Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 397: Thiên địa ấn (2)




Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng nổ kéo dài không dứt trên bầu trời Thượng Dương thành, như tiếng sấm nổ ầm ầm.

Chu Trường Phát nhìn năng lượng va chạm, giật mình lẩm bẩm:

- Lực lượng tương đương... Lực lượng tương đương sao?

Loại lực lượng này trùng kích chỉ có cường giả Vũ Tông mới chạm tới được. Chu Ngọc Sơn có Thái Thượng Vong Tình quyết cộng thêm Ngô Câu Sương Tuyết Minh, miễn cưỡng tới trình độ đó. Nhưng Lý Vân Tiêu chỉ là Vũ Quân tứ tinh, lại tay không, vì sao...

Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy há hốc mồm, ngây như phỗng.

Lãnh Hồng Lăng che khăn nhưng vẫn lộ ra ánh mắt ngơ ngẩn, khó tin lẩm bẩm:

- Đây là võ kỹ gì mà trên cả Vong Tình Thiên Thư?

Tân Bì nuốt nước miếng, khó khăn nói:

- Hai phương ấn quyết vừa rồi chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, đặc biệt thức hai Thiên Địa Ấn làm ta cảm giác như trời sập đất nứt, nhật nguyệt vô quang.

Chu Cẩn ngơ ngẩn:

- Nó rất giống Phù Sinh Ấn của Dương Địch đại nhân nhưng uy lực mạnh hơn, dường như bản kéo dài hoặc bản tiến bộ của Phù Sinh Ấn.

Áo Địch Già nhíu mày nói:

- Dương Địch truyền thừa từ mạch Cổ Phi Dương, hay Lý Vân Tiêu này cũng truyền thừa từ Cổ Phi Dương?

Tân Bì nheo mắt, giật nảy mình nói:

- Cổ Phi Dương chết nhiều năm, hay đây là đệ tử của hắn?

Mọi người suy đoán lung tung, tiếc rằng tin tức quá ít, kết quả không đáng tin. Nhưng người Chu gia nghe vào tai thì như tiếng sét giữa trời xanh, đả kích tâm hồn nhiều.

Nếu Lý Vân Tiêu thật sự là truyền nhân đệ tử của Cổ Phi Dương thì Chu gia ăn bồ hòn là cái chắc. Mấy đệ tử của Cổ Phi Dương có người nào Chu gia chọc vào nổi?

Đại đệ tử Hoa Thiên Thụ là cường giả Cửu Thiên Vũ Đế. Chu gia chịu thiệt cũng đành thôi, nếu đối phương không vui tùy ý vỗ một chưởng đủ đập tan Chu gia.

Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy cảm thấy sự việc không ổn. Đoạn Tình Sơn mặc dù đin gang trong Hỏa Ô đế quốc nhưng nhìn khắp Thiên vũ đại lục thì chẳng là gì.

Trên lôi đài, năng lượng trùng kích rất nhanh biến mất. Lôi đài xây dựng bằng thanh cương nham chắc chắn nhất đã vỡ thành nhiều mảnh, nhiều vị trí vỡ vụn, rách nát không chịu nổi.

Mọi người hút ngụm khí lạnh:

- A!

Lý Vân Tiêu đứng thẳng, người có vết máu nhưng chỉ bị thương ngoài da. Lý Vân Tiêu ở ngay tung tâm hai lực lượng bùng nổ nhưng bình yên vô sự.

Chu Ngọc Sơn đã biến mất trong tầm mắt mọi người, không rõ sống chết thế nào.

Trong đám người, đôi mắt Vu Dung tràn ngập giật mình, kinh sợ hỏi:

- Tiểu thư, Lý Vân Tiêu thật sự là Vũ Quân tứ tinh sao?

Mới rồi Chu Ngọc Sơn dốc sức đánh một kích, chưa chắc Vu Dung đỡ nổi.

Mắt Đinh Linh Nhi lóe tia sáng, kích động suýt khóc, nhỏ giọng nức nở:

- Thắng, ta cược thắng! Sức chiến đấu sánh bằng Vũ Tông, thuật đạo tứ giai cấp quân. Trong người trẻ tuổi toàn hương minh bao nhiêu người làm được như hắn? Chắc chắn Lý Vân Tiêu có thể cứu Thiên Nguyên thương hội thoát khỏi khốn khó.

Lý Vân Tiêu thí sâu:

- Phù.

Trùng kích cường đại loàm chí cường bá thể của Lý Vân Tiêu bị thương nhẹ, nhưng cơ thể đã hút vào đa số lực lượng chuyển hóa thành chân khí chìm vào đan điền.

Hiện giơ Lý Vân Tiêu không chỉ tiêu hao lực lượng được bổ sung gần đầy hết, cơ thể hâp thu nhiều lực lượng nhanh chóng phục hồi, loàn da bị thương nhanh chóng khép lại.

Có luyện thể thuật bá đạo biến thái thế này Lý Vân Tiêu đã hiểu tại sao hắn không đanh lại Ngạo Trường Không. Dù Chu Ngọc Sơn mạnh hơn Lý Vân Tiêu một đại cảnh giới, vừa rồi năng lượng trùng kích cũng không đỡ nổi bị cuốn vào.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn đống đá vụn trước mắt, bên dưới truyền đến hơi thở của Chu Ngọc Sơn, gã bị chôn bên dưới.

