Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 474: Bị ép liên thủ (1)




Lý Vân Tiêu nhìn qua hắn cười nói:

- Ngươi quên lục giai không gian trận sao? Chẳng phải vừa rồi cũng trốn thoát đấy à?

Sắc mặt Vương Cường đại biến, vội vàng ngồi xếp bằng xuống bắt đầu chữa thương, hắn ăn rất nhiều đan dược như đậu rang. Vừa rồi phát hoảng thiếu chút nũa chết mất, nếu lại nói nữa, hắn không cho rằng mình sẽ còn sống.

- Mẹ kiếp! Thanh Lang Chiến Xa vì sao chạy nhanh như thế?

- Lại dám cướp Thất Túc Đạo Quả, chết, chết ah!

Đám Vũ Tông sau lưng tức giận truy kích, mắt thấy khoảng cách với Thanh Lang Chiến Xa càng lúc càng ngắn, lập tức một gân xanh lộ ra, sắc mặt dữ tợn, tùy thời ra tay giết người

- Đây là khí tức gì?

Trong đám người Chu Tử Nguyên đi theo có sắc mặt thanh tỉnh nhất, lúc này tâm thần chấn động, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào phía trước, dường có uy áp đầy trời đang tiến tới, chấm đen ở chân trời không ngừng biến lớn.

Hắn giật mình lấy Hạo Thiên Kính ra xem xét, lập tức cả kinh nói:

- Mọi người cẩn thận, phía trước có yêu thú vô cùng lợi hại xuất hiện.

Trên Hạo Thiên Kính chỉ thấy tốc độ di chuyển của yêu thú cùng với yêu khí mạnh mẽ xuất hiện.

Những người khác lúc này nhìn thấy chấm đen biến lớn, nhưng mà bọn họ có hơn mười người, hơn nữa tất cả đều là cường giả Vũ Tông. Trừ phi yêu thú cấp Vũ Hoàng, nếu không căn bản không cần lo lắng. Cho nên không có người nào lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Lang Chiến Xa phóng đi.

Lý Vân Tiêu nhìn thấy thạch thú, trong ánh mắt đầy vẻ tham lam, dường như còn nóng bỏng hơn so với Thất Túc Đạo Quả. Tuy thực lực của hắn là lục tinh Vũ Quân, nhưng lĩnh ngộ võ ý lại là Cửu Thiên Vũ Đế đỉnh phong. Mặc dù là Cửu Thiên cảnh Vũ Đế đạo quả đối với hắn tác dụng cũng không lớn.

- Vương Cường huynh, không sai biệt lắm.

Lý Vân Tiêu không đếm xỉa tới lục giai không gian truyền tống chi trận đã khắc tốt, lẳng lặng nhìn qua thân ảnh thạch thú càng lúc càng lớn, khóe miệng tươi cười âm tàn.

Sắc mặt Vương Cường trở nên cực kỳ khó coi, lần nữa nuốt một viên đan dược vào trong bụng, đứng cùng một chỗ với Lạc Vân Thường.

Đám cường giả Vũ Tông sau lưng nhìn thấy bộ dáng của thạch thú cường tráng như núi, di động cực nhanh, bước chân bay trên trời, không có giẫm xuống đất.

- Trời ơi! Đây là yêu thú gì? Hình thể to lớn như thế?

Tất cả mọi người biến sắc, nhao nhao giảm bớt tốc độ, bắt đầu hoảng sợ.

Đám cường giả Vũ Tông lúc này đã sợ hãi rồi, hình thể thạch thú to như núi, đầu của nó cao vút trong mây, chân thì lơ lửng trên không trung. Trên người phát ra yêu thú ngập trời làm nội tâm người ta phát lạnh.

Ọt ọt!

Không ít người hoảng hốt nuốt nước bọt, thời điểm này kẻ đần cũng biết, yêu thú này tuyệt đối là cấp bậc Vũ Hoàng!

- Đáng chết! Vì sao đột nhiên lại xuất hiện yêu thú cấp bậc Vũ Hoàng!

Tất cả mọi người tức giận, Thôi Tứ càng phát điên quát:

- Mẹ kiếp, xông lên! Vì Thất Túc Đạo Quả, đánh bạc một lần thì có làm sao! Yêu thú này hình thể thật sự quá lớn, tất nhiên nhanh nhẹn chưa đủ, mọi người vây quanh triền đấu với nó, chắc chắn sẽ đánh chết nó đấy.

Thanh Lang Chiến Xa trước mặt sắp xông vào người yêu thú, trong nội tâm tất cả mọi người khẩn trương, đỏ mắt tiến lên.

XÍU...UU!!

Đột nhiên một đạo hào quang từ trong Thanh Lang Chiến Xa bắn ra ngoài, trực tiếp xuyên thẳng qua giữa đám cường giả Vũ Tông này, tất cả mọi người kinh hãi, ánh mắt không thể nhìn thấy, chỉ mơ hồ cảm thấy trong đó có người.

- Không tốt, những tên kia bỏ trốn.

