Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 526: Ước hẹn một chiêu




Mười cái tên chẳng khác gì hằng tinh lóng lánh, đại biểu cho mười vị đại nhân chiến lực mạnh nhất Thiên vũ Giới, Thiên cầm Vũ Đế không ngờ vì thành Viêm Vũ mà hàng lâm ngm vực.

- Ta không phải nằm mơ chứ? Trong vòng một ngày lại nhìn thấy hai Vũ Đế!

- Lệ Hoa Trì quá đẹp trai ah, hắn vẫn luôn là thần tượng của ta, đợi lát nừa đả bại Tinh Túc lão quái, ta nhất định phải tìm hắn xin chừ ký.

- Ti, ngươi nhô giọng một chút, Tinh Túc lão quái nghe được thì sao, ngươi không sợ chết sao?

- Sợ cái gì? Có Lệ Hoa Trì ở đây, thiên hạ hôm ngy gi có thể động thành Viêm Vù!

Sắc mặt Tinh Túc lão quái tái nhợt, biết rõ hôm ngy trốn không khỏi, huống hồ ở trước mặt môn nhân và tất cả nhân vật uy tín của Hỏa Ó đế quốc đang nhìn, hắn quyết không thể mất mặt.

Hắn lập tức cảm thấy mất mặt, ác độc nói:

- Lệ Hoa Trì, đừng cho ràng ta sợ ngươi! Lần trước bài danh chiến trên Thiên Địa Phong Vân Bảng, Kinh Đào Hãi Lãng Quyết của lão tử chi mới tâng nãm, hôm ngy đã là cửu trọng đại viên mãn! Nếu như lần này tổ chức bài danh chiến, ngươi chưa hẳn có có thể xếp trước ta. Cửu trọng Kinh Đào Hăi Lãng Quyết, cho dù là Bất Diệt Kim Thân của ngạo Trường Không cùng có sức đánh một trận.

Hắn nói ra lời này chính là hù dọa đối phương, cả thành Viêm Vũ lập tức yên lặng, không người nào dám lớn tiếng, mà thân ảnh Lệ Hoa Trì dường như biến mất.

Trong nội tâm Tinh Túc lão quái vui vẻ, thầm nghĩ: hẳn là đối phương thật sợ? Cảm nhận được ánh mắt sùng kính của nhiều người, hắn lập tức có chút lâng lâng, toàn thân như ăn mật ngọt, tiếp tục hít sâu quát:

- Lệ Hoa Trì, ta xem ngươi là cường giả trên Thiên Địa Phong Vân Bảng. Bởi vì cái gọi là tinh táo tương tích, chuyện hôm ngy ngươi đừng vội nhúng tay vào, nhanh chóng rời đi, bán cho ta một cái mặt mũi.

Phốc!

Ờ bên dưới Lý Vân Tiêu nhịn không được phun một ngụm máu, ngửa đầu nhìn trời cao sau đó phun thêm vài ngụm máu nừa, ánh mắt đầy kinh nghi.

Đinh Linh Nhi cả kinh nói:

- Vân thiếu, ngươi làm sao thế?

- Không, không có việc gì!

Lý Vân Tiêu phất phất tay, nhưng bời vì phun máu quá nhiều nên cảm thấy đầu óc chóngmăt, nói:

- Ta chỉ bị buồn nôn thôi, nhìn thấy loại ngu xuẩn đã nhiều, nhưng mà chưa bao giờ thấy ngốc bức. Nhìn thấy loại ngốc bức kiểu này ta lại phun vài ngụm máu, mẹ kiếp, loìớn!

Cả thành Viêm Vũ hoàn toàn yên tĩnh, cho nên giọng hai người nói tuy nhò nhưng lại thập phần rõ ràng. Cho dù người dưới đất hay trên trời không gi không có thính lực kinh người, cho nên nghe được rò ràng.

- Tiểu tử, muốn chết!

Tinh Túc lào quái giận tím mặt, ánh mắt giết người nhìn qua, dường như muốn trực tiếp dùng ánh mắt trừng chết đối phương.

Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, hắn cười châm chọc, cũng không úy kỵ nghênh đón ánh mắt của đối phương, hoàn toàn không có sợ hài, hoàn toàn không hề bận tâm, đạm mạc.

- Tiểu tử này có cổ quái, cũng dám nhìn thẳng ánh mắt của ta.

Tinh Túc lào quái càng giận tím mặt, đối phương dám dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, tức giận giơ tay lên muốn chụp xuống. Một đạo khí tức kinh khủng tòa ra, người sau lưng biến sắc, biết rò lào quái lần này đà tức giận thật sự, nhanh chóng lui ra hơn trăm mét.

Lần trước ra tay không thể đánh chết đối phương đà là nhục nhà cả đời này, lần này tuyệt đối dùng toàn lực, ý định một chiêu dánh chết Lý Vân Tiêu tại chô.

- gi, thiêu niên này nói không sai!

