Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 956: Võ Đế ra tay




Lệ Phi Vũ sớm đã bay lên không trung, nhìn xuống phía dưới, trong lòng rung mạnh, hắn vội vàng lau lau con mắt, cho là mình đã nhìn lầm rồi, đến khi lần nữa ngưng mắt nhìn qua thì Lý Vân Tiêu đã khôi phục trạng thái bình thường.

Lệ Phi Vũ trong lòng hồ nghi không thôi, vừa rồi rõ ràng nổi lên một đạo kim quang, tựa hồ giống như đối phương biến thân vậy, nhưng khí kình chấn khiế bụi mù bay khắp nơi, khiến hắn cũng không dám xác định. Muốn nhìn trộm thực lực chân thật của Lý Vân Tiêu, từ đầu đến cuối đối phương cũng chỉ có lực lượng Võ Tông, nhưng một kiếm vừa rồi lại phát huy ra uy năng cực mạnh của huyền khí cửu giai, không chỉ có bổ ra lĩnh vực Võ Tôn mà còn đẩy lui chiêu thức của Cửu Di, làm được một chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Hơn nữa hắn dựa vào gì để ngạnh khán dư âm một chiêu kia của Cửu Di, chẳng lẽ là đạo kim quang vừa rồi sao? Lại xem không rõ lắm, khiến trong lòng của hắn sinh nghi.

- Ngọc ảnh đãng khí kiếm hồi tràng.

Lý Vân Tiêu nhẹ quát một tiếng, kiếm quang từ trong bụi đất bay lên, mặc dù không có lĩnh vực, nhưng lại bày ra một mảnh kiếm khí chi hải, không chút nào dưới lĩnh vực. Hắn tuy rằng không cách nào thấy được chỗ hạch tâm của Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, nhưng trong thiên hạ lĩnh ngộ đối với kiếm đạo sẽ không có người thứ hai mạnh hơn hắn, cho nên ít nhất có thể mô phỏng ra bảy phần mười.

Cửu Di cũng cảm thấy khiếp sợ, như thế nào cũng không thể tin được đối phương dưới tình huống không sử dụng khôi lỗi cũng có thể chống lại mình, nhưng càng thêm giật mình chính là chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm cửu giai này, coi như là nàng thi triển huyền khí cửu giai cũng rất dễ bị khí vận cắn trả, đối phương chỉ có tu vị Võ Tông, sao có thể tùy ý thi triển được.

- Dừng tay.

Nàng đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ lên tay ngọc thon thon lăng không điểm xuống, một đạo chỉ mang bắn ra, mãnh liệt đụng vào kiếm khí Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, lực lượng chấn động ra, nàng hoảng sợ phát hiện vậy mà không thể chiếm được thượng phong.

- Ngươi nói đánh là đánh, ngươi nói dừng là dừng sao, tuy rằng nơi này là Mai cốc, nhưng bản thiếu gia cũng không phải người Mai cốc đâu

Lý Vân Tiêu nổi lên lửa giận không hiểu, thật sự cảm thấy có chút biệt khuất. Sau khi trọng sinh cả ngày phải lăn lộn với đám lâu la mà lúc trước không thèm liếc mắt đến này, lại còn khắp nơi bị đối phương đè nặng đánh, tùy ý quát tháo, một cổ táo bạo khó nói nên lời nổi lên trong lòng hắn.

Yêu Long sâu trong linh hồn trong giây lát giương mắt, trong con ngươi lóe ra vẻ khiếp sợ, trên làn da Lý Vân Tiêu bắt đầu hiện ra từng vòng hoa văn màu đen, bắt đầu lan tràn trên người, phủ kín khắp toàn thân.

Đúng là loại dấu hiệu ma hóa lúc trước.

- Cổ Phi Dương, nhanh tỉnh táo lại.

Yêu Long đột nhiên quát, hắn đã phát giác được tình huống của Lý Vân Tiêu có chút không đúng.

- Tỉnh con em ngươi ấy.

Lý Vân Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, từng vòng ma khí lan tràn trên Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm, toàn bộ quanh thân hắn bị hắc sắc ma khí bao phủ, trong hào quang bảo kiếm lóe ra khí tức màu đen khủng bố dị thường, trong miệng lạnh như băng thốt ra:

- Kiếm - quyết - tinh - diệt

Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm triệt để biến thành màu đen, một kiếm chém ra, trong hắc sắc ma khí còn có thu thủy hàn mang ẩn hiện trong đó, trực tiếpchém bầu trời thành hai khúc, khe hở kia ầm ầm lan đến chỗ Cửu Di.

- Cái này...

