Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 38: Đại phong khởi hề vân phi dương




Hắn thân là Ngũ Hành cảnh Vũ Vương, tự nhiên cảm giác được chu vi hết sức ngột ngạt, nhìn lên bầu trời, tự lẩm bẩm:

– Phong vân động, thật sự là phong vân động.

Cường giả số một Thiên Thủy quốc, Vũ Vương Chung Ly Sơn, giờ khắc này ở trước mặt một nhất tinh Võ sĩ, trên trán dĩ nhiên chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh.

– Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Loại chiêu thức này, Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương! Chẳng lẽ đúng là Đại Phong Vân Chưởng của Cổ Phi Dương đại nhân?

Sóng gió nổi lên, Sơn Hà động!

Bóng người gầy gò của Lý Vân Tiêu giống như núi cao, sừng sững ở trong thiên địa, vạn cổ bất biến, phong vân tùy tâm mà động.

Thiên địa nổi phong vân, phong vân tận do ta!

Lúc trước Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương ở trên đỉnh Thần Tiêu cung, một chiêu Đại Phong Vân Chưởng lực ép mười vị cửu tinh Vũ Đế, ba chiêu đánh bại Thần Tiêu cung Cung chủ Khúc Hồng Nhan, ở trong cấm địa Thần Tiêu cung tới lui tự nhiên, bễ nghễ thiên hạ, bị truyền là thiên cổ giai thoại.

– Dừng tay!

Chung Ly Sơn hét lớn một tiếng, lập tức tản đi khí thế trên người. Hắn đã nhìn ra sau khi Lý Vân Tiêu dùng Bạo Nguyên Đan, trên khí thế có biến hóa, loại đan dược trong nháy mắt tăng cao thực lực này tác dụng phụ rất lớn. Không phải hắn sợ đối phương có thể tổn thương hắn, mặc dù là Đại Phong Vân Chưởng của Cổ Phi Dương, ở trên người một nhất tinh Võ sĩ triển khai, cũng không đủ sợ hãi.

Nhưng đối phương không chỉ biết Phù Sinh Ấn, hơn nữa còn biết Đại Phong Vân Chưởng, này rất khả năng cùng Dương Địch có liên hệ. Nếu như hai chiêu này thực sự là Dương Địch truyền cho hắn, vậy mình tổn thương tiểu tử này, liền không cách nào cùng Dương Địch bàn giao.

Vũ Vương Chung Ly Sơn, cường giả số một Thiên Thủy quốc, ngay cả quốc vương Thiên Thủy quốc cũng không để vào trong mắt, sau khi nghĩ đến Dương Địch, trong mắt cũng lướt qua một tia kiêng dè.

– Học viên giao đấu, tất cả đều là tự nguyện. ngươi tổn thương Lam Huyền, ta cũng không thể nói gì, nhưng không nên ác độc như vậy. Nể tình ngươi vi phạm lần đầu, việc này coi như thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!

Chung Ly Sơn lưu lại câu nói này xong, thân ảnh lóe lên, cả người nhất thời biến mất khỏi Diễn Võ Trường. Nếu không thể gây tổn thương cho hắn, ở thêm cũng chỉ có thể tăng buồn bực vô ích.

– Này…

Hết thảy học viên cùng lão sư đều ngây người.

– Lúc nào Viện trưởng đại nhân trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Coi như là vương tử công chúa, mạo phạm hắn như vậy, cũng có thể bị một chưởng đập bay mới đúng!

Lạc Vân Thường cũng phục hồi tinh thần lại, trong mắt loé ra các loại dị thải, giả vờ tức giận quát lên:

– Còn không mau triệt đi lực lượng!

Bạo Nguyên Đan tản ra lực lượng, cả người như núi lửa phun trào, cả người Lý Vân Tiêu hiện ra một mảnh đỏ chót, cắn răng nói:

– Lão thất phu, coi như ngươi chạy nhanh!

Hai tay hắn tạo thành chữ thập, cả người như có tư thế sơn nhạc bất động, ngồi xếp bằng xuống. Trên người tuôn ra khí tức cuồng bạo trong nháy mắt bình tĩnh lại, dường như dựa theo quy luật nhất định ở quanh thân vận chuyển, sắc mặt cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang khôi phục bình thường.

Lạc Vân Thường cả kinh, đôi mắt đẹp nổi lên quang mang, cái tư thế này của Lý Vân Tiêu tựa hồ ẩn chứa một loại quy tắc nào đó, làm cho nàng như có suy tư, rồi lại không có chút manh mối nào, nhưng trong lòng mơ hồ nói cho nàng, loại quy tắc này vô cùng mạnh mẽ. Nàng biết trong võ đạo, rất nhiều nơi đều cần từng người lĩnh ngộ, hơn nữa cơ hội hiếm có, nhất thời trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, mặt đối mặt nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, bắt đầu trở nên trầm tư.

