Vạn Cổ Ma Thần

Chương 123: Trận chiến của Thánh Hoàng




“Oanh —” Một chưởng đánh lên, Thiên Địa băng diệt, quang mang phun trào nuốt hết vạn vật, khi gã đánh ra đánh ra một chưởng này, cả Thương Khung như muốn nứt ra, toàn bộ ngàn vạn dặm xung quanh cứ như nổ tung lên.

Một chưởng đánh ra như Thiên Thủ giáng xuống, trấn áp vạn pháp, thời không nứt toạc, thấy được bầu trời bị một chưởng này đánh thủng.

- Hừ!

Quan Thổ hừ lạnh, một tiếng này vừa ra liền thấy lôi đình chớp lóe, bạo phát đi ra, trời đất ngập trong lôi đình vạn trượng, xé tung cả Thiên Địa, như muốn đêm toàn bộ nơi này đánh nát.

“Oanh! —” Quan Thổ không chút khách khí, một quyền đánh tới, lôi đình thiểm điện trong nháy mắt điên cuồng từ dưới Đại Địa đánh lên, đâm thủng trời đất, từng đạo lôi đình như là từng cái Long Vĩ, quất đến Diệp Hàm.

“Ầm! —” Một tiếng như trời gầm vang lên, tại chưởng mang trấn áp xuống dưới lôi đình, quang mang điên cuồng xoay chuyển, tại Thương Khung phá không đi xuống, khi chưởng mang này đánh xuống lôi đình thời điểm, thấy được không gian nứt ra từng mảnh vụn, vạn đạo bị chấn diệp, lôi đình bắn ra từng tia.

Lôi đình thiểm điện cũng bá đạo xé rách quang mang, từng đạo lôi đình vô tận mãnh liệt đánh ra, như Lôi Long cuồng nộ, gầm thét phá trời đánh lên, trong nháy mắt cả trời đất như nghiêng ngã, từng người đệ tử đang trốn chạy đi cũng ngã lên mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi.

“Oanh, oanh, oanh...” Quan Thổ cùng Diệp Hàm đánh đến thiên hôn địa ám, khí trời thất thường, đến cả tấm lưới cầu vồng kia cũng bị quang mang cùng lôi đình che mờ, lực lượng khủng bố tản ra làm rung trời chuyển đất, thấy được từng gốc đại thụ bị lật lên cả gốc rễ, bay lên trời rồi nổ tung.

Dưới cuộc chiến này, mọi thứ gần như bị hủy diệt, từng lỗ đen không gian không ngừng hiện ra, vô số đạo vết nứt kinh khủng như muốn đem toàn bộ nuốt vào trong, đại địa đã nứt toạc đến không chịu nổi, thế giới như muốn sụp đổ xuống đồng dạng.

“Phanh!! —” Từ giữa cuộc chiến vọng lên một tiếng nổ lớn, hư không nơi đó nứt vỡ, quang mang cùng lôi đình vào nhau, trong chớp mắt bỗng nghe được một tiếng vang lên, lại thấy Diệp Hàm với Quan Thổ như diều dứt dây, bay ngược lùi sau vạn dặm, khóe miệng chảy máu.

- Không ngờ ngươi lại che giấu sâu như vậy.

Diệp Hàm ho khan một tiếng, ngạc nhiên nhìn tới Quan Thổ. Gã không ngờ Quan Thổ có thể cùng với mình đánh một trận, theo như gã biết thì Quan Thổ bất quá chỉ là Thánh Nhân hậu kỳ, cao nhất cũng chỉ là đỉnh phong mà thôi.

Nhưng bản thân gã lại là Thánh Hoàng hậu kỳ, cách đến cả một đại cảnh giới, mà khoảng cách này không phải ngắn như trời và đất, mà như là giun dế so với Cự Long vậy, cho dù giun dế này có quái thai đến thế nào cũng không thể ngang tầm với Cự Long được.

Quan Thổ không chút thay đổi, ánh mắt sắc lạnh nhìn Diệp Hàm, một âm thanh lạnh lẽo cùng phẫn nộ chậm rãi vọng lại, trộn lẫn với tiếng lôi đình gầm thét:

- Lôi Đình Diệt Thiên!

“Rầm! —” Ngay tại một tiếng này rơi xuống, chợt thấy dưới đất đột nhiên đánh lên một đạo lôi đình, lôi đình này cao đến ngàn vạn trượng, đụng tới thương thiên bên trên, từng khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt như muốn rơi xuống, trong nháy mắt đó trời đất lóe lên tử quang cao ngất, bao trùm vạn giới vào trong.

Tại dưới lôi đình đánh xuống, thế giới như là tuyệt diệt, nó như đem Thiên Địa xé rách, tựa hồ có thể đem cả vạn giới đánh thành từng mảnh!

