Vạn Cổ Ma Thần

Chương 120: Cùng cố nhân nói chuyện




- Aa!

Băng Lãnh Sương đau đớn hét lên một tiếng, một chưởng đánh thẳng lên lưng nàng, toàn bộ xương cốt bên trong cơ thể như bị nghiền gãy thành xương vụn, không cách nào chịu đựng nổi được đau đớn này.

Diệp Hàm chợt hóa chưởng thành trảo, tại trên tấm lưng đỏ thẫm của Băng Lãnh Sương đánh đến, như muốn đem Băng Lãnh Sương đánh ra thành từng mảnh.

“Oanh —“ một tiếng vang lên, tại Diệp Hàm đánh tới một trảo này, Thiên Địa như bị nứt ra, hư không xung quanh chợt nổi lên cuồng phong xé rách không gian, gào thét mà ra, tại vạn dặm quét hết mọi thứ.

Nếu bị một kích này đánh lên, đừng nói là Thánh Nhân, cho dù là Thánh Hoàng cũng không chịu được.

Diệp Hàm một trảo đánh lên, Băng Lãnh Sương không kịp phản ứng, mà dù có phản ứng cũng không thể ngăn cản được, nhìn cảnh băng lao bị một chưởng phá nát trước đó, cũng biết hai người không cùng một đẳng cấp!

“Ầm! —“ Một trảo đánh lên người, lục phủ ngũ tạng lập tức sôi sục lên, lực lượng khủng khiếp đánh nàng mềm nhũn, toàn bộ xương cốt bị đánh gãy cũng liền như bị nghiền thầy tro cốt, bên hông một vết thương dài như bị thứ gì đó sắc bén chém rách, máu tươi từ đó chảy ra khiến cả một vùng bị ngập trong máu.

- Aa!

Băng Lãnh Sương rên rỉ một tiếng, trước mắt nàng tối sầm lại, cả người nàng lạnh dần, chợt thấy bên hông đau đớn, một bàn tay ẩn chứa máu tươi đang bấu lên vết thương trên người, máu tươi chảy ra càng nhiều hơn, đau đớn cũng kịch liệt khiến nàng không chịu nổi.

Nhìn nàng ta ngập trong máu tươi, cùng với tiếng rên rỉ như từ Địa Ngục vọng tới, toàn bộ đệ tử đứng nhìn đều rùng mình một cái, khí lạnh dọc theo sống lưng chạy lên, không ai dám nhìn cảnh này đến lần thứ hai.

Quan Thổ cũng không nhịn được mà thấy lạnh lẽo, gã mặc dù biết tông chủ trước nay đều đáng sợ, biết ẩn sâu vẻ bình tĩnh của tông chủ là một mặt khác, thế nhưng cũng có giới hạn, nhưng lúc này tông chủ đã không còn giới hạn nữa.

Vài chục năm trước cho dù cùng với Cửu Xà Yêu Môn tử chiến cũng không có điên cuồng cùng độc ác như vậy, dù có giết người cũng là dứt khoát một chưởng giết người, chưa từng hành hạ kiểu này. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, gã mới nhận thức được, tông chủ của hôm nay đã không còn là tông chủ của trước nữa, mà là một tông chủ hoàn toàn khác, độc ác, tàn nhẫn, không chút nhân từ nào.

Lại nghĩ đến những lời thiếu niên kia nói, Quan Thổ không khỏi lo lắng, Thanh Vân Tông thật sự đã đi sai đường sao?

Tại lúc này đây, Băng Lãnh Sương đang không ngừng lảo đảo, máu chảy quá nhiều, dù là thần tiên cũng khó mà cầm cự nổi, cũng may là nàng ta huyết mạch đặc biệt, nên mới không bị chết vì bị thương kiểu này.

- Mùi vị tuyệt vời.

Diệp Hàm thì ngược lại rất tốt, hai mắt gã sáng rực, ánh lửa tham lam trong mắt lóe hiện khó phát hiện, chỉ thấy tay gã đang không ngừng tản ra huyết quang nhàn nhạt tại dòng máu chảy bên hông Băng Lãnh Sương rọi lên, một cỗ hấp lực theo đó tỏa ra, tất cả máu chảy ra đều bị gã hút sạch.

Cảnh tượng này thì không ai phát hiện được, nếu không cũng không ai tin được tông chủ Thanh Vân Môn lại có hành động của ác quỷ thế này.