Toàn bộ Diễn Võ Trường ở sau một loạt kinh ngạc, nhất thời dồn dập nghị luận, các loại vẻ mặt hiện lên. Đám người Hàn Bách lo lắng cho Lý Vân Tiêu, nhưng bị Phong Bất Bình ngăn lại. Vì giữ gìn trật tự, Phong Bất Bình càng là mạnh mẽ xua tan đám đông, tất cả mọi người không được ở lại Diễn Võ Trường.

Rất nhanh liền sơ tán hết thảy học viên, chỉ còn lại Lý Vân Tiêu cùng Lạc Vân Thường, hai người mặt đối mặt ngồi thẳng, đều đang nhắm mắt tu luyện.

Đột nhiên một ánh hào quang hiện lên ở trên người Lạc Vân Thường, chậm rãi hội tụ lên mi tâm, như một đóa hoa sen nở rộ, điềm tĩnh thích ý. Khí tức ở xung quanh theo ánh sáng này kịch liệt biến ảo lên, tựa hồ bị nàng hấp thu hết sạch, xa xa trong ánh mắt Hiên Bình lộ ra vẻ khiếp sợ, tự lẩm bẩm:

– Đột phá? Lạc Vân Thường dĩ nhiên lại thăng cấp!

Lạc Vân Thường chỉ cảm thấy mình tu luyện tới bình cảnh, thời điểm suy tư tư thế quái dị kia của Lý Vân Tiêu lại chậm rãi tan rã, đợi thời điểm tỉnh lại nàng ngơ ngác phát hiện, bình cảnh đã triệt để mở ra, một luồng thiên địa nguyên khí từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, điên cuồng tràn vào trong cơ thể nàng, giội rửa kinh mạch.

Nàng biết mình thăng cấp, nhưng thăng cấp thực sự không hiểu ra sao. Loại quy tắc quái dị kia cũng không có lĩnh ngộ bao nhiêu, dĩ nhiên liền để cho mình thăng cấp. Lý Vân Tiêu này đến cùng là xảy ra chuyện gì? Hắn tu luyện đến cùng là công pháp nghịch thiên gì a?

Lạc Vân Thường kiềm chế nội tâm chấn động, cẩn thận từng li từng tí khống chế nguyên khí quanh thân ở trong người vận chuyển một chu thiên, cuối cùng hội tụ vào đan điền khí hải. Nhất thời cảm thấy cả người một mảnh không minh, cảm giác lực lượng chưa bao giờ có dũng khắp toàn thân. Chờ cảnh giới vững chắc, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.

– Ối!

Nàng mở mắt ra lập tức bị sợ hết hồn, chẳng biết lúc nào Lý Vân Tiêu đã tỉnh táo lại, đang mở to hai mắt, cười híp mắt nhìn chằm chằm nàng, nhất thời trên mặt nàng lướt qua một mảnh hồng vân, nũng nịu nói:

– Ngươi làm cái gì?

Lý Vân Tiêu không hiểu rõ hỏi:

– Ta không làm cái gì a? Chúc mừng Lạc lão sư thăng cấp!

Lúc này Lạc Vân Thường mới đem trái tim rầm rầm nhảy lên bình phục lại, bỗng nhiên nàng phát hiện một tia dị thường, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu sợ hãi nói:

– Ngươi, ngươi lên cấp nhị tinh Võ sĩ?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Lão sư chính là Tứ Tượng cảnh Vũ Quân, lên cấp so với ta khó khăn gấp trăm lần cũng lên cấp, ta chỉ là Võ sĩ lên một cấp, có cái gì đáng ngạc nhiên?

Lạc Vân Thường phát hiện cùng tên tiểu tử này gần nhau, sớm muộn gì tim cũng không chịu nổi, sừng sộ lên cả giận nói:

– Ít theo ta giả ngu, ngươi lên cấp Võ sĩ mới mấy ngày? Ta phát hiện bế quan mới năm ngày, thế giới này liền biến đổi! Những việc này, cho ta một cái giải thích!

Lý Vân Tiêu kêu ầm lên:

– Ai da, thương thế của ta còn chưa khỏi hắn, nơi nào chống lại Lạc lão sư tra hỏi như vậy. Chờ ta về nghỉ mười ngày nửa tháng, thương thế tốt rồi lại giải thích đi.

Lạc Vân Thường nhìn hắn một thân chật vật cùng vết máu, trong mắt loé ra một chút do dự.

– Được rồi, có điều chỉ cho ngươi ba ngày, ba ngày sau đến văn phòng tìm ta!

– Cô gái nhỏ này, làm sao bá đạo như vậy, nửa điểm đạo lý cũng không nói.

Lý Vân Tiêu nhìn Lạc Vân Thường rời đi, lầm bầm lầu bầu cười nói:

– Có điều thiên phú đúng là rất tốt, đáng giá vun bón.