Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 429: Chiến thắng dễ dàng




Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:

- Một đám đáng bị xem thường, cần phải đánh một trận mới thoải mái. Hiện tại lưu toàn bộ tinh thạch và nhẫn trữ vật lại, có thể đi.

- Nhẫn trữ vật?

Tất cả mọi người sững sờ, ánh mắt nhìn nhau.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đương nhiên, nhẫn trữ vật ta cũng muốn. Đây là cướp bóc, ai quy định chỉ có thể đoạt tinh thạch?

Một tên bát tinh Vũ Vương nhịn không được nói:

- Đại nhân, lưu cho chúng ta một khối tinh thạch đi. Nếu không chúng ta trực tiếp hô nhận thua, cũng có thể bảo trụ một mạng, mà đại nhân không chiếm được khối nào cả.

Tất cả mọi người nhao nhao gật đầu, đây là quy định ngầm mà Quỳnh Hoa Đảo đặt ra. Cơ hồ tất cả làm người nên lưu một đường, nếu đối phương muốn cướp không lưu cái gì, vậy dứt khoát trực tiếp hô nhận thua, cùng lắm mình không có, đối phương cũng đừng nghĩ có được.

Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:

- Ta chỉ nói một lần, tinh thạch cùng nhẫn trữ vật toàn bộ lưu lại có thể đi, nếu không sẽ chết. Có muốn hô nhận thua, xin cứ tự nhiên.

- Cái này...

Tất cả mọi người gấp gấp, một người kêu lên:

- Đại nhân bức bách như thế, chúng ta đây thực hô nhận thua, cơ hồ tất cả tinh thạch sẽ bị người phụ trách thả vào trong đảo. Tội gì công dã tràng như thế, sao không cho mọi người kết cục tốt?

Lý Vân Tiêu vẻ mặt vẻ khinh thường, lãnh đạm nói:

- Trong một ngày cuối cùng, toàn bộ tinh thạch còn lại sẽ bị trận pháp chấn bay lên trời cao, đến lúc đó ta lại thu là được. Thả lại trên đảo không phải lưu cho ta sao?

- Ngươi...

Mọi người chán nản, một người tức giận nói:

- Ngươi quá cuồng vọng, đừng nói ngươi có lực công kích Vũ Tông. nhưng mà trên hòn đảo này có Vũ Tông tồn tại! Đến lúc đó tinh thạch chấn bay lên trời cao, ngươi tự cho rằng có thể đoạt được mấy khối?

Những người này thật sự không cam lòng, bảo bọn họ nhận thua là không thể nào. Bởi vì một khi nhận thua, triệt để mất đi cơ hội tìm tinh thạch, chỉ cần ở lại ở trên đảo, ít nhất còn có cơ hội.

Phanh!

Người nọ chỉ cảm thấy hoa mắt, liền trực tiếp bị Lý Vân Tiêu một chưởng đánh bay ra ngoài, hắn phun một ngụm máu trên không trung. Rơi xuống đó cách mười mét, sống chết không rõ.

Lý Vân Tiêu lăng không một trảo, nhẫn trữ vật và một khối tinh thạch bay lên, hắn quát lạnh nói:

- Dong dài! Trong ba hô hấp, không giao thì lưu lại đi!

- Một!

Mười lăm người còn lại sắc mặt tái nhợt, biết rõ không thể may mắn thoát khỏi, nhao nhao giao nhẫn trữ vật và tinh thạch của mình ra, cẩn thận đặt lên mặt đất, sau đó chạy như như chớp.

Tổng cộng tám khối tinh thạch danh ngạch, hắn thu hồi sau đó thu lấy nhẫn trữ vật, ôm đồm bay lên không trung, trong đôi mắt thần thức trùng kích xuống, hắn chấn tan toàn bộ cấm chế của nhẫn trữ vật, đại lượng các loại tài liệu cùng nguyên thạch nhao nhao thu nhập vào trong nhẫn của hắn, lúc này mới thoả mãn rời khỏi.

Thời gian đã qua một ngày rưỡi, nhưng hắn cũng không nóng nảy. Muốn thu toàn bộ tinh thạch là không có khả năng, đến lúc đó chỉ cần đoạt của vài tên Vũ Tông thì số lượng khả quan. Hắn hiện tại thoải mái nhàn nhã bắt một ít con cá tạp, cho nhiều tên Vũ Tông kia một ít thời gian.

Ở trong tòa lầu bên ngoài hồ Minh Tâm, Tân Bì ba người sắc mặt đã thiếu kiên nhẫn.

Sắc mặt Hoắc Sâm âm hàn nói ra:

- Quá có vấn đề! Thậm chí có hơn năm trăm khối tinh thạch hội tụ cùng một chỗ, nhất định có người dùng thủ đoạn ăn gian, ta đề nghị nên tra rõ một chút.