Được một khắc sau, chợt thấy Băng Lãnh Sương ngã xuống, hơi thở ngừng lại, cả người trắng bệch như không còn chút máu nào. Thấy vậy Diệp Hàm mới dừng lại, sau đó gã lại phất tay, nói với đám đệ tử bên ngoài:

- Các ngươi đem nàng ta nhốt tại Tử Phong đi. Nhớ đừng để nàng ta thoát được, nếu không thì lấy mạng các ngươi mà tới gặp ta.

Đám đệ tử bên ngoài run rẩy đi tới, vừa hoảng vừa kinh, lắm bắp:

- Vâng, vâng ạ.

Không ai dám nhìn thẳng vào Diệp Hàm, lắp bắp nói xong, cả đám kéo lê Băng Lãnh Sương đi. Lúc này Băng Lãnh Sương như cái xác chết lạnh lẽo, đám đệ tử vừa kéo được một đoạn thì nghĩ thần, nữ tử này cũng không còn sống được bao lâu, cho dù không cần nhốt lại thì cũng không chạy được. Nhưng nghĩ thế cũng không dám nói ra.

- Chuyện đã giải quyết xong rồi, các ngươi cũng trở về đi.



Diệp Hàm nói ra, đám đệ tử lập tức không ai dám ở lại, ngay tức khắc mỗi người đều như ma đuổi, phóng nhanh về môn sơn bên ngoài.

Quan Thổ cũng quay đầu đi, nhưng đúng lúc nghe thấy Diệp Hàm nói:

- Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Nghe lời này, gã cảm thấy một cỗ bất an khó hiểu tuôn ra mãnh liệt, khi nhìn thấy Diệp Hàm nhìn tới nơi này, gã liền thấy lạnh người theo bản năng, một loại sợ hãi khiến gã không có dũng khí lên tiếng phản bác chút nào.

Diệp Hàm nói xong cũng không để ý Quan Thổ có nghe được hay không, quang mang lóe lên, một bước hạ xuống liền xuyên không rời đi, tốc độ quả thật không chê vào đâu được.

...

Mây mù che phủ, quang mang ẩn hiện tại phía trên Thương Khung. Đại Nhật phía trên rọi xuống từng tia sáng, từng gốc đại thụ che trời phủ kín một mảnh trời, sinh khí nơi này bừng bừng phóng lên trời, vô cùng tươi mát.

Tại bên dưới một gốc đại thụ chọc trời, một chiếc bàn đá tản ra khí tức cổ lão vô cùng, tựa như là trăm vạn năm, ngàn vạn năm trôi qua vậy, nhưng là khi so với bàn đá này, ngàn vạn năm bất quá cũng chỉ là chớp mắt vậy.

Chiếc bán đá này như là trải qua Vô Tận Tuế Nguyệt, từ thời Hồng Hoang trôi ngược mà về, vô cùng cổ lão, vô cùng xa xôi, thời đại mơ hồ không rõ. Không cần nghĩ cũng biết bàn đá này là một vật bất phàm.

Mà thứ có thể đặt trên chiếc bàn đá này cũng bất phàm không kém.

Trên bàn đá bất phàm này đặt hai vò rượu, từ mùi thơm tản ra cũng biết nó vô cùng trân quý, thậm chí cả Vũ Huyền Đại Lục này cũng không thể lấy ra được một vò rượu như vậy, hay đúng hơn là chỉ cần một thứ rác từ vò rượu này cũng so với Vũ Huyền Đại Lục toàn bộ thiên tài địa bảo trân quý hơn.

- Cửu U, ngươi... ngươi cũng chẳng ra cái gì, Thái Tinh này của ta ủ một thế, mấy lão bất tử kia cũng chưa có uống qua, ta cũng chỉ mới uống có vài chén cũng tiếc đứt ruột. Còn ngươi... ngươi lại đem Thái Tinh Tửu của ta rửa chân...

Một tiếng phẫn nộ vang lên, chỉ thấy một nam tử tuấn tú vô song đang không ngừng chỉ trỏ với thiếu niên đối diện, miệng không ngừng nói.

Phải biết Thái Tinh Tửu này của hắn, đó chính là cực phẩm tiên tửu, cho dù là Tiên Nhân chưa chắc đã có thể uống qua, vậy mà lại có người đem nó đi rửa chân, ngươi nói có phải tức điên người không?

Thiếu niên được gọi là Cửu U kia nghe tiếng phẫn nộ này liền không khỏi nở nụ cười nói:

- Tiểu Hoang a, tiểu tử ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi đem Thái Hư Tửu dấu đi, đem loại Thái Tinh Tửu rác này đến, còn muốn ta uống? Hắc, ta đem rửa chân còn ngại bẩn đây.

