữ này, cái loại uy lực vĩ ngạn túc mục này, như thần kỹ Đồng Thuật của hắn giống nhau, hạo hãn vô ngần.

– Ầm…

Dưới Giới Thần Bi, sức mạnh to lớn xông tới, hư không đánh rách tả tơi

Lưỡng cổ lực lượng đan vào nhau, lực lượng trói buộc thân thể đang không ngừng tiêu tán.

Sắc mặt của Tần Xuyên trắng bệch hầu như trong suốt, một tay bấm tay niệm thần chú, cùng với thân ảnh của Chu Sở một chút trở nên mơ hồ.

Nhưng hai con mắt màu xanh nhạt, lại càng phát rõ ràng, như là dưới bầu trời đêm tinh thần, lại giống như là tuyệt thế bảo ngọc.

Trấn áp chi lực phá vỡ, Tần Xuyên liều chết một kích, lần thứ hai mang theo Chu Sở hầu như đã hôn mê, thoáng chút tiêu thất ở chân trời.

– Ầm ầm…

Đạo kiếm lực kia tiêu thất, Giới Thần Bi lần thứ hai ngưng tụ uy lực trấn áp xuống, đem một mảnh bầu trời chấn vỡ ra.

Kim hoàn kích động ra, chiếu rọi khuôn mặt của Lý Vân Tiêu, âm trầm bất định.

Lý Vân Tiêu ngoắc tay, nhất thời Giới Thần Bi và Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm đều thu vào trong cơ thể, lúc này mới thân ảnh thoáng chút không rõ, sau một khắc liền xuất hiện ở trước người Loan Quân Hạo, duỗi tay chộp tới.

– Thần kiếm cầm tới!

Loan Quân Hạo cả người run lên, muốn làm ra giãy dụa, nhưng thân thể lại bị đế khí uy áp của Lý Vân Tiêu triệt để trấn áp, căn bản khó có thể nhúc nhích.

Hắn bất giác phát ra khổ nụ cười sở nở, một đời nhân kiệt, cửu tinh đỉnh phong cường giả, không ngờ sẽ rơi vào vô lực bất lực như này.

Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng rụng lông không bằng gà.

Nhưng duy nhất đáng giá vui mừng là đối phương ít nhất là thiên tài tuyệt thế từ vạn năm tới nay, chết ở trong tay hắn, cũng coi như không uất ức.

Đột nhiên một luồng khói xanh trống rỗng hiện lên, trực tiếp hóa thành một cây quải trượng, hướng cánh tay của Lý Vân Tiêu gõ xuống.

Hai người đều là con ngươi co rụt lại, sắc mặt trong nháy mắt tuyệt nhiên bất đồng.

Lý Vân Tiêu lúc này ngũ chỉ hư vô thành trảo, lât tay đã nghênh tiếp quải trượng đánh ra đi

– Phanh!

Lưỡng cổ lực lượng trên không trung chấn động, nổ lên một vòng xoáy, lóe lên mà mất.

Loan Quân Hạo ở dưới lưỡng cổ lực lượng này trùng kích, đẩy lui mấy trượng, nhịn không được sau khi phun ra miệng máu, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ vui mừng.

– Đại chưởng quỹ!

Hắn kinh hô một tiếng, chỉ thấy trong hư không hiện ra lưỡng đạo nhân ảnh, chính là Hàn Quân Đình và Quỳ Hoa bà bà.

Hàn Quân Đình gật đầu một cái, nói:

– Loan đại nhân, làm phiền.

Loan Quân Hạo vội hỏi:

– Phải.

Hàn Quân Đình khẽ gật đầu, liền xoay người nhìn về phía Lý Vân Tiêu, nhẹ nhàng cười, nói:

– Đệ nhất thiên hạ, cùng thế hệ vô địch, nổi danh quả không phải là giả.

Sắc mặt của Lý Vân Tiêu âm trầm, bắt đầu âm thầm điều trị khí tức, lạnh lùng nói:

– Các ngươi vẫn núp trong bóng tối?

