Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 360: Tu Di sơn




– Cái gì?

Lý Vân Tiêu rùng mình, mắt bắn ra tia sáng chói lòa, không biết là kích động hay kinh sợ.

Lý Vân Tiêu hét thanh:

– Tu Di sơn sắp mở ra? Tình báo có thật không?

Đinh Linh Nhi bỗng thấy rất đắc ý, từ khi quen tên này thì nàng chưa từng thấy hắn giật mình như vậy, đây là lần đầu tiên. Đinh Linh Nhi có cảm giác rất là tự hào.

– Không ai lần mò được quy luật thời gian năm tiên cảnhm ở ra, nhưng trước khi nó mở sẽ có dấu hiệu nhất định. Ba nước Nam vực không bỏ qua thời cơ mỗi lần tiên cảnh mở ra, mời người luyện chế một bộ hỗn thiên nghi chuyên môn giám sát tình hình không gian Nam vực. Dựa theo kết quả ba đế quốc cùng giám sát thì chậm nhất ba tháng, nhanh nhất một tháng Tu Di sơn sẽ mở ra. Vùng đất Tu Di sơn mở ra rất có thể là trong Hỏa Ô đế quốc.

Lý Vân Tiêu lộ vẻ mặt khó tin nói:

– Tu Di sơn sắp giáng lâm, thật khó tin, e rằng nguyên Thiên vũ đại lục đều sẽ chấn động.

Đinh Linh Nhi nhẹ gật đầu, khẽ thở dài:

– Đúng vậy, hiện tại tin tức sớm đã truyền khắp đại lục, siêu thế lực ở ba vực khác chen chúc nhau muốn chia một chén canh. Tương truyền trong năm tiên cảnh có thiên tài địa bảo nhiều không đếm xuể, có linh khí như thực chất, có thần binh lợi khí truyền lại từ thượng cổ, các loại công pháp nghịch thiên. Mỗi lần tiên cảnh mở sẽ tạo nên một đám nhân vật tuyệt thế. Hiện tại những cường giả nổi tiếng trên đại lục đều đã trải qua các loại tiên cảnh, được nhiều ích lợi từ nó.

Lý Vân Tiêu rất đồng ý điều này. Bí pháp đồng thuật của Lý Vân Tiêu có từ Lang Hoàn tiên cảnh, nếu không có cơ duyên này thì đã không đủ sức xếp hạng ba trên Thiên Địa Phong Vân bảng.

– Thánh vực ban luật thép, mảnh đất tiên cảnh giáng lâm không cho phép thế lực ba vực khác nhúng tay vào. Đây là sự bảo vệ rất lớn cho Nam vực, nếu không thì các môn phái trong Nam vực đừng mong giành được một danh ngạch nào.

Đinh Linh Nhi nhìn Lý Vân Tiêu ngẩn người, nàng hỏi:

– Vân thiếu gia có cái nhìn gì về tin tức này?

Lý Vân Tiêu lấy lại tinh thần, mặt hớn hở cười nói:

– Nếu Tu Di sơn mở ra thì người Nam vực như chúng ta đương nhiên phải chia một chén canh. Ta đã thấy lạ tại sao đám thế gia Hỏa Ô đế quốc khoan dung với Viêm Vũ thành như vậy, thì ra vì Tu Di sơn sắp mở ra, bọn họ không muốn gây sự. Ha ha ha, nếu sớm biết ta đã thoải mái hành động không kiêng dè.

Đinh Linh Nhi mặt đen, xấu hổ nói:

– Vân thiếu gia đã làm Huỳnh Dương gia thành tro còn bảo đó là kiêng dè bó tay chân? Nếu làm quá đáng thì những người trong Cung Phụng viện sẽ bất chấp hậu quả tìm đến tiêu diệt Vân thiếu gia.

Tâm tình Lý Vân Tiêu siêu tốt nói:

– Linh Nhi muội muội chắc sẽ không cố ý kêu ta đến chỉ vì thông báo tin tức?

Đinh Linh Nhi cười nói:

– Đây chỉ là đề tài bắt đầu. Vân thiếu gia nên biết mỗi tiên cảnh có cấm chế kỳ lạ khác nhau. Tu Di sơn hạn chế mạnh tuổi võ giả, vượt qua năm mươi tuổi, dù chỉ một ngày thì không được vào Tu Di sơn.

– Cho nên trong năm tiên cảnh, Tu Di sơn có sức hấp dẫn nhỏ nhất. Nếu không dù có luật thép của Thánh vực thì các siêu đại thế lực cũng bất chấp mọi cái giá cưỡng ép xông vào.

Ánh mắt Đinh Linh Nhi nghiêm túc nói:

– Tức là chỉ người trẻ tuổi được vào Tu Di sơn, hạn chế năm mươi tuổi, hơn nữa trong Nam vực những thiên tài trong các môn phái lớn đa số tu luyện đến Võ Vương hoặc đẳng cấp Vũ Tông, xác suất cường giả Vũ Hoàng rất thấp. Thiên Nguyên thương hội ta có thể kiếm được hai danh ngạch, khi đó Linh Nhi hy vọng Vân thiếu gia và Linh Nhi sẽ cùng đi vào.