Nam tử gọi tiểu Hoang cơ mặt co rút, gấp gáp, tay không ngưng run rẩy:

- Ngươi, ngươi... vậy ra Thái Hư Tửu chính là ngươi lấy trộm...

Cửu U thiếu niên lại cười nói:

- Ta cũng chỉ lấy có một nửa vò mà thôi, vẫn còn một nửa đấy. Dù gì ngươi cũng còn ủ những thứ khác, ngươi keo kiệt cái gì.

Tiểu Hoang khóc không ra nước mắt, nói:

- Cửu U ngươi đúng là không phải thứ gì tốt, biết thế ta không nên đến đây. Ách, ngươi định làm gì, Thái Tinh Tửu của ta. Ngươi cũng không thể nào thất đức như vậy a.

Cửu U thiếu niên không nghe hắn nói gì, tiện tay chộp lấy luôn vò rượu còn lại kia, rồi lại phất tay với thiếu nữ sau lưng, để nàng đi tới, hắn lại nói:

- Cầm lấy, cứ mỗi hừng đông sáng liền uống một giọt, có thể khiến cho huyết mạch trong người ngươi nhanh chóng xuất hiện.

Thiếu nữ cầm lấy vò rượu này, mùi từ nó truyền đến đã khiến nàng say ngất, từ trước đến nay nàng chưa từng ngửi qua mùi vị nào tuyệt vời như vậy, nhưng cũng chỉ ngửi thôi cũng đã làm nàng chóng mặt muốn ngất, nếu uống vào thì sẽ như thế nào? Chết ngất?

Thiếu nữ biết rượu này rất quý, nhưng không có chút nào do dự mà cầm lấy, sau đó lại vui mừng nói:

- Thật sự có thể sao? Ta có thể giống như Sương tỷ tỷ, có huyết mạch sao?

Cửu U thiếu niên kia nhìn nàng rồi cười nhạt nói:

- Có thể hay không cũng phải xem ngươi cố gắng thế nào. Bất quá, nhớ chỉ được uống một giọt thôi, nếu không thì không có bạo thể chết cũng may mắn rồi, đừng nói gì đến huyết mạch.

Thiếu nữ vui vẻ gật đầu, nói:

- Muội sẽ, Dạ đại ca thật tốt.

Cửu U thiếu niên kia không ai khác mà là Dạ Ảnh, trước đó Diệp Hàm giết chết chẳng qua chỉ là một đạo thể của hắn mà thôi, còn chân thân của hắn thì lại đi tới đây gặp cố nhân.

Trước khi tới Thanh Vân Tông gây chuyện, hắn đã để Mạc Huyền Nhi đi tìm nam tử này, sau đó hắn lại tới.

- À, Sương tỷ tỷ đâu rồi, tại sao không thấy tỷ ấy tới?

Mạc Huyền Nhi nhìn quanh chẳng thấy ai, không khỏi hỏi.

Dạ Ảnh nhàn nhạt nói:

- Đến lúc khảo nghiệm nàng mà thôi, cũng không lâu lắm liền sẽ lại thấy. Tốt rồi, ngươi trước trở về đi, ta muốn ở đây cùng hắn một chút.

Mạc Huyền Nhi cũng không chần chừ, liền rất nhanh ôm theo vò rượu rời đi, nàng biết cho dù ở lại cũng không thể làm gì, thà về phòng của mình tu luyện còn hơn.

Tiểu Hoang tiếc hận nhìn tới hướng Mạc Huyền Nhi đi, không biết là hắn đang tiếc hận là vì Mạc Huyền Nhi đi hay tiếc hận vì vò rượu của mình bị mang đi nữa.

- Nàng ta là hậu nhân của Cơ gia? Huyết mạch tinh thuần như thế lại bị đọa lạc xuống dưới này?

Dạ Ảnh chậm rãi nhàn nhạt nói:

- Không hẳn là bị đọa lạc xuống, hẳn là có ngươi đem nàng xuống đây, nếu không cũng không đem huyết mạch của nàng phong ấn lại, sợ đám người trên kia phát hiện.

- Có thể đem hậu nhân của Tiên Triều xuống nơi này, lại có thể đem huyết mạch Cơ gia phong ấn được lâu như vậy, không tầm thường.

Tiểu Hoang chậc lưỡi tán thưởng một câu, rồi lại nở nụ cười đen tối nói:

- Bất quá, so với kẻ này, Cửu U ngươi mới ghê gớm. Có đem nhi nữ của lão bất tử kia giấu đến bây giờ mà vẫn không bị phát hiện, cái này mới là đại bản lĩnh. Lão đầu kia chỉ sợ là tức đến chết a, nữ nhi của mình không biết đã bị làm gì a...