Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 757: Kết giới nứt vỡ (2)




"Vèo! "

Tiểu Thanh lập tức liền hóa thành một đạo thiểm điện, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong phiến kim quang kia, lập tức cảm nhận được một mảnh ôn hòa, rét lạnh của mùa đông không còn tồn tại. Hắn thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưn chỉ dám đứng ở mép kim quang, cảnh giác nhìn qua Diệp Phàm, lộ ra vẻ kiêng kị thật sâu.

- Thiếu chủ, ngươi... Ngươi...

Đào Bình cũng mừng rỡ trong lòng, nhìn biến hóa của Diệp Phàm, loại cảm giác không cách nào nhìn lên kia mà kích động không ngừng rơi lệ, nhưng Diệp Phàm giờ phút này lại thập phần bình tĩnh, không có bất kỳ tình cảm chấn động nao, trong hai tròng mắt ngoại trừ vẻ thâm thúy ra, chỉ có một tia mờ mịt, chỉ nhàn nhạt lẩm bẩm:

- Đông chi quy tắc -- Tịch Diệt?

"Hắn không phải Diệp Phàm! "

Đột nhiên một giọng nói vang lên, Lý Vân Tiêu cũng xông vào giữa kim quang tránh tai nạn..., trong mắt tràn đầy rung động thật sâu, phảng phất không thể tin nổi.

Diệp Phàm có chút xoay đầu lại, nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ mĩm cười khó được, vậy mà nhẹ gật đầu với Lý Vân Tiêu, tiếp theo bước nhanh ra ngoài kim quang, bước vào trong Tịch Diệt chi lực.

Hắn vừa đi ra khỏi vòng kim quang, không trung vang lên tiếng xé gió "Sưu sưu" liên tiếp tất cả mọi người lập tức chạy như bay đến, dũng mãnh tràn vào chỗ tránh nạn vốn cũng không lớn kia, khiến nơi đó thoáng cái liền trở nên chật chội. Ngay cả Phong Ấp cũng vọt đến. Thích Quang và Đào Bình gắt gao theo dõi hắn, trong mắt bắn ra hận ý ngập trời.

Phong Ấp sắc mặt biến hóa, không lên tiếng đứng ở biên giới kim quang, âm thầm điều tức lấy nguyên lực.

Thương thì là dùng ánh mắt vô cùng ngưng trọng nhìn vào khoa đẩu văn kim sắc ở chính giữa Đào Bình và Thích Quang, không nói một lời.

Lý Vân Tiêu cũng rung động không thôi, quy tắc chi lực đặc biệt mà khoa đẩu văn kim sắc kia tản mát ra vậy mà có thể chống lại Địa chi quy tắc -- Đông. Mà Diệp Phàm tùy ý ngưng tụ thành chữ này, có thể thấy được hắn đã hoàn toàn nằm giữ được nó rồi.

"Ầm ầm! "

Thiên Địa đột nhiên chấn động, kim quang kia bị cực lực đột nhiên trùng kích, trở nên hoảng hốt bất định..., Phong Ấp sắc mặt đại biến, vội vàng từ biên giới chạy vội đến chính giữa

Trong toàn bộ kết giới đều hóa thành Quy Khư, chỉ còn lại một phương thế giới màu vàng này, Tịch Diệt chi lực cường đại không ngừng áp súc tới, kim quang càng ngày càng nhỏ.

Bất Lão Sơn tựa hồ đã nhận ra kim quang chi lực đặc biệt này, bắt đầu dần dần biến hóa... Xu thế thông thiên không ngừng co rút lại, chỉ mấy hơi đã biến thành một phương núi nhỏ lơ lửng trên không trung tản mát ra quy tắc chi lực rất mạnh, Vực giới màu trắng cường đại từ đó phát ra, ép về phía mọi người, hung hăng đánh xuống!

Trong lòng tất cả mọi người đều bao phủ lên một tầng bóng mờ, cảm nhận được quy tắc chi lực hủy diệt tất cả và Vực giới huyền khí kia, tất cả đều mặt không còn chút máu, hoảng sợ không thôi.

- Lực lượng thật cường đại, đây là cường giả thời đại này sao?

Diệp Phàm thì thào tự nói, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, bước vài bước đã đến phía trên khe hở màu vàng, hai tay không ngừng kết xuất ấn ký, thủy tinh trước ngực để lại trên không trung một đạo hư ảnh, bên trong hư ảnh chậm rãi biến hóa ra một phương thuyền nhỏ, dưới ấn pháp lập tức bay vào trong tay Diệp Phàm.

Hai tay hắn chậm rãi mở ra, thuyền nhỏ màu vàng cũng theo đó biến hóa, bắn ra đạo đạo kim mang biến quanh thân hắn thành một mảnh hải dương màu vàng, thuyền nhỏ trong tay hắn đột nhiên biến lớn, đụng vào Bất Lão Sơn.

