Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2186: Đại Địa chi phù




Bắc Minh Nguyên Hải lạnh lùng nói:

– Không có thời gian, ta trước bắt lấy kẻ này, do ngươi áp tải về Bắc Minh Huyền Cung, chuyện nơi này ngươi cũng không cần tham dự.

Tiêu Hạo sững sờ, trong mắt hiện lên một tia thần sắc tức giận, chuyện cơ duyên vốn hư vô mờ mịt, cực kỳ khó cầu, dĩ nhiên lại phải bỏ qua.

Hắn oán độc trừng Lý Vân Tiêu, nhưng không có cách nào, chỉ có thể ứng tiếng nói:

– Vâng

Đoan Mộc Thương cả kinh nói:

– Nguyên Hải đại nhân...

Bắc Minh Nguyên Hải lạnh lùng nói:

– Thương đại nhân không cần nhiều lời, người này ta thế tất phải bắt.

Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt chớp động vẻ âm lãnh:

– Ngươi là thúc thủ chịu trói, hay là muốn ăn chút đau khổ mới thúc thủ chịu trói đây?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Có lựa chọn thứ ba không? Ví dụ như mọi người coi như không biết nhau, tiếp tục cùng nhau vui vẻ.

– Hừ, lão phu không thích người miệng lưỡi trơn tru, xem ra ngươi là muốn ăn chút đau khổ rồi, người trẻ tuổi đau khổ nhiều một chút cũng tốt.

Bắc Minh Nguyên Hải biến sắc, khẽ quát một tiếng, trực tiếp giơ nắm đấm lên

Vòng băng vân nhàn nhạt kia nhiễm nhiễm bay lên, bỗng nhiên hóa khai, thoáng một phát chiếu cả mái vòm thành băng sắc.

– Băng hóa ngọc thủy.

Ánh mắt Bắc Minh Nguyên Hải ngưng lại, trên quyền phong bay lên vô số thủy sắc phù văn, thoáng cái xoay tròn bốn phía cánh tay, đánh ra một quyền.

“Oanh”

Trên bầu trời vô số thanh âm nghiền nát vang lên, phảng phất sông băng nứt vụn, tiếng ầm ầm lọt vào tai mọi người, sắc mặt đều đại biến.

Tâng băng vân cực lớn trên trời cao thoáng cái bị đánh rách tả tơi, ánh sáng lập tức tối lại, chỉ thấy một đạo Thủy Quang vô hình hóa thành rồng cuốn chi trụ, đánh tới Lý Vân Tiêu

Bắc Minh Nguyên Hải mặt không đổi sắc, từng đạo hoa chỉ tỏa ra từ trên người hắn, lại một tay bấm niệm pháp quyết, quát khẽ:

– Thủy vân như nhứ.

Đầy trời ngưng tụ vô số băng tinh, đều trở mình quay tới, như tuyết lở sụp xuống trên người Lý Vân Tiêu.

Mọi người lộ ra vẻ mặt, ánh mắt nhìn qua, Lý Vân Tiêu lập tức đã bị băng vân kia thôn phệ, không khỏi lộ ra thần sắc.

Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng cả kinh, lập tức đã lâm vào vòng xoáy lực lượng khổng lồ, không thể tưởng được Bắc Minh Nguyên Hải vừa ra tay đã ngoan lệ như thế.

Hai chiêu “Băng hóa ngọc thủy” và “Thủy vân như nhứ” này kì thực là một chiêu “Băng hóa ngọc thủy vân như nhứ”, Bắc Minh Nguyên Hải là sợ hắn một chiêu cũng không gánh được đã bỏ mạng, lúc này mới tách ra thi triển, khiến uy lực giảm đi đôi chút.

– Nguyên Hải đại nhân cũng quá để mắt ta rồi, vừa ra tay đã là ngoan chiêu như thế, không sợ mất phong độ sao?

Ở trung tâm băng vân kia, trong thủy quang xoay tròn, truyền đến thanh âm Lý Vân Tiêu.

– Cái gì?

Tất cả mọi người trong lòng kinh hãi, tuy rằng đã lường trước kẻ này không dễ dàng chết như vậy, nhưng thanh âm lại cực kỳ khí phách, phảng phất thành thạo.

Bắc Minh Nguyên Hải ngưng tụ ánh mắt, sắc mặt thoáng cái chìm xuống.

Sau đó một đạo kim quang từ trong tầng băng tách ra, phát ra cường quang khiến người chói mắt, như một đóa liên hoa đua nở ở sâu trong vân hải.

“Ầm ầm”

Toàn bộ tầng băng dùng vòng xoáy thủy vân làm trung tâm, lập tức sụp đổ, thủy vân chi lực lại vừa vặn trái lại, dưới cương phong lực liền trở nên càng thêm mãnh liệt.

Chỉ có điều phương hướng xoay chuyển, đánh lên tới vòm trời.

– Không tốt.

Mấy người đều khẽ hô lên, trên mặt lộ ra kinh hãi.

Vòng xoáy cột nước kia mượn cương phong lực, như một đạo Thăng Long, xông mạnh lên mái vòm.

