Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 495: Công kích tâm linh (1)




Hắn xuất thủ trước chém ra một đạo kiếm khí, kiếm thế cực kỳ mãnh liệt, trước khi khô lâu ra tay đã chém một khối xương ngực lớn xuống, phá ra một cái động, xương cốt bốn phía vỡ vụn.

Lý Vân Tiêu ở phía sau khen:

- Đệ tử Đao Kiếm Tông quả nhiên không giống bình thường, một kiếm này mạnh mẽ, Vũ Tông bình thường căn bản không dám chống lại.

La Thanh Vân bốn người mỉm cười, vẻ mặt trêu tức. Bọn họ nghe vào tai còn tưởng rằng Lý Vân Tiêu đang giễu cợt Lưu Vĩnh Hằng. Kì thực bảy thế lực lớn có thể ngạo thị Thiên Vũ Đại Lục, nội tình không phải người bình thường có thể tưởng tượng nổi. Mặc dù là một gã đệ tử lăn lộn không nổi, phóng ở nơi khác trên đại lục cũng là tồn tại nổi bật.

Sau khi Lưu Vĩnh Hằng ra tay thì bốn người còn lại cũng thi triển tuyệt chiêu, khô lâu chỉ giơ tay lên chém xuống một kiếm, cả thân hình bị đánh xuyên qua, hài cốt tan vỡ rơi xuống đất.

Năm người đầy lãnh ngạo, thị uy với đám người Lý Vân Tiêu phía sau, liền tiếp tục tiến lên phía trước.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Có thể đi, cứ cho bọn chúng đi trước mở đường đi. Năm người này ở trong môn phái chắc chắn nhận hết khinh bỉ, cho nên sau khi đi ra ngoài mới có cảm giác mình ưu tú.

- Ha ha!

Bốn người đồng thời cười ha hả, vẫn đi theo phía sau.

Sau khi đi qua con đường đầy hài cốt, lúc này lại đi tới cái vườn lớn, các loại kỳ hoa dị thảo nơi này đã hóa đá, linh khí đã không có, ngay cả thổ nhưỡng cũng đông cứng như thép, huyền binh cũng khó chém phá.

- Cái này...

Lý Vân Tiêu rất đau lòng, kêu rên nói:

- Trời ạ! Những thứ này đều là cửu giai thiên tài địa bảo! Mẹ nó, ngày đó giết chóc lãng phí như vậy?

Vườn thuốc rộng ba bốn mẫu trồng toàn cửu giai linh dược.

Mấy người đều kinh ngạc đến ngây người, loại đại thủ bút này đã biến thành đá, trong nội tâm sinh ra áp lực không nói nên lời. Giống như ngươi trúng số trị giá năm trăm vạn, thời điểm đi lĩnh thưởng thì có người nói cho ngươi biết đã quá thời hạn, cảm giác này chẳng khác gì sống không bằng chết.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm trầmmuốn chảy ra nước, hắn là người hiểu rõ giá trị của những thiên tài địa bảo này nhất, nếu như dược liệu trong vài mấu này bị hắn hấp thu toàn bộ, chỉ cần không bạo thể mà vong, hắn có thể lập tức tiến giai Cửu Thiên Vũ Đế.

Năm người phía trước dừng lại một lát, lại tiếp tục chạy về phía trước, đồ vật trên đường đi đã hóa đá, càng đi về phía sau thì càng tối, giống như đã là hoàng hôn.

Qua chừng một chung trà sau, mọi người đi tới một câu cầy. Phía dưới cầu là nước đen ngòm, nhìn qua cực kỳ tĩnh mịch, cho người ta cảm giác sởn hết cả gai ốc, dường như trong nước không có gì cả..

Thần thức Lý Vân Tiêu đảo qua, lập tức bị một lực lượng trực tiếp cắt đứt, cây cầu này che đậy thần thức.

- Năm vị, vì sao không đi lên?

Tào Á Tinh nhìn qua năm người trước mặt một hồi, cũng cảm thấy đáy lòng sợ hãi, bắt đầu giật dây năm người kia tiến lên.

Lâm Mộc liếc hắn một cái, cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng mình là ai? Bảo chúng ta tiến lên mở đường cho các ngươi? Cầu này ai muốn qua thì qua đi.

Năm người bọn họ không ngốc, cây cầu và nước đen phía dưới tuyệt đối không đơn giản, chuyện không có nắm chắc, bọn họ tuyệt đối không làm.

- Làm sao bây giờ? Cầu kia rất cổ quái, hơn nữa che đậy thần thức. Đi lên đó không biết gặp phải cái gì.

La Thanh Vân nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:

- Ngươi có ý kiến gì không?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Vị huynh đài này nói đúng, ai thích qua thì qua đi.