Giọng Lệ Hoa Trì lại truyền tới, nói:

- Ta không nói lời nào, đó là vì loại lời lẽ ngu xuẩn của ngươi làm cho ta không

biết nên nói cái gì cho phải. Như vậy đi, ta chỉ ra một chiêu, cho dù ngươi tiếp được hay không, ta sẽ rời đi.

Đồng tử Tinh Túc lão quái đột nhiên co lại, lập tức ném Lý Vân Tiêu ra sau đầu, toàn tâm cảnh giác, quát lớn:

- Lời ây thật là? !

Nếu như bảo hắn chiến một trận với Lệ Hoa Trì thỉ hắn thật không có bao nhiêu nắm chắc, dù sao đối phương là tồn tại thứ nãm trên Thiên Địa Phong Vân Bảng a. Nhưng nếu chỉ một chiêu thì...

Hắn lập tức cười lạnh liên tục nói:

- Lệ Hoa Trì, ngươi cùng quá càn rờ rồi. Cho dù Phá Quân Vù Đế cổ Phi Dương được xưng có lực công kích mạnh nhất cùng không dám ờ trước mặt ta khoa trương như thế đâu!

Phốc!

Lý Vân Tiêu vừa mới đờ choáng váng, lần nừa ngẩng đầu lên trời phun máu tươi.

Tính tỉnh Lệ Hoa Trì dường như vô cùng tốt, cùng không nói thêm gì, chi phiền muộn thờ dài, nói:

- Đáng tiếc cố nhân không còn. Nếu không dưới Kiếm Trảm Tinh Thần, ngươi có thể vọt tới ngàn dậm kiếm quang của hắn mới chết, ta có thể đem đầu xuống cho ngươi đá bóng.

Tinh Túc lào quái giận dữ, xấu hổ và giận dừ này bằng cả đời của hắn cộng lại. Chính mình đường đường Cửu Thiên Vũ Đế, trong miệng Lệ Hoa Tri lại không chịu nổi như thế, ngay cả cách kiếm của cổ Phi Dương ngàn dặm còn không vào được, giận dừ hét:

- Chớ sính miệng lười! cầm chuyên người chết ra nói hay ho gì, tranh thủ động thủ đi! Sau một chiêu ta sè rời khôi Hỏa Ó đế quốc!"

Tuy hắn giận dữ, nhưng trong ý nghĩ vẫn thanh tỉnh. Biết rõ chính mình gập phải địch nhân cực kỳ cường đại, chiêu kế tiếp sè là kinh thiên động địa.

Tinh Túc lão quái chậm rãi giơ hai tay lên, trong thiên địa có hơi nước tụ tập lại, trong đó ân ân có âm thanh sóng lớn, từ xa đến gần, càng ngày càng tiếng lớn, mọi người cảm thấy như đích thân tới bờ biển, cảm nhận được sóng to gió lớn kinh thiên, khôn cùng vô tận, cả không gian như biến thành thủy vực, biến thành biên cả.

- Kinh Đào Hãi Lãng Quyết!

Tinh Túc lão quái hét lớn một tiếng, tất cả mọi người lập tức nghe được tiếng róc rách, giống như đang ở trong đáy biển, nước chảy tới từ bốn phương tám hướng.

Vô số thủy long xuyên qua nước biển, nối tiếp nhau quấn quanh người Lệ Hoa Trì, muốn nuốt sống hấn.

Lệ Hoa Trì vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ xúc động nào. Hắn gờ đàn ngọc xuống, khề vuốt và lẩm bẩm:

- Chiêu này của ta gọi là Nhạc Viên, chính là một đoạn trong thượng cổ thần nhac, hóa thành âm luât. ngươi nghe kỹ.

Loong coong!

Lệ Hoa Trì chi nhẹ nhàng kích phát dây đàn, mộniạo âm luật màu xanh bắn ra bốn phương tám hướng.

Thủy long chung quanh tan biến, sóng to gió lớn trên không trung thoái lui, cả không gian lấy Lệ Hoa Trì làm trung tâm khuyếch tán ra ngoài.

-Cái gì?

Trong mắt Tinh Túc lào quái đầy kinh ngạc, hắn lại vận kình đánh ra một chưởng, liên tục quát:

- Kinh Đào Hài Làng Quyết đệ cửu trọng, phá cho ta!

Rầm Ào Ào!

Từng đạo sóng biển dâng trào trùng kích tới, nhưng không cách nào cải biến, bị đè ép càng ngày càng nhò. vằn nước và sóng âm bị đẩy tới trước mặt lăo quái.

Phốc!

Tinh Túc lăo quái cảm thấy toàn thân đại chấn, âm luật không ngờ cọ rửa toàn thân hắn, lập tức phá hư kinh mạch và bách hải, thân thể vào lúc này vờ ra.

- Không, không muốn! Bỏ qua cho ta đi!

Hắn hoảng sợ rống liên tục, nhưng mà giọng càng ngày càng yếu.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn qua thân thể Tinh Túc lão quái không ngừng chảy máu, bị phá vỡ từng chút, cuối cùng nhất hóa mãnh vờ tiêu tán trên trời.