Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 362: Vô thượng cung linh mạch (2)




Nếu chỉ lo tu vi một mình hắn thì đương nhiên Lý Vân Tiêu sẽ giữ gìn Giới Thần Bi. Nhưng muốn nâng cao thực lực tổng thể của Hỏa Ô đế quốc thì Lý Vân Tiêu phải mạo hiểm thử một lần. Cho dù Giới Thần Bi bị hủy, mang mấy ngàn người vào Tu Di sơn cũng đáng giá.

Lúc Lý Vân Tiêu trở về Viêm Vũ thành thì thấy đã đào móng xong.

Lý Vân Tiêu đáp xuống trước tháp đơn, hắn suy tư một lúc sau đánh ra vài linh quyết. Giới Thần Bi biến thành luồng sáng chui vào trong trán Lý Vân Tiêu, lơ lửng trên đan điền.

– Không còn Cửu Long Nhiếp Linh trận rút linh khí tẩm bổ, e rằng linh khí trong Giới Thần Bi không giúp bọn họ tu luyện được bao lâu.

Thần thức của Lý Vân Tiêu quét xung quanh, phát hiện ngay chỗ Đoạn Việt ở, gã đang trong một lữ quán. Lý Vân Tiêu lắc mình bay nhanh vào trong.

Không chỉ có Đoạn Việt, sáu Thuật Luyện Sư cũng ở chung. Thấy Lý Vân Tiêu vào, cả đám căng thẳng.

Lý Vân Tiêu nhìn Đoạn Việt suy yếu, cười nói:

– Chúc mừng tiến giai Vũ Hoàng tam tinh.

Đoạn Việt rất mệt mỏi, nghe Lý Vân Tiêu nói thì nhảy cẫng lên, giật mình hỏi:

– Ta đã ức chế sức mạnh chỉ còn cảnh giới Vũ Tông thất tinh, sao Vân thiếu gia biết ta đột phá?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Đoán. Với thực lực lúc trước của ngươi, muốn ức chế Thanh Liên Địa Hỏa trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào, trừ phi đột phá một tinh. Hiện tại vẻ mặt của ngươi mệt mỏi nhưng chứa nét hân hoan, ta biết ngay ngươi thành công thu phục Thanh Liên Địa Hỏa, vậy thì chắc chắn là đột phá đến tam tinh.

Đoạn Việt sững sờ nghe, cuối cùng không rối rắm nữa. Trước mặt biến thái này luôn khiến Đoạn Việt tự hào chỉ số thông minh cao thoáng chốc tụt dốc.

Lý Vân Tiêu nói với sáu Thuật Luyện Sư:

– Các ngươi hãy thả lỏng người, đừng chống cự thần thức của ta.

Sáu Thuật Luyện Sư nhìn nhau, cảm giác có lực lượng thần thức bao bọc toàn thân mình.

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, một tay bắt ấn quyết.

Sáu Thuật Luyện Sư chợt hóa thành luồng sáng bay nhanh vào trán Lý Vân Tiêu, tiến vào Giới Thần Bi.

Sáu người đột nhiên phát hiện mình tiến vào một mảnh thiên địa khác, bọn họ rất ngạc nhiên.

Lý Vân Tiêu đứng gần đó cười tủm tỉm nói:

– Hoan nghênh vào Giới Thần Bi, từ hôm nay trở đi sáu người là Thuật Luyện Sư của riêng ta.

Lý Vân Tiêu ở trong Giới Thần Bi là linh hồn, còn chân thân ở trong lữ quán thì nhắm mắt lại. Sau khi Lý Vân Tiêu thăng cấp Thuật Luyện Sư tứ giai thì cảm ứng với Giới Thần Bi càng chặt chẽ hơn, có lẽ đã đến lúc để hắn thử luyện hóa Giới Thần Bi.

Đoạn Việt giật mình kêu lên:

– Ủa? Người đâu rồi? Sáu người đã đi đâu?

Đoạn Việt nhìn sáu người bay vào trán Lý Vân Tiêu, điều này đảo điên hiểu biết của gã.

Đoạn Việt sợ hãi thụt lùi, kinh kêu:

– Ngươi... Ngươi ăn sáu người đó rồi?

–...

Trán Lý Vân Tiêu nổi gân xanh:

– Chỉ số thông minh của ngươi có thể thấp hơn nữa không? Mau đi thoe ta!

Lý Vân Tiêu lấy ra chiến xa, kéo Đoạn Việt bay đi xa.

Mấy canh giờ sau, cách Viêm Vũ thành vài ngàn dặm, trong một sơn mạch dồi dào linh khí. Trong sơn cốc có một hàng kiến trúc, là chỗ ở của Vô Thượng cung.

Thần thức của Lý Vân Tiêu quét qua, phạm vi vài dặm nằm trong tầm kiêm soát của hắn.

Lý Vân Tiêu nói:

– Không tệ, mượn chỗ này dùng tạm đi.

Bên dưới chợt vang lên thanh âm:

– Là ai? Dám đến Bách Kiếm môn ta gây rối!?