- Hừ!

Tất cả mọi người khinh thường trào phúng một tiếng, còn tưởng rằng hắn có cao kiến gì. Đặc biệt là năm người bảy đại phái, thời điểm đang định mỉa mai vài câu, đột nhiên một đồng tử mở ra, chỉ thấy Lý Vân Tiêu bước tới, trực tiếp đi lên cầu.

Chi!

Chín người nội tâm cả kinh, theo dõi hắn tiến lên, sợ bỏ qua bất luận chi tiết gì đó. Loại địa phương quái quỷ này, chỉ cần có thứ gì đó cũng đủ làm bọn họ chết không chỗ chôn, bọn họ không biết Lý Vân Tiêu vì sao nắm chắc lại nhanh chân như vậy.

- Tiểu tử, ngươi không sợ?

Yêu Long vạn phần kinh ngạc, nếu như là Cổ Phi Dương lúc trước có thực lực nghịch thiên thì đương nhiên không sợ.

- Sợ có làm được cái gì? Ai cũng biết cây cầu này có nguy hiểm và cổ quái, không ai dám đi lên. Đến lúc đó kết cục nhất định là chờ thời gian chấm dứt, trực tiếp truyền tống ra khỏi Tu Di Sơn. Cứ như vậy đi ra ngoài thì sẽ không có cơ hội nữa. Ta nhất định phải nhìn bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện này có cái gì.

Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo thần thái kiên quyết, hắn tiến lên rất nhanh.

Đột nhiên khói đen bốc lên, biến hóa thành một quái thú cực lớn, lập tức muốn nuốt Lý Vân Tiêu vào bụng.

- Tản ra cho ta

Lòng bàn tay của hắn ngưng tụ chân khí, một chiêu đại phong vân chưởng đánh ra, mọi người cảm thấy có gió mạnh đảo qua nơi này, dường như thổi tan hắc khí và âm trầm đi một nửa. khói đen lập tức bị chấn tan, toàn bộ chìm vào trong nước.

Lý Vân Tiêu đi thẳng về phía trước, trên đường đi cũng xuất hiện vài tình huống, nhưng mỗi lần đều bị hắn một chiêu đánh tan, dường như không có gì khó khăn. Nhưng càng như vậy thì càng làm hắn cnar thận hơn.

Đột nhiên dưới nước đen có tiếng gì đó truyền ra, giống như âm thanh nữ tử đang khóc truyền vào tai của hắn.

Cảm giác buồn bực lan tỏa trong nội tâm của hắn.

- Như thế nào?

Yêu Long dường như phát hiện tình hình của hắn không đúng, vội hỏi.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, nói:

- Ngươi có nghe tiếng nữ tử khóc hay không?

Yêu Long cả kinh nói:

- Cẩn thận, vậy nhất định là tinh thần công kích!

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Loại tinh thần công kích này rất đặc biệt, thậm chí tâm thần của ta cũng bị nó ảnh hưởng. Hiện tại trước mắt bắt đầu có ảo giác xuất hiện, ta đang ở trên phố xá sầm uất, ta thấy không rõ phương hướng.

Yêu Long không thể tưởng tượng nổi cả kinh nói:

- Làm sao có thể? Tinh thần công kích trên Thiên vũ Giới này không còn kẻ nào hơn ngươi cả. Ngay cả ngươi cũng bị ảnh hưởng, chẳng phải những người khác vẫn không tránh khỏi sao?

Lý Vân Tiêu nhìn thấy vị trí của mình là phố xá sầm uất, chính là thủ đô Thiên Thủy quốc, tuy hắn cực kỳ bảo trì tâm tình của bản thân, nhưng rất nhanh vẫn bị hoàn cảnh chân thật dẫn vào.

- Phi! Ngươi phế vật này, cút xa ta một chút!

Lam Phi đá một cước vào mặt của hắn, trực tiếp đá hắn bay vào góc tường. Sọ não đụng vào tường, máu tươi chảy ra ngoài.

- Ha ha!

Bốn phía có tiếng cười vang, tất cả đều là con dòng cháu giống ở vương quốc, trên mặt mỗi người đều tươi cười tàn nhẫn.

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy sau đầu thập phần đau đớn, hắn dùng tay bôi một cái, bàn tay lập tức trở thành màu đỏ tươi, hắn nhíu mày lẩm bẩm:

- Vì sao chân thật như thế, đây là ảo giác cơ mà?

- Ảo giác? Ha ha, ha ha!

Lam Phi cười ngửa tới ngửa lui, ôm bụng cười cười nói:

- Ngươi tiểu tử này bị đánh ngốc rồi, vậy mà nói là ảo giác. Ha ha, mọi người cùng nhau xông lên, triệt để đánh hắn thành ngu ngốc đi.