Cửu Di và Lệ Phi Vũ đồng thời kinh hãi, đều bị ma khí mãnh liệt phát ra từ trên người Lý Vân Tiêu dọa cho kinh hãi

Cửu Di thân ở dưới kiếm uy kia, vậy mà khiến cho cường giả Võ Tôn như nàng sinh ra một loại cảm xúc run rẩy

- Không biết trời cao đất rộng, dám can đảm giương oai ở Mai cốc sao.

Không trung truyền đến một tiếng nổ vàng, đúng là một trong các thần thức tập trung Lý Vân Tiêu, trên không đột nhiên rơi xuống một đạo kim mang, nhảy vào trong hắc sắc ma khí kia, phát ra thanh âm rung chuyển kịch liệt, như ánh mặt trời đâm rách đêm tối, một gã cường giả Cửu Thiên Võ Đế hiện thân trong đó, vỗ nhẹ ra một chưởng, lập tức chôn vùi kiếm quyết kia.

Võ Đế kia con ngươi băng lãnh ngưng mắt nhìn tới, như hai thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Lý Vân Tiêu.

"Đương"

Một đạo tiếng chuông xa xưa vang lên, Hoàng Triêu Chung phát ra đạo đạo kim quang, phóng xạ trên người hắn, bắt đầu trấn áp ma khí.

Lý Vân Tiêu trong nội tâm đại chấn, vội vàng tĩnh tâm ngưng thần, thời gian qua dần bình tĩnh lại, vừa rồi hắn mặc dù không bị thất thủ tâm thần, vẫn còn ý thức bản thân, lại bị cảm xúc tà ác kia ảnh hưởng, chuyện này vốn không nên phát sinh trên người hắn mới đúng.

Theo lực lượng Hoàng Triêu Chung gõ vang, đường vân màu đen trên người dần dần lui xuống, trong chớp mắt đã khôi phục lại bình thường.

Lệ Phi Vũ đã kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, uy lực một kiếm vừa rồi đã không dưới Võ Tôn rồi. Mà ngay cả hắn cũng cảm thấy uy hiếp cực lớn, mà biến hóa trên thân Lý Vân Tiêu càng khiến hắn hiểu lầm đó là công pháp lợi hại nào đó, trong mắt bắt đầu lộ ra kiêng kị và vẻ mặt ngưng trọng.

Trước kia cho rằng đối phương mặc dù có chút át chủ bài, nhưng tuyệt không cho rằng hắn là đối thủ của mình. Nhưng sau một kiếm ma khí tung hoành vừa rồi, khiến hắn đã hoàn toàn nâng Lý Vân Tiêu lên một cấp độ ngang với mình, không dám có lòng khinh thường nữa.

- Tuổi còn trẻ, học một chút công pháp Tà Đạo liền có thể làm càn khắp nơi sao? Hôm nay ta liền thay đại nhân nhà ngươi hảo hảo quản giáo ngươi.

Tên Võ Đế kia nổi lên sát khí, Cửu Thiên Đế Uy ầm ầm mà xuống, ép tới trên người Lý Vân Tiêu.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, những cường giả Võ Đế này mỗi người đều tự cho là đúng, động một chút lại thích dùng Đế khí đi áp bách người khác, giống như rất đã ghiền vậy, hắn hận không thể một chưởng tát bay đối phương, nhưng bất đắc dĩ chính là, loại Đế khi chi uy này hắn tuy rằng không sợ, nhưng cũng không thể tránh được.

- Quản giáo Vân thiếu? Ca vừa tới đã nghe được chuyện kích thích như thế, rất muốn xem một chút là vị nào miệng lưỡi cuồng ngôn như thế a!

Một đạo âm thanh lạnh như băng ở phía xa vang lên, trên bầu trời bỗng nhiên biến sắc, một cổ uy áp cường đại nhanh chóng chạy như bay đến.

- Không tốt rồi, có người xâm nhập vào cốc.

Nương theo thanh âm thất kinh, không ngừng có võ giả phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tên cường giả Võ Đế kia cả kinh, hoảng sợ ngưng mắt nhìn lại, trong giây lát giữa ban ngày đã trực tiếp tối sầm, chỉ có trong tứ cực lóng lánh lấy một đạo cực quang, biến thành đầu đuôi tương liên, mấy kí hiệu màu vàng không ngừng lóng lánh trên bầu trời, dùng tứ cực làm viền, toàn bộ bầu trời làm đại ấn, ầm ầm đánh xuống một chiêu.

Trên bầu trời ẩn ẩn lóe ra một đạo nhân ảnh, lại không thấy rõ chân dung, chỉ là trong miệng thở khẽ nói:

- Thiên Địa Tiết.

- Không tốt, Cửu Di chạy mau.