Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 308: Số lượng nhượng lại




́ lượng nhượng lại.

Một võ giả tu vi Đại vũ sư, có thể chống lại một đòn toàn lực của nhất tinh Vũ Hoàng, loại mê hoặc này là những con cháu đích tôn của các thế lực lớn kia khó có thể chống đối, mặc dù giá tiền cao đến đâu cũng có người mua. Bản thân thứ này vẫn là có tiền cũng chưa chắc mua được.

Ngay cả Lý Vân Tiêu cũng hơi thay đổi sắc mặt, mặc dù là hắn, cũng không biết loại Cổ Linh phù này là làm sao luyện chế. Phù Văn tông ở trên Thiên Vũ đại lục chính là môn phái rất thần bí, rất ít cùng người ngoài tiếp xúc.

– Này xác thực là đồ tốt, nhưng đối với chúng ta những người này mà nói, cơ bản là không dùng được. Cầm bán cũng không biết có thể bán cái giá bao nhiêu.

Tư Đồ Tinh lạnh lùng nói, hiển nhiên vẫn chưa động tâm.

Sắc mặt Diêm Phi Dược khẽ biến thành không thích, nhưng cũng không nói thêm cái gì, yên lặng không lên tiếng.

Đột nhiên Hàn Nha lão nhân cười hắc hắc nói:

– Không biết chư vị ai có Âm Minh Thạch? Nếu có vật này, ta liền đổi phần của ta.

Tất cả mọi người cau mày, Âm Minh Thạch là một loại Thạch Đầu hấp thu lượng lớn tử khí người chết mà sản sinh lực lượng cực âm cực hàn, giá cả không rẻ. Hơn nữa cùng công pháp tu luyện của Hàn Nha lão nhân chung một nhịp thở.

Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi thở dài, Âm Minh Thạch này cùng thiên ngoại Huyền Minh thạch đều là một loại đồ vật, chỉ có điều đẳng cấp của Âm Minh Thạch thấp hơn Huyền Minh thạch rất nhiều, mà thiên ngoại Huyền Minh thạch lại là cực phẩm trong Huyền Minh thạch. Đáng tiếc hắn chỉ thâu có một khối, cũng dùng để diệt Huỳnh Dương gia rồi.

Phải biết thiên ngoại Huyền Minh thạch mặc dù là Vũ Đế cường giả cũng liều mạng tranh đoạt, cấp bậc như Hàn Nha lão nhân càng không thể tiếp xúc được, có thể làm ra Âm Minh Thạch tu luyện, chính là kỳ vọng to lớn nhất của hắn.

Đáng tiếc đợi một trận, đều là khẽ lắc đầu không ngớt.

Mã Văn Địch hơi không kiên nhẫn nói:

– Tiếp tục như vậy, phải kéo tới khi nào? Không bằng dùng nguyên thạch đến giao dịch đi. Chỉ cần số lượng đạt tới trình độ nhất định, nói vậy cũng sẽ có người tiếp thu.

Hắn lời này cũng rất có lý, thế nhưng nguyên thạch ít thì không ai chịu, quá nhiều thì không ai bỏ ra nổi.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu hơi thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn Ngũ Hành Đỉnh, hắn rõ ràng cảm giác được Tử Văn Cửu Anh Giao tựa hồ đã thích ứng khí tức Phượng Hoàng áp chế, sợ là giữ không nổi thời gian bao lâu. Hắn vội vàng nói:

– Diêm đại nhân, Cổ Linh phù, lại thêm mười vạn thượng phẩm nguyên thạch, phần của ca ca ta liền cho ngươi.

Hai con mắt Diêm Phi Dược sáng ngời, vui vẻ nói:

– Thật chứ?

Ánh mắt của hắn lạc ở trên người Đoàn Việt đang chữa thương, tràn đầy tâm ý cố vấn.

Đoàn Việt hừ lạnh một tiếng, đối với những người này đã triệt để không còn hảo cảm, lạnh lùng nói:

– Hắn nói là ta nói, đại diện toàn quyền ý kiến của ta.

Diêm Phi Dược vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy ra Cổ Linh phù cùng một túi nguyên thạch đưa cho Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu hơi cảm nhận khí tức trên Cổ Linh phù, biết không giả. Loại thủ pháp luyện chế này đối với hắn mà nói cũng rất có sức hấp dẫn, kiếp trước cùng những lão bất tử ở Hóa Thần Hải kia thu không ít đồ vật của Phù Văn tông, cũng không nghiên cứu ra nguyên cớ.

– Hiện tại phần của ca ca ta đã chuyển tới trên người Diêm đại nhân, cái đỉnh này, cũng giao cho ngươi bảo quản đi!

Lý Vân Tiêu lưu luyến không rời đem tử đỉnh ném cho Diêm Phi Dược, một mặt thịt đau nói:

– Tử đỉnh này là huyền khí cấp năm đỉnh cao, giá trị rất lớn, cũng cùng nhau đưa ngươi!