Trên mặt của Hàn Quân Đình lộ ra vẻ tiếc hận, nói:

– Đã tới chậm, quá đáng tiếc. Chỉ nhìn thấy Tần Xuyên thi triển thập phương thần kỹ, đặc sắc không gì so nổi. Lão hủ thực sự là hối hận, trước đó hẳn là càng kinh tâm động phách hơn đi?

Sắc mặt của Lý Vân Tiêu âm trầm bất định, hắn không biết Hàn Quân Đình nói thật hay giả, mới vừa rồi cùng Tần Xuyên đánh một trận căn bản không rảnh hắn để ý.

Hắn lo lắng nhất là bị đối phương nhìn ra lai lịch của kiếm trận kia.

Nhưng Thiên Kiếm Đồ mặc dù ở bên trong Thần Tiêu Cung cũng là tuyệt thế công pháp, người thường khó có được nhìn thấy.

– Thế nào, Vân thiếu nhìn thấy lão hủ cũng không giống như vui vẻ đi?

Hàn Quân Đình nhàn nhạt nói rằng, nụ cười trên mặt đều thu liễm, trở nên băng lạnh.

Lý Vân Tiêu nói:

– Nhìn thấy ngươi thực sự nghĩ không ra làm ta có chỗ nào cao hứng. Càng không nghĩ tới Loan đại nhân dĩ nhiên là Tinh Nguyệt Trai, việc này nếu là bị Vạn Bảo Lâu biết được, không biết có kết quả gì?

Hàn Quân Đình lạnh lùng cười, châm chọc nói:

– Vân thiếu bây giờ còn tới uy hiếp lão hủ?

Ánh mắt của nàng lóe lên, đem trọng tâm câu chuyện chuyển rời, nói:

– Nghe nói ở Hải Mộc Trấn thời gian, đã từng xuất hiện qua Ất Mộc Hóa Linh, đồng thời rơi vào trong tay Vân thiếu?

Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ nhúc nhích, nhất thời hiểu được ý đồ của đối phương, cười lạnh nói:

– Đúng thì như thế nào? Còn không phải thì như thế nào?

Hàn Quân Đình cười nhạt một tiếng, nói:

– Lão hủ đối với Ất Mộc Hóa Linh rất là thích, nếu là ở trong tay Vân thiếu nói, hy vọng có thể bỏ những thứ yêu thích. Nếu không phải nói, Vân thiếu chính là đang gạt lừa gạt lão hủ.

– Ha ha!

Lý Vân Tiêu cười to không ngớt, nói:

– Ý của ngươi là nói, mặc kệ có ở trong tay ta hay không, ta đều phải giao ra đây, đúng không?

Trong mắt hắn tràn đầy đùa cợt, tựa như đang nhìn kẻ ngu si.

Trên mặt của Hàn Quân Đình hơi đỏ lên, có chút lúng túng ho khan hai cái, nhưng là gật đầu cười nói:

– Cùng với người thông minh nói chính là phương tiện.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, ánh mắt dần dần băng lạnh, lạnh giọng nói:

– Nhưng ta lại không thích cùng với kẻ ngu dốt tự cho là đúng nói chuyện.

Hàn Quân Đình tựa hồ ngờ tới là kết quả này, lơ đễnh nói:

– Vân thiếu đây là đang cự tuyệt lão hủ đề nghị?

Lý Vân Tiêu hừ nói:

– Nào chỉ là cự tuyệt, nếu không phải ngươi là nữ nhân, ta sớm một cái tát đánh qua rồi.

– Làm càn!

Quỳ Hoa bà bà trầm giọng vừa quát, quải trượng ở trên hư không trung ném một cái, chấn ra từng đạo rung động, trên người nàng truyền ra nguyên lực ba động mênh mông, hiển nhiên đã làm xong chuẩn bị xuất thủ.

– Hàn Quân Đình, nếu ngươi thật là một người thông minh nói, đã đem Tinh Diệt lấy tới.

Lý Vân Tiêu lười liếc nhìn nàng một cái, mà là hai tròng mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm Hàn Quân Đình, từng chữ lãnh đạm nói:

– Bằng không ta sẽ khiến ngươi hối hận!