Sắc mặt Chu Tử Nguyên đại biến, kinh sợ liên tục nhìn vào Hạo Thiên Kính nói:

- Ba người trong hào quang vừa rồi đã cách chúng ta trăm dặm.

- Cái gì?

Tất cả mọi người sắc mặt xanh lại, "Oanh!" Rốt cuộc Thanh Lang Chiến Xa đã vọt tới trước mặt thạch thú, bị một trảo của nó đánh nát bấy. Hình thể thạch thú chậm rãi bay lên, giơ nắm đấm lên đập tới trước..

- Mả mẹ nó, chạy mau ah!

Chu Tử Nguyên bị uy áp từ nắm đấm làm kinh hồn táng đảm, dốc sức liều mạng lui về sau đi, lại quát:

- Mọi người đi theo ta, cướp lấy Thất Túc Đạo Quả chính là thành chủ thành Viêm Vũ Lý Vân Tiêu!

- Cái gì? Dĩ nhiên là cái thằng kia!

Mười bốn người tức giận nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là Lữ Thanh Thành cùng Dương Phương Chu ba người, sắc mặt tối sầm, khí huyết thiếu chút nữa dâng lên óc, giận dữ hét:

- Lý Vân Tiêu, bất cộng đái thiên!

Nhưng rất nhanh cảm giác mát lạnh làm tức giận của bọn họ hòa tan, một quyền của thạch thú đã ở trên đầu, hóa thành đất đá phô thiên cái địa rơi xuống, giống như một con sông dài từ trên trời rơi xuống.

- Trốn ah!

Hơn mười người thất kinh, một quyền của Vũ Hoàng cực mạnh, huống chi còn là thạch thú cường hãn trong yêu thú, lập tức biến thành chim thú tán, dốc sức liều mạng đi theo sau lưng Chu Tử Nguyên, đuổi theo Thanh Lang Chiến Xa.

Tròng mắt thạch thú mở ra thật to, miệng của nó dường như phát ra âm thanh gì đó. Thân thể dần dần phát sinh biến hóa, hai chân từ từ thu lại, cánh tay cũng rủ xuống, mấy hô hấp sau biến thành quả bóng đá to lớn từ trên không trung lăn xuống, tốc độ cực nhanh.

Nội tâm mười bốn người rét run, lập tức vận dụng mười thành sức lực chạy đi. Những tên rớt lại phía sau bị uy áp thạch thú trấn áp, sợ tới mức hồn phi phách tán, nhao nhao thi triển bí pháp tăng thực lực ra, các loại đan dược ném vào bụng không tiếc tiền, tốc độ lập tức tăng lên vài lần.

Đạo hào quang bao phủ ba người lập tức bay ra xa trăm dặm, rốt cục dừng lại.

Vương Cường phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay sắp đổ, từ không trung rơi xuống đất. Hắn giãy dụa vận chuyển một tia chân khí, lúc này mới cẩn thận đứng trên một ngọn núi, toàn thân run rẩy nuốt đan dược vào, ngồi xếp bằng điều tức.

Lý Vân Tiêu cùng Lạc Vân Thường lông tóc ít bị tổn thương, đứng trên đỉnh núi nhìn ra phía sau.

Lý Vân Tiêu tản thần thức ra, rất nhanh phát giác được khí tức của thạch thú, lúc này cười nói:

- Đám Vũ Tông này thật không cốt khí. Còn chưa đấu võ đã bỏ chạy, làm thế nào cho phải đây?

Đây là Tu Di Sơn, đi nơi nào tìm Vũ Hoàng hàng phục thạch thú? Tuy vừa mới bước vào Vũ Hoàng, nhưng một tinh là một thiên địa, huống chi là vượt qua một đại cảnh giới.

Tiến vào Tu Di Sơn đều phải dưới năm mươi tuổi, có thể bước vào Vũ Tông đã là thiên tài khoáng thế, nói gì tới Vũ Hoàng.

- Cũng phải, ta sẽ giúp các ngươi liên thủ với nhau!

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói, thân thể trực tiếp đi từng bước lên trời cao, trên người tỏa ra kim sắc quang mang, từng đạo khoa đẩu văn hiện ra.

Trong lòng Vương Cường chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, hắn thật sự không nghĩ ra Lý Vân Tiêu chỉ có tu vị Vũ Quân thì làm sao có thể lăng không mà đứng.

Lạc Vân Thường nhìn qua si ngốc, trong thủ ấn của Lý Vân Tiêu có từng khoa đẩu văn màu vàng bay ra, hình thành một trận pháp thật nhỏ quanh thân, cuối cùng đầu đuôi kết nối với nhau tạo thành một trận pháp màu vàng, lập lòe bất định trên không trung.

Trong trận pháp còn một khoa đẩu văn lập lòe không nhận ra, hơn nữa các loại ký hiệu cổ quái dường như tối nghĩa, nhưng mà không có tản ra. Cuối cùng tạo thành một trận đồ lóng lánh trên cao.