Diêm Phi Dược đại hỉ tiếp nhận tử đỉnh, nghe Lý Vân Tiêu nói, nhất thời thật không tiện ở trên người sờ sờ, cuối cùng lấy ra một đôi khuyên đồng ném cho hắn nói:

– Đôi Long Phượng Song Hoàn này là binh khí của ta thời điểm Vũ Vương, cũng là đồ vật cấp năm, coi như là bồi thường tử đỉnh của ngươi.

Lý Vân Tiêu cảm thấy bất ngờ, cười đem song hoàn thu đi, đồng thời vỗ giới chỉ một cái, một ánh hào quang bắn thẳng mà ra, là một chiếc Hổ Vương chiến xa, hai chiếc chiến xa song song trôi nổi cùng nhau.

– Nếu đồ vật đã giao, các ngươi phân phối liền không liên quan đến huynh đệ chúng ta. Chư vị lại gặp, bộ Hổ Vương chiến xa này cũng làm đồ vật đưa cho chư vị.

Hắn khách khí cười nói, quay về Đoàn Việt vẫy vẫy tay, hai người liền nhảy lên một chiếc Hổ Vương chiến xa khác, khởi động hướng xa xa lao đi.

Lúc trước từ Thiên Nguyên Thương Hội lấy tới ba chiếc Hổ Vương chiến xa, lúc trước đối phó Tử Văn Cửu Anh Giao nổ mất một chiếc, hiện tại lại ném xuống một chiếc, hiện nay cưỡi cái này, là chiếc Hổ Vương chiến xa cuối cùng.

Vẻ kinh ngạc trong ánh mắt Đoàn Việt càng thịnh.

– Ngươi từ nơi nào làm ra nhiều chiến xa cấp năm như vậy? Này không phải là hàng vỉa hè gì a. Mà là hàng thật đúng giá cấp năm Hổ Vương chiến xa, mỗi một cái đều có giá trị không nhỏ!

Lý Vân Tiêu một mặt khinh thường nói:

– Sinh hoạt của ta, những quỷ nghèo các ngươi là vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được, hảo hảo dưỡng thương đi. Ta nói đợi lát nữa phỏng chừng còn phải nhờ ngươi ra tay.

Đoàn Việt sửng sốt một chút, hừ nói:

– Chớ ở trước mặt ta trang phú, những Thuật Luyện Sư cấp bảy, cấp tám giàu đến mức nứt đố đổ vách kia ta cũng gặp.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Lý Vân Tiêu chính là một tên Thuật Luyện Sư, nhất thời nghẹn lời.

Hắn phát hiện bất luận mình nói như thế nào, thật giống như đều không phải là đối thủ của Lý Vân Tiêu, nhất thời chán nản nói:

– Còn có chuyện gì phải ra tay? Hiện tại không phải đã bỏ hết rồi sao?

Trong mắt hắn sáng ngời, nhất thời hưng phấn nói:

– Đúng rồi, chúng ta đi Thải Hồng sương mù! Ở đây trì hoãn một hồi, ta cũng quên!

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu mỉm cười nhìn Hổ Vương chiến xa kia càng ngày càng nhỏ, cười lạnh nói:

– Thải Hồng sương mù là nhất định phải đi, nhưng Tử Văn Cửu Anh Giao kia ta cũng là tình thế bắt buộc. Bọn họ nghỉ ngơi lâu như vậy, giờ cũng đến phiên chúng ta nghỉ ngơi một chút.

Hắn đem chiến xa lái vào trong sương mù ẩn giấu đi, đồng thời đánh ra mấy cái pháp quyết, ở quanh thân chiến xa bày xuống một lớp cấm chế, có thể che đậy thần thức bình thường điều tra. Hơn nữa khoảng cách xa như vậy, những người kia muốn phát hiện mình sợ là rất khó.

Đoàn Việt cả kinh nói:

– Ngươi ý tứ là, bọn họ sẽ bởi vì phân phối mà đánh nhau?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ta đây liền không biết, có điều ta nghĩ đã gần đủ rồi.

– Cái gì gần đủ rồi? Ngươi nói chuyện có thể một lần nói rõ không?

Đoàn Việt bị hắn làm cho ngơ ngơ ngác ngác, buồn bực lên, đang muốn mắng người, đột nhiên nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó là một tiếng gào thét phóng lên trời, chính là Tử Văn Cửu Anh Giao!

– Chi! Tử Văn Cửu Anh Giao thoát vây đi ra?

Đoàn Việt chấn động, sợ hãi nói:

– Chẳng lẽ là ngươi cố ý? Đệt! Ngươi cũng quá ác đi?

Hắn lập tức cười to lên.

– Ha ha, lần này cho bọn họ dễ chịu!