Kiếm khí bắn lên chém vào Thanh Lang chiến xa.

Lý Vân Tiêu nhướng mày vỗ mấy pháp ấn, chiến xa phát ra các luồng sáng xanh trực tiếp từ không trung lao xuống. Thanh Lang chiến xa đụng vào người bên dưới phát ra kiếm khí.

– A!

Đó là một nam nhân áo vàng, gã đang giơ thanh kiếm to. Nam nhân áo vàng thấy chiến xa vọt hướng mình thì sợ hết hồn, vừa chạy vừa hét to.

– Có kẻ thù tập kích!

Thanh Lang chiến xa tuy chỉ là đẳng cấp tam giai nhưng giá trị rất cao, không ai dùng nó làm vũ khí. Lý Vân Tiêu thì hoàn toàn không quan tâm, chỉ huy chiến xa đụng vào nam nhân áo vàng.

Nam nhân áo vàng trượt dài mấy chục thước, há mồm hộc máu. Nam nhân áo vàng bị Thanh Lang chiến xa đè không thể nhúc nhích. Lý Vân Tiêu và Đoạn Việt thế này mới bước xuống xe.

Nam nhân áo vàng bị đè chân khí bế tắc lại hộc máu:

– Phụt.

Nam nhân áo vàng hét thảm:

– Các ngươi thật to gan, dám xâm nhập Bách Kiếm môn ta, còn dám dùng chiến xa đụng ta, các ngươi có biết đây là tội chết?

– Thiếu chưởng môn!

Đám người kinh hoàng từ xa kéo đến, bọn họ nhìn nam nhân áo vàng bị đè dưới chiến xa.

– Thiếu chưởng môn có sao không?

Nam nhân áo vàng chộp một cục đá ném vào đám người:

– Sa trăng khỉ gì? Ngươi thử bị đè xem?

Nam nhân áo vàng chửi ầm lên:

– Còn không mau bắt hai người này lại? Ta muốn nghiền bọn họ tan xương nát thịt!

Đoạn Việt cười nói:

– Kỹ thuật lái xe của ngươi kém thật, sao chỉ đè hai chân của hắn? Ta thấy đè cái miệng đáng ghét này dưới bánh xe chiến xa mới tốt.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Tên này không hiểu đỏ đen gì đã chém kiếm làm ta rất muốn đâm chết ngay, nhưng không ngờ gặp phải người quen.

Đoạn Việt kinh ngạc hỏi:

– A? Ngươi quen hắn?

Thiếu chưởng môn kia nghe thế ngước lên nhìn, thấy bộ dạng của Lý Vân Tiêu đúng là khá quen mắt.

Thiếu chưởng môn bỗng hét thất thanh:

– A!

Thiếu chưởngmôn này là Tiêu Kiếm, thiếu chưởng môn của Bách Kiếm môn tình cờ gặp Lý Vân Tiêu trong yến khách Vô Thượng cung.

Tiêu Kiếm nhận ra Lý Vân Tiêu, gã tức giận quát to:

– Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là đệ tử Không Thiền tông kia! Tức quá, một môn phái con kiến nhỏ bé mà dám bị thương ta? Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Mau bắt bọn chúng lại!

Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm:

– Nhiều ngày không gặp phong độ của thiếu chưởng môn vẫn như xưa.

Tiêu Kiếm cuồng rít gào:

– A! Đồ súc sinh, dám trào phúng ta! Không chỉ ngươi chết chắc rồi, Không Thiền tông các ngươi cũng tiêu đời!

Các đệ tử nghi ngờ đứng xem, nghe nói là người của Không Thiền tông, môn phái xếp chót thì hăng hái lên, dào dạt chiến ý.

Đám đệ tử Bách Kiếm Môn khí phách hiên ngang chỉ trỏ, rống to quát tháo:

– Thả thiếu chưởng môn ra, cho ngươi được toàn thây!

– Biết điều thì quỳ một bên chờ thiếu chưởng môn xử lý!

– Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau quỳ xuống!

Nhưng không đệ tử Bách Kiếm Môn nào dám tiến lên hành động, vì bọn họ phát hiện người đứng bên cạnh Lý Vân Tiêu thực lực khó đoán, thần thức thằm dò như đá chìm đáy biển, không chút phản ứng.

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút:

– Quỳ?

Khí lạnh bộc phát từ người Lý Vân Tiêu, công kích tinh thần bắn ra từ đôi mắt hắn khuếch tán bốn phía.

– Ui!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mọi người ngạc nhiên, khí lạnh thấu xương làm bọn họ hút ngụm khí lạnh, chợt cảm thấy đau đầu nhức óc như bị vạn mũi kim đâm. Các đệ tử Bách Kiếm Môn hét thảm, chân mềm nhũn quỳ xuống quanh Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:

– Thì ra các vị nói quỳ là muốn quỳ trước mặt ta? Cách Bách Kiếm Môn đón khách thật là đặc biệt. Xin các vị hãy đứng lên đi.