“Ầm ầm”

Không gian cự chiến, một mảnh đất rung núi chuyển

Các loại hòn đá cực lớn rơi xuống, toàn bộ quặng mỏ đều lún xuống.

– Đáng chết.

Bắc Minh Nguyên Hải cũng kinh sợ không thôi, mảnh không gian này ở trong sơn mạch Lưỡng Giới Sơn, trên không bọn hắn chính là xác ngoài sơn mạch.

Lúc hắn ra tay cũng đã suy tính đến tính an toàn ở nơi này, nhưng không nghĩ đến lại bị Lý Vân Tiêu tá lực đả lực, không chỉ xảo diệu dẫn lên mái vòm, hơn nữa uy lực tựa hồ cũng gia tăng gấp mấy lần.

Trong mắt Đoan Mộc Thương hiện lên vẻ trách cứ nói:

– Nguyên Hải đại nhân, kính xin mọi người cùng nhau ra tay, bố xuống một đạo kết giới bao lại phiến phạm vi này.

Bắc Minh Nguyên Hải ngoan lệ quét qua Lý Vân Tiêu, lúc này mới nói:

– Tốt, lão phu liền tạm thời buông tha tiểu tử này.

Hắn cao giọng quát, nói:

– Tất cả mọi người đồng loạt ra tay, bảo vệ phiến tế đàn này.

Ngoại trừ người Bắc Minh thế gia nguyên một đám vận chuyển nguyên công, chuẩn bị ra tay ra, người còn lại sắc mặt đều lạnh như băng, căn bản thờ ơ.

Tất cả mọi người tâm tư đều giống nhau, đây là chuyện ngươi làm ra, dựa vào cái gì muốn mọi người cùng nhau chống chứ.

Sắc mặt Bắc Minh Nguyên Hải trầm xuống, tuôn ra nộ khí, hai mắt lăng lệ ác liệt nhìn qua mọi nơi.

Tất cả người tiếp xúc ánh mắt của hắn đều vội vàng quay mặt đi, căn bản không rãnh để ý tới.

– Hắc hắc, tại hạ độc lai độc vãng đã quen, không có thói quen nghe mệnh người khác.

Ánh mắt Bắc Minh Nguyên Hải rơi vào một gã lão giả mang trường bào rộng màu đỏ, lão giả kia không tránh không lùi, chỉ là khóe miệng cong lại một chút, mang theo cười lạnh nói.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu cũng ngưng tụ, lão giả kia hắn cũng nhận ra, đúng là Tất Hạo Đãng đã gặp qua ở đấu giá hội thành Tân Duyên.

Trước kia đều không phát giác ra người này, chắc là vừa mới tiến đến không lâu.

Tiêu Hạo cũng tựa hồ thoáng cái nhận ra Tất Hạo Đãng, vội vàng nói nhỏ bên tai Bắc Minh Nguyên Hải.

Thần sắc trong mắt Bắc Minh Nguyên Hải trở nên càng thêm âm độc, nhìn chằm chằm vào Tất Hạo Đãng, lóe ra sát ý vô cùng dày đặc.

Giờ phút này mái vòm còn đang không ngừng nứt vỡ, mảng lớn hòn đá nhao nhao rơi xuống.

Không chỉ có thế, chịu một kích chấn động trước kia, dường như đã làm bị thương đến sơn thể địa mạch bốn phía, giống như thật sự sắp lở núi vậy.

Ánh mắt Đoan Mộc Thương lộ ra kinh hãi, lớn tiếng nói:

– Một khi nơi đây bị hủy, ai cũng không chiếm được chỗ tốt. Thiếp thân có một đạo Đại Địa chi phù, có thể chống ra một mảnh kết giới, chỉ cần mọi người lược tẫn miên lực là được.

Thái Thúc Tà Đình nói:

– Đại Địa chi phù quả thật có thể trấn sông núi, chỉ cần dùng kình lực giữ cho phù quang bất diệt là được, Thương đại nhân thỉnh tế ra đi.

Tất cả mọi người lộ ra vẻ ủng hộ, không ngừng gật đầu.

Đoan Mộc Thương lúc này mới khẽ bấm ngọc thủ, một đạo phù triện màu vàng bay ra khỏi tay nàng, phiêu đãng trên không trung.

Sau đó hai tay nàng không ngừng biến ảo quyết ấn, phù triện kia “Vụt” thoáng một phát phát ra hào quang vạn trượng, lập tức ngưng ra một cái kết giới mái vòm hình nửa vòng tròn, có đến mấy trăm mẫu, từ trên trời rơi xuống.

Kết giới kia chợt lóe lên rồi biến mất, trực tiếp biến mất ở bốn phía, nhưng toàn bộ quặng mỏ thoáng cái trở nên trấn định lại, loại cảm giác sụp đổ kia cũng biến mất.

Phù triện màu vàng vẫn phiêu đãng trên không trung, hào quang trên đó lóe lên, tựa hồ có chút không duy trì nổi nữa.

Thái Thúc Tà Đình lớn tiếng nói:

– Mọi người cùng nhau ra tay, mỗi người chỉ cần cống hiến ra không đến nửa thành lực lượng là đủ rồi.