Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 26: ⊹⊱ Rắc rối của Hoàng Thiên ⊰⊹




Một tuần trôi qua, làng thời trang đã trở lại vẻ yên bình vốn có ban đầu.

Sản phẩm thời trang thu đông năm nay của Hoàng Thiên quả thật đã tạo ra một tiếng vang vô cùng lớn. Gây ảnh hưởng không nhỏ đến xu thế người tiêu dùng năm nay.

Hôm nay, Thiên Nhi đang ngồi chăm chỉ nghiên cứu tài liệu tại phòng làm việc thì Thiên Lâm bước vào.

- “ Thiên Thiên, có vẻ chúng ta phải về Anh sớm hơn kế hoạch rồi.”

- “ Có chuyện gì vậy anh?”

- “ Trụ sở chính của Hoàng Thiên bên Anh đang gặp một số vấn đề.”

Thiên Nhi đặt tập tài liệu xuống bàn, khẽ nhíu mày

- “ Vấn đề?”

- “ Đúng thế, chúng ta gặp một số vấn đề nhỏ về bản quyền thiết kế.”

- “ Bản quyền thiết kế? Chuyện như thế nào, anh nói rõ cho em nghe xem.”

- “ Là thế này, gần đây, có một hãng thời trang kiện chúng ta về việc vi phạm bản quyền của họ, sản phẩm mới chúng ta tung ra giống sản phẩm của họ đến 90%...”

- “ Khoan đã, sản phẩm mới? Gần đây, ngoài sản phẩm thời trang thu đông của Thiên Vy, em đâu có đồng ý tung ra sản phẩm mới?”

- “ Em không đồng ý? Là sao? Cách đây hai ngày, bên trụ sở chính của chúng ta cho tung ra sản phẩm mới, bọn họ nói với anh là đã thông qua ý kiến của em. Anh tưởng em đồng ý, nên không hỏi lại em. Vậy chuyện này...”

- “ Anh đưa em xem mấy bộ thời trang vừa được tung ra.”

Thiên Lâm nhấn vài phím trên laptop, một loạt những bộ thời trang với màu đỏ làm chủ đạo được bày ra.

Thiên Nhi trầm tư nghiên cứu một lúc rồi cô nói

- “ Mấy mẫu thiết kế này, vừa nhìn qua thì đúng là có phong cách của Hoàng Thiên với họa tiết chính là hình hoa hồng, nhưng nếu như quan sát kĩ lại thì anh sẽ thấy một số chi tiết thiết kế quá sơ sài, mà thời trang Hoàng Thiên quan trọng nhất là chất lượng, mẫu mã, nhà thiết kế của Hoàng Thiên chúng ta không bao giờ làm ra loại sản phẩm thiếu kĩ thuật như thế này.”

- “ À, còn một vấn đề quan trọng nữa. Em đã từng nói, sản phẩm của Hoàng Thiên, hạn chế nhất là màu đỏ, bởi vì nó quá rực rỡ. Nhưng mấy mẫu thiết kế này, sặc sỡ quá mức cho phép. Người cho tung ra sản phẩm này, phải chăng đã quá xem thường chúng ta.”

- “ Em nói rất đúng, lỗi là do anh quá sơ suất. Anh xin lỗi.”

- “ Lỗi có phải do anh đâu. Đừng tự trách mình nữa.”

- “ Khoan đã, nếu vậy không lẽ...”

- “ Đúng thế.”

- “ Tin đồn Hoàng Thiên có nội gián đã xuất hiện từ rất lâu, nhưng không ngờ mãi đến tận bây giờ mới chịu lộ mặt.”

- “ Nói cho em biết, ai là người báo với anh em thông qua việc tung ra sản phẩm mới.”

- “ Người này...”

- “ Sao? Anh có gì khó nói à?”

- “ Người này là người năm xưa từng xây dựng Hoàng Thiên với mẹ, cũng là người nằm trong bộ phận thiết kế của chúng ta.”

- “ Marina.”

- “ Uhm, đúng là cô ấy, nhưng mà, có khi nào chúng ta nhầm lẫn hay không? Cô Marina làm việc cho Hoàng Thiên biết bao nhiêu năm...”

- “ Muốn biết đúng hay không, chỉ cần thử là rõ thôi mà anh.”

- “ Thử?”

- “ Đúng thế, báo với Vy Vy đi, chúng ta sẽ quay về Anh vào ngày mai.”

- “ Anh nói với nó rồi. Chắc giờ này nó đang lo thu dọn hành lí ở nhà ấy.”

- “ Vâng, Anh cũng chuẩn bị đi, em cần bàn giao lại một số công việc ở đây.”

- “ Có cần báo với Thiên Phong và Thiên Duy không?”

- “ Lát nữa em sẽ nói với anh Phong, anh không cần lo. Anh nhớ đừng thông báo gì với bên kia việc chúng ta trở về, còn nữa, nếu được thì anh chuẩn bị cho em một số tài liệu liên quan đến vụ kiện và hãng thời trang bên kia. Phải biết đối thủ là ai thì mới có thể thắng được chứ.”

- “ Được, anh đi làm ngay. Không làm phiền em nữa.”

- “ Cảm ơn anh.”

Thiên Lâm đi rồi, căn phòng trở lại vẻ yên ắng vốn có, Thiên Nhi lại bận bù đầu vào mớ công việc của dự án mới. Bây giờ, khi đã quản lí Hoàng Thiên, cô mới biết được sự vất vả của mẹ năm xưa. Và càng thương mẹ hơn, tuy bận nhưng ngày nào mẹ cũng dành thời gian cho cô.

****

Khi Thiên Nhi hoàn thành xong công việc thì trời cũng vừa tối.

Cô lấy điện thoại gọi cho Thiên Phong

- “ Thiên Nhi?”

- “ Vâng, là em.”

- “ Có chuyện gì thế? Em đang ở đâu?”

- “ Em đang ở công ty.”

- “ Công ty? Giờ này em vẫn chưa xong việc sao? Anh đã nói đừng làm việc nhiều quá rồi mà.”

- “ Có chút công việc em cần phải bàn giao, giờ mới hoàn thành được.”

- “ Bàn giao? Em tính đi đâu sao?”

- “ Đúng rồi, em gọi để báo với anh, ngày mai tụi em sang Anh, anh có thể đi cùng tụi em được không?”

- “ Sao gấp vậy? Không phải lần trước em nói một thời gian nữa sao?”

- “ Em cũng định là thế nhưng trụ sở của Hoàng Thiên bên Anh gặp một số vấn đề, em phải về để giải quyết.”

- “ Vấn đề? Nghiêm trọng không?”

- “ Em cũng chưa rõ lắm, ngày mai gặp nhau em sẽ nói kĩ hơn với anh.”

- “ Được rồi, để anh gọi Thiên Duy, em nhớ đi về nhà cẩn thận, mặc thêm áo vào, trời đang lạnh đấy.”

- “ Em biết rồi mà, anh cứ xem em là trẻ con không bằng.” - Thiên Nhi bật cười.

- “ Thì em là trẻ con mà.”

- “ Vậy thì anh đang yêu một đứa trẻ đấy.”

- “ Anh có nói không phải đâu.”

- “ Anh...”

- “ Được rồi, về nhà đi, đi cẩn thận, ngày mai gặp.”

- “ Tạm biệt anh.”

- “ Tạm biệt.”

Thiên Nhi cất điện thoại, lên xe trở về nhà.

Ngày mai lại bắt đầu một ngày mới, với biết bao nhiêu khó khăn đang chờ đợi.

............................................................