Không phải môn phái Nam vực mà kiếm được hai danh ngạch vào Tu Di sơn, chắc chắn cần thủ đoạn to lớn.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:

– Danh ngạch? Tu Di sơn hạn chế tuổi người vào trong nhưng chắc không hạn chế số người?

Đinh Linh Nhi ngây người, khó tin nhìn Lý Vân Tiêu. Thấy bộ dáng ngạc nhiên của Lý Vân Tiêu thì Đinh Linh Nhi bật cười nói:

– Vân thiếu gia thông minh tuyệt đỉnh, hiểu biết một số chuyện cực kỳ bí mật trong đại lục nhưng không biết quy định của Nam vực. Linh Nhi rất tò mò Vân thiếu gia thật sự là người của Nam vực sao?

Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:

– Ta không tin Linh Nhi tiểu thư chưa từng điều tra thân thế của ta, bảo đảm thật trăm phần trăm người Lý gia Thiên Thủy quốc. Xin Linh Nhi tiểu thư giải thích về hạn chế danh ngạch.

Đinh Linh Nhi cười khẽ, trong lòng vô cùng khó hiểu. Đinh Linh Nhi đã điều tra cả chục lần lai lịch của Lý Vân Tiêu, xác định an toàn trăm phần trăm.

Nhưng không có vấn đề mới là điểm lạ nhất.

Đinh Linh Nhi gạt bỏ thắc mắc trong lòng, mở miệng nói:

– Tu Di sơn tuy không cấm số người nhưng trong các môn phái Nam vực có đủ loại hiệp ước để phòng ngừa một số môn phái dựa vào tài nguyên Tu Di sơn đột nhiên lớn mạnh. Quy định cho phép số người vào Tu Di sơn cũng vì giữ ổn định cách cục thế lực hiện tại.

– Ba thế lực dẫn đầu là Tụ Thiên tông của Hỏa Ô đế quốc, Thiên Hạc các của Thiên Hương đế quốc, Tử Thần giáo của Mộc Húc đế quốc.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Hèn gì tổng thể thực lực của Nam vực rất tệ trong võ giới. Có tài nguyên to lớn nhưng không biết mở rộng mà giấu diếm, nếu không có luật thép của Thánh vực thì miếng bánh ngọt này đã bị ăn mất.

Đinh Linh Nhi khẽ thở dài:

– Đúng vậy. Nhưng đổi lại lãnh tụ môn phái nào trong Nam vực đều không mong thấy môn phái khác tiến bộ. Nên người ba môn phái đại biểu ba đế quốc thảo luận số người mỗi lần vào tiên cảnh, ba nước ngang hàng. Sau này từ nội bộ ba đế quốc chia với nhau.

Lý Vân Tiêu nói:

– Như vậy xem như công bằng, nhưng tranh giành trong một nước sẽ rất dữ dội. Không biết lần này danh ngạch cho mỗi nước vào Tu Di sơn là bao nhiêu?

Đinh Linh Nhi trả lời:

– Theo tin tức đáng tin cậy thì tổng số của mỗi nước là ba ngàn người. Nếu là nước nào có Tu Di sơn giáng lâm thì thêm một ngàn người nữa, điều này đã được quy định từ trước. Xác suất Tu Di sơn giáng xuống Hỏa Ô đế quốc rất lớn, nên Hỏa Ô đế quốc có khoảng bốn ngàn danh ngạch.

Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:

– Mới chỉ là một vạn người? Nam vực lớn như vậy, môn phái đầy rẫy, tranh giành kịch liệt biết bao. Danh ngạch trong một nước làm sao phân chia? Chắc không phải do một mình Tụ Thiên tông quyết định đi?

Đinh Linh Nhi cười nói:

– Đương nhiên không phải, nếu không làm sao phục chúng? Danh ngạch trong một nước từ cường giả đẳng cấp Vũ Hoàng trở lên cùng nhau quyết định. Nếu trong môn phái nào có Vũ Hoàng thì có thể tranh thêm vài danh ngạch.

Tim Lý Vân Tiêu rớt cái bịch, hỏi:

– Nếu không có Vũ Hoàng chẳng lẽ không có một chút hy vọng nào sao?

Đinh Linh Nhi đáp:

– Cũng không phải, nhưng những Vũ Hoàng cướp hết chín mươi phần trăm danh ngạch, năm phần trăm để bồi dưỡng người trẻ tuổi có tiềm lực trong nước. Hỏa Ô đế quốc sắp tổ chức địa hội tỉ võ, theo tuổi chia ba tổ tỷ thí. Qua cách này lựa chọn người trẻ tuổi có ktiềm lực lớn nhất, tiếp đó ban cho danh ngạch. Còn lại năm phần trăm sẽ vào hội đấu giá.