Bỗng ngay lúc này, Quan Thổ chợt phóng đến giữa hư không, khi đạo lôi đình này vừa ra, gã liền đưa tay nắm chặt lấy đạo tử lôi này, gã lúc này nắm lấy tử lôi như là nắm lấy tử tinh đồng dạng, một đạo tử trụ trong tay hắn chọc thủng thương thiên.

Nhìn thấy đạo lôi đình này, Diệp Hàm bỗng nhiên kinh sợ, với cảnh giới này của gã, lôi đình có thể khiến gã khiếp sợ cũng chỉ có một mà thôi.

Mà đó cũng là lôi đình hiếm gặp nhất, và cũng là đáng sợ nhất.

Tử Lôi!

Cũng như là tên của nó, Tử Lôi rơi xuống, chính là hủy thiên diệt địa, toàn bộ mọi thứ đều bị nó đánh Tử! Cho dù là Thánh Đế cũng không chịu nổi được Tử Lôi đánh lên, trừ phi là trên cả Thánh Đế, khi đó mới có thể ngăn cản được Tử Lôi.

Chỉ là gã không ngờ được, tại sao Quan Thổ lại có thể làm Tử Lôi xuất hiện, hơn nữa còn nắm lấy Tử Lôi trong tay mà không bị làm gì.

Ngay tại lúc gã đang nghi hoặc, bỗng thấy Quan Thổ đi đến, tay cầm lấy Tử Lôi quất xuống, như là một thanh trường tiên đánh xuống, nhanh, gọn, đơn giản như vậy, cũng không có đẹp mắt, chỉ là quất xuống bình thường như thế, thế nhưng là tại dưới Quan Thổ quất xuống một cái này, Ba Ngàn Thế Giới như bị chấn vỡ.

“Oanh!! —” Trời đất nứt toạc, lôi đình đánh lên thương khung, mà lại không phải một đạo đơn giản, mà chính là ngàn vạn đạo lôi đình đánh lên, tại ngàn vạn đạo lôi đình này đánh lên liền thấy bầu trời bị đâm thủng ngàn vạn lỗ, vô số lôi đình như mưa trút xuống, Thanh Vân Tông trong chớp mắt bị lôi đình nhấn chìm vào trong.

Lôi đình xé rách thiên địa, đâm thủng không gian, siêu việt thời gian, cho dù là có tấm lưới cầu vòng kia ngăn cản bên trên, mơ hồ vẫn thấy được Thương Khung vỡ nát từng mảnh, hết thảy vạn đạo vạn pháp đều bị lôi đình này quét sạch, không gì ngăn được.

Diệp Hàm sắc mặt đại biến, ngay tại lôi đình sắp đánh đến thời điểm, gã liền phóng lui sau vạn dặm, tiếp đó, lại thấy gã nắm chặt lấy một mảnh hư không trước mắt, một đạo huyết quang bắn ra.

“Oanh, oanh, oanh...” Từ trong hư không bỗng nhiên hiện ra một thanh trường kiếm, thanh trường kiếm này vừa mới ra liền dẫn tới vô số huyết quang lóe hiện, một cỗ sắc bén vô địch cắt thời không ra vạn mảnh.

Ngay sau đó, Diệp Hàm nắm lấy thanh huyết kiếm này, lại nhanh như chớp cắt đến phía trước, một cỗ kiếm khí bàng bạc cắt vụn thời không phía trước mà chém ra.

Tại kiếm khí này chém ra, liền thấy một đạo lôi đình vốn muốn đánh tới bị chém nứt, biến mất trong hư không.

Thế nhưng lại thấy vô số đọa lôi đình khác đánh tới, liên miên không dứt.

- Chém sạch cho ta!

“Keng —” kiếm minh ngân lên, chỉ gặp Diệp Hàm điên cuồng chém tới phía trước, thân ảnh khi ẩn khi hiện, trong nháy mắt này trên trời hiện ra một cái kiếm hải, bên trong kiếm hải vô tận kiếm khí, từng khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt bị cắt đến rơi rụng xuống, không gian cũng bị chém đến không sót thứ gì, kiếm hải ầm ầm đánh tới như tùy thời đều đem trời đất cắt ra ngàn vạn mảnh.

Mỗi một đạo kiếm khí chém ra phía trước, lại thấy một đạo lôi đình rơi xuống, thời khắc này, như là cuộc chiến giữa ngàn vạn đạo lôi đình và kiếm hải ngập trời vậy. Thời điểm này mọi thứ đều mơ hồ, duy chỉ có lôi đình cùng kiếm hải là hiện hữu, chúng lúc này như mới là thần của vạn giới, đang tranh đấu lẫn nhau.

Trong nhất thời, kiếm khí mang theo huyết quang rạch một khoảng không gian, như biến nơi đó thành huyết hải mênh mông, đây như là thấy được kiếm khí chém đầu của vạn ức sinh linh mà thành, tạo ra kiếm khí này đồng dạng.