Sở Vũ nhìn qua với bộ dáng hổn hển, nội tâm mừng rỡ không thôi, như thế xem ra, người hội tụ năm trăm khối tinh thạch không phải là người Mộc Húc đế quốc. Vậy vô cùng có khả năng là La Thanh Vân, hoặc là Hỏa Ô đế quốc Lý Vân Tiêu.

Hắn vụng trộm nhìn qua Tân Bì, muốn từ biểu lộ của hắn nhìn ra chút sơ hở, nhưng Tân Bì sắc mặt như nước, không hề bận tâm, dường như như ngủ say.

Trong nội tâm Sở Vũ thầm mắng một câu lão hồ ly, lúc này mới hậm hực nói ra:

- Những tinh thạch này đều từ Hóa Thần Hải truyền tống tới, hơn nữa vị đại nhân kia đã hứa hẹn, nhóm tinh thạch này tuyệt đối không cách nào hàng nhái, hơn nữa các cường giả ba đại thế lực đều kiểm nghiệm mấy lần, nhìn không ra nửa điểm mánh khóe. Thử hỏi ai có năng lực đi ăn gian?

- Ah?

Hoắc Sâm lạnh lùng nói ra:

- Vậy xin hỏi năm trăm khối tinh thạch bị một người đoạt được, đã xảy ra chuyện gì thế?

Ánh mắt của hắn ngưng mắt nhìn qua, xanh mặt nói:

- Hẳn là Sở Vũ huynh biết chút ít cái gì? Hoặc là người này chính là người Thiên Hương đế quốc?

Sở Vũ pha trò, nói:

- Hoắc Sâm huynh chê cười, tình cảnh trong hòn đảo chỉ có người phụ trách trên đảo biết rõ. Ta cùng Hoắc Sâm huynh đều ở đây, chỉ có thể ở nơi này nhìn tình huống và phân bố tinh thạch trên đảo. Huống hồ muốn tra rõ cũng không phải chúng ta nói là tính toán. Nhất định phải có cao tầng ba đại thế lực thương nghị và quyết định. Hoắc Sâm huynh quan tâm quá nặng rồi.

Hắn cố ý nhìn Tân Bì, nói:

- Tân Bì huynh, ngươi cứ nói đi?

Tân Bì lúc này không thèm nhìn màn nước, nhàn nhạt nói ra:

- Thực lực có mạnh có yếu, vận khí có tốt có xấu, những tinh thạch này thuộc sở hữu là vận số của đám tiểu bối, chúng ta cứ xem là được.

Ánh mắt của hắn trở nên lăng lệ, cả kinh nói:

- Người có được chín mươi bảy khối tinh thạch sắp gặp người có được bốn mươi lăm khối tinh thạch.

Nội tâm hai người đều rùng mình, vội vàng nhìn qua màn nước. Hai người này vẫn nằm trong sự chú ý của bọn họ, cơ hồ tất cả biểu hiện đều được quan sát, trái lại tinh thạch bọn họ gặp gỡ tất cả đều cắn nuốt sạch. Tất nhiên là hai cao thủ không nghi ngờ, quả nhiên sắp gặp nhau, không biết ai sẽ ăn ai.

Lý Vân Tiêu chạy trong rừng cây không có mục đích, lại đưa tới ánh mắt tham lam và hoảng sợ của nhiều người. Bởi vì hắn thu thập tất cả tinh thạch cũng không phải giấu đi, mà là dùng kình khí vây quanh bay theo phía sau hắn, thật giống như đang khoe khoang hắn có vài chục khối.

Bởi vì muốn hiệu quả quá rõ ràng, những tinh thạch được chân khí vây quanh đều có hào quang màu vàng bao phủ, giống như cái đuôi màu vàng lắc lư, làm cho tất cả mọi người thèm nhỏ dãi.

Cũng bởi vì dùng biện pháp này đã hấp dẫn không ít võ giả chủ động đưa tinh thạch tới.

Về sau kẻ biết rõ hắn lợi hại từ từ nhiều lên, lúc này mới không ai dám tiến lên, vừa nhìn thấy kim quang di động thì tranh thủ thời gian chạy như điên, khiến cho hắn ban ngày cũng không gặp được kẻ chủ động tìm chết.

- Ân?

Thân ảnh Lý Vân Tiêu nhìn qua một cây đại thụ, có chút nhíu mày ngửa mặt nhìn lên trời. Vốn là rừng cây nắng ráo, vạn dặm không mây, đột nhiên xuất hiện mây đen rậm rạp, cả rừng cây lờ mờ không có ánh sáng, cơ hồ tất cả ánh mặt trời đều tản đi, giống như sắp mưa.

Ầm ầm!

Lúc này tầng mây trên bầu trời va chạm vào nhau, bắn ra mấy đạo thiểm điện. Ngay sau đó quả nhiên là mưa to rớt xuống, sau đó mưa to đánh vào đại thụ đều phát ra âm thanh đùng đùng.