"Ầm ầm! "

Thế giới biến thành hai cực, một vàng một trắng, thế giới màu trắng hung hăng đè xuống, trong hai cổ nhan sắc lộ ra một đầu khe hở chân không màu đen, trong đó sao lốm đốm đầy trời, vậy mà biến ảo thành Ngân Hà lưu chuyển!

Bất Lão Sơn không có người chủ trì, chỉ bằng vào trình tự Đằng Quang năm đó thiết trí xuống tự động vận chuyển, hấp thu tứ quý kết giới chi lực do Vạn Cổ Thường Thành Thụ cấu thành, còn có uy áp huyền khí của bản thân, ngưng tụ ra Địa chi pháp tắc -- Tịch Diệt chí cường, nghiền nát vạn vật, hết thảy Quy Khư!

Hai tay Diệp Phàm không ngừng thi triển ra ấn quyết, đánh vào trong thuyền nhỏ kia, cưỡng ép ngăn cản sự trấn áp của Bất Lão Sơn, lộ ra có chút miễn cưỡng cố hết sức.

Mà mọi người bên trong khe hở màu vàng bên dưới càng kinh hãi tột đỉnh, loại lực lượng diệt thế này bọn hắn đừng nói ngăn cản, sợ rằng vừa chạm vào đã lập tức chết ngay, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, cảm thụ lấy thế giới trên không va chạm, giống như một mảnh lá khô trong gió, tùy thời đều có thể lật úp.

- Không được ah, lực lượng này quá mạnh mẽ, đã là quy tắc đỉnh phong rồi, không sử dụng toàn bộ thần niệm thì căn bản không thể nào chống lại nổi.

Diệp Phàm cực không tình nguyện lộ ra chút do dự, cuối cùng hạ quyết tâm, chắp tay trước ngực, một ấn quyết cổ quái biến hóa trong tay, phát ra nguyên một đám khoa đẩu văn kim sắc, cuồn cuộn không dứt bay vào trong thuyền nhỏ kia, phảng phất thời không đang phi tốc trôi qua, độ vạn hác thiên nham, nổi lên lăng ba lượn lờ, kéo dài qua Bỉ Ngạn!

Bất Lão Sơn vào thời khắc này bị ngàn vạn kim quang bao phủ, phát ra thanh âm ầm ầm bị đè ép không ngừng lui về phía sau, vũ trụ ngân hà giữa hai đạo thế giới lập tức biến mất, vạn thụy quang phóng lên trời, Đông chi Tịch Diệt vào thời khắc này cũng tan rã ra, kim quang bao phủ đại địa, Bất Lão Sơn bỗng nhiên lực lượng tổn hao nhiều, vậy mà cưỡng ép phá vỡ không gian, muốn bỏ chạy đi nơi khác.

Diệp Phàm nhướng mày, muốn ra tay chặn đường nhưng đồng tử đột nhiên mở ra, trong con ngươi lóe ra vẻ mờ mịt, lực lượng quanh thân bắt đầu suy giảm trên diện rộng, lại có vẻ như biến mất. Hắn mạnh lắc đầu, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, tự nói lẩm bẩm:

- Không có thời gian!

Sau đó thủ ấn khẽ điểm, thuyền nhỏ màu vàng kia trực tiếp bay vào trong ấn ký trước ngự, cả người ở trên không trung chắp tay trước ngực, ngồi xếp bằng xuống, vậy mà bắt đầu nhập định.

Kim quang bốn phía theo hắn nhập định dần dần biến mất, chỉ để lại trên không một khe nứt cự đại, Bất Lão Sơn sớm đã mất đi tung tích, toàn bộ bầu trời bắt đầu biến hóa sáng tối bất định.

Theo Bất Lão Sơn biến mất, toàn bộ kết giới lập tức nghiền nát, tất cả ảo cảnh đều biến mất, trong tứ quý không gian trước kia, một cổ khí tức sinh mệnh cường đại lan tràn ra, bốn phía biến hóa thành màu xanh đậm, ở trong phạm vi vài dặm hiện ra vô số cành lá rậm rạp, phảng phất như từ trong một không gian khác trực tiếp chui ra vậy.

Thương nhìn biến hóa bốn phía, trong lòng đột nhiên chấn động, cuồng hỉ nói:

- Vạn Cổ Trường Thanh Thụ!

Cành lá rậm rạp chằng chịt đột nhiên xuất hiện, che khuất bầu trời như rừng rậm kia, dĩ nhiên chính là bản thể tiểu Thanh, rộng đến vài dặm, độ cao càng tiếp nối Thiên Địa, dựng thẳng trong đám mây.

Sắc mặt tiểu Thanh trở nên có chút khó coi..., bản thể xuất hiện, ở đây cường giả như mây, căn bản không có nắm chắc có thể bảo trụ, nhưng hiện giờ vấn đề càng lớn hơn chính là thiếu niên kia, đến cùng hắn đã xảy ra biến hóa gì, khiến hắn không hiểu ra sao nữa.