- Ra đi, ta biết ngươi chưa chết.

- Như thế nào? Muốn giả chết hay câu giờ?

Lý Vân Tiêu liên tục gọi vài lần không thấy Chu Ngọc Sơn trả lời, hắn lạnh lùng nói:

- Dù làm gì cũng uổng công. Muốn giết ta? Toàn Nam vực không ai làm được. Người muốn ta chết đều dã chết trước, ngươi cũng vậy!

Lý Vân Tiêu sải bước tiến lên, thanh âm vang vọng nguyên lôi đài. Mọi người chấn động tinh thần, bị bá khí của Lý Vân Tiêu chấn nhiếp, toàn trường tĩnh lặng.

Rầm!

Đống đá vụn phế tích đằng sau chợt bắn ra kiếm quang như cầu vồng xẹt qua không gian chém vào người Lý Vân Tiêu.

Chu Ngọc Sơn hung tợn phun ra một chữ:

- Chết đi!

Chu Ngọc Sơn rót hết lực lượng vào Ngô Câu kiếm, nhân kiếm hợp nhất, một kích tất sát.

Người Chu Ngọc Sơn đẫm máu, gã cố nén không đi ra vì súc lực và tấn công bất ngờ. Đôi mắt giận dữ lần nữa trống rỗng, vận chuyển Thái Thượng Vong Tình quyết đến đỉnh, Chu Ngọc Sơn toát ra coi rẻ hờ hững.

- Hừ!, chờ ngươi lâu rồi!

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, co ngón tay búng nhẹ. Ngón tay với góc độ mềm dẻo khó tin đập vào Ngô Câu Sương Tuyết Minh kêu keng một cái. Ánh sáng bắn tứ utng, thân kiếm phát ra tiếng rồng ngâm, dường như bị trùng kích mạnh mẽ.

Chu Ngọc Sơn chấn động tinh thần, trường kiếm suýt bay khỏi tay. Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng chỉ một cái tuy không đánh bật kiếm thế của gã nhưng chấn nát niềm tin của gã.

- Ta dốc sức đnhá một kích nhưng bị hắn nhẹ nhàng chỉ một cái hóa giải?

Sự thật tàn nhẫn đẩy Chu Ngọc Sơn xuống địa ngục, khí thế và chiến ý của gã bị đánh tán.

- Niêm hoa nhất chỉ quá tinh diệu!

Tân Bì là người có tu vi mạnh nhất trong cả đám,bỗng con ngươi co rút kinh hoàng nói:

- Một chỉ tùy ý ẩn chứa võ ý thiên đạo, có ý quy tắc trên thế gian! Lý Vân Tiêu rốt cuộc là ai? Hắn lĩnh ngộ võ đạo đã đến mức thâm ảo dù là ta cũng không theo kịp!

Bùm!

Lý Vân Tiêu giẫm lên ngực Chu Ngọc Sơn, gã hộc máu bay ra ngoài, té cái bịch xuống đất, ọc máu. Đôi mắt Chu Ngọc Sơn trống rỗng nhưng không phải thái thượng vong tình mà là niềm tin, chiến ý hoàn toàn bị đánh tan.

Keng!

Ngô Câu Sương Tuyết Minh bay khỏi tay Chu Ngọc Sơn.

Keng!

Ngô Câu Sương Tuyết Minh cắm bên cạnh Chu Ngọc Sơn, ánh sáng tan biến như bia mộ tĩnh lặng.

Hai lực lượng tan biến, bốn phía lôi đài tĩnh lặng. Mọi người bị chấn nhiếp không dám thở mạnh. Đến giờ phút này đám người mới lấy lại tinh thần, ánh mắt sợ hãi nhìn thiếu niên như thần linh giáng trần.

Lý Vân Tiêu nhìn Chu Ngọc Sơn nằm sấp dưới đất như chó chết, giơ chân đạp đầu gã.

- Kiếp sau mở lớn mắt chút, có một số người không phải ngươi có thể trêu vào!

Người Chu gia căng thẳng, nhưng Kim Ô Lôi Thần Đài là nơi quyết đấu truyền thừa vạn năm trong Hỏa Ô đế quốc, trước giờ không ai dám làm trái quy tắc, dù là hoàng thất cũng không thể.

Trên lôi đài, sinh tử do trời định.

Khương Vô Kỵ thấy Lý Vân Tiêu quyết định vô cùng thì không nhịn được nữa, vọt ra:

- Dừng tay!

Khương Vô Kỵ đáp xuống lôi đài, vỗ chưởng vào Lý Vân Tiêu.

Hai huynh đệ Khương trưởng lão trừ truyền dạy Vong Tình Thiên Thư còn phụ trách bảo vệ an toàn cho Chu Ngọc Sơn. Chu Ngọc Sơn kế thừa Vong Tình Thiên Thư, Ngô Câu Sương Tuyết Minh, là truyền nhân đời tiếp theo của Vong Tình Thiên Thư. Nếu Chu Ngọc Sơn bị giết thì Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy không cách nào trở về ăn nói.