Còn lôi đình lại như là Lôi Thần phẫn nộ, không ngừng đánh ra từng đạo lôi đình, Lôi Thần như muốn đem toàn bộ huyết hải đánh nát, lấy sức mạnh của thần thánh tịnh hóa cái huyết hải độc ác này.

- Diệt đi!

Chợt một tiếng trầm thấp vang lên, trường tiên lại đánh xuống, “oanh” nghe một tiếng lôi đình đánh xuống, tại thời điểm này thấy vô số lôi đình càng thêm mãnh liệt, như hóa thành Cuồng Long đánh ra vậy, không gian nứt vỡ, bầu trời bỗng tối sầm xuống.

“Oanh! —” Một tiếng vang lớn, liền ngay trong lúc này, lôi đình dâng tận trời cao đem cả Cửu Thiên Thập Địa đều nuốt vào, dưới lôi đình này không gì là không bị nuốt vào, tựa hồ đây chính là hủy diệt đồng dạng.

Diệp Hàm đại biến, trường kiếm trong tay gã ném lên, hướng tại bầu trời đâm thẳng lên, trong nháy mắt đó thấy được huyết hải dâng trào ra, quang mang trên người gã cũng mãnh liệt đi ra như sóng biển dồn dập.

“Keng, keng, keng...” Kiếm minh vọng cả trời đất, quang mang cùng huyết hải tại xung quanh người gã điên cuồng phá vỡ không gian, cắt đứt thời gian, như muốn đem toàn bộ mọi thứ bên ngoài cô lập, tựa hồ muốn đem lôi đình ngăn chặn ở bên ngoài.

Tầng tầng lớp lớp không gian, thời gian chồng chất hiện ra, thấy được xung quanh vạn dặm người gã xuất hiện một mảnh đen tối, đến cả ánh sáng cũng không thể đi vào trong, từng đạo lôi đình đánh tới cũng biến mất vô tung, rõ ràng không cách nào đi qua được lớp không gian thời gian chồng chất này tạo thành thành lũy.

“Bá! —” một tiếng trầm thấp vang lên, chợt thấy thành lũy không gian thời gian run rẩy, chợt thấy từng vết nứt nhỏ bắt đầu lan ra, một đạo lôi quang lóe lên, quản chi là thành lũy do không gian thời gian này tạo ra, vẫn không cách nào ngăn cản được lôi đình mạnh mẽ kia đánh lên.

“Oanh!! — —!!” Một tiếng nổ lớn vang lên vọng cả Thiên Địa, toàn bộ Thanh Vân Tông như bị một tiếng này đánh bạo thành vạn mảnh. Thành lũy không gian thời gian nứt toạc, cuối cùng là nổ tung.

Đạo lôi đình bá đạo phá vỡ không gian thời gian, lại không chút dừng lại, một đường đi thẳng đánh lên Diệp Hàm ở bên trong.

- Aaa!

Nghe được một tiếng hét vang lên, trời xanh như bị một tiếng hét này đánh thức, lập tức thấy trời xanh vọng lại từng tiếng gào thét, không gian dưới tiếng gào thét cũng bị vỡ nát từng mảnh.

Chỉ gặp Diệp Hàm nằm trên một vết nứt trong đại địa, hơi thở suy yếu, nửa vai trái đã bị lôi đình đánh nát, cháy khét.

Diệp Hàm lúc này chợt thở dài, giọng khàn khàn nói:

- Cuối cùng ta vẫn thất bại a...

- Hừ!

Trên trời, Quan Thổ chậm rãi lăng không đi xuống, lại nghe gã nói thế liền hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.

Diệp Hàm hít một hơi thật sau, nhìn tới Quan Thổ, chậm rãi nói:

- Ngươi giết ta đi.

Quan Thổ cũng chẳng khách khí, chậm rãi đưa tay lên, chỉ là ngay lúc ngày, chợt lục phủ ngũ tạng trong người gã sục sôi lên, Quan Thổ sắc mặt đại biến, thầm hô không hay, vốn trước đó gã cố gắng mới miễn cưỡng khống chế được lực lượng lôi đình kia, nhưng vừa nãy gã đã đánh ra một kích cuối cùng, nên đã không còn sức lực để áp chế nổi nữa rồi.

- Giết!

Quan Thổ quát một tiếng, cố gắng dùng chút sức lực còn lại đánh xuống một quyền, quyền phong lướt qua, đem không gian nghiền ép xuống, đánh lên Diệp Hàm.

Nhưng đúng lúc đó, Diệp Hàm vốn nhắm mắt chờ chết bỗng lật người, mặc kệ nơi vai đau nhức, tránh một quyền này của Quan Thổ, đá một cước lên ngực Quan Thổ.

Một cước này rõ ràng không mạnh mẽ như trước, nếu là trước kia thì Quan Thổ sẽ không chút để ý, nhưng lúc này lại là lúc yếu nhất của gã, liền trong phút chốc bị một cước này đá bay.

Vốn đã không chịu nổi, liền thêm một cước này nữa càng không chịu được, Quan Thổ ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất.

...