Vân Cơ

Chương 22




Hắn, hắn, hắn… Kì Nhi giương đôi mắt đẹp, quá mức kinh hãi mà nhìn khuôn mặt tuấn tú kề sát trước mắt.

Vốn chỉ muốn trừng phạt nàng, ai biết vừa đụng tới đôi môi đỏ mọng ấm áp của nàng, Thượng Quan Duệ Dịch liền quên mất lúc này là lúc nào, dịu dàng triền miên mà hôn nàng… Trước đây bị đôi môi đỏ mọng mê người này của nàng kích thích khiến cho nổi trận lôi đình, không biết nên làm sao để nàng ngậm miệng. Bây giờ tiếp xúc thân mật với nàng như vậy, tâm tình của hắn trở nên tốt hơn, có dục vọng mãnh liệt muốn đem nàng nuốt vào trong bụng.

Nàng ngọt ngào mềm mại như vậy, khiến cho hắn nhịn không được mà hôn càng sâu, toàn tâm toàn ý nhập hồn vào đó. Hôn đến mức khiến nàng mất đi lý trí, chỉ có thể bất lực mà bám vào hắn, giống như người chết đuối bám vào tấm phao duy nhất… Một loại cảm giác chưa từng có đang xôn xao trong cơ thể hắn. Nàng mềm mại, mịn màng, làm cho hắn cảm thấy kích thích hơn bất cứ cô gái nào khác. (Kì Nhi thì sao hả anh?) Mỗi một tấc da thịt mềm mại của nàng đều làm hắn rung động, khiến cho nụ hôn của hắn không khỏi càng thêm sâu.

Nàng cảm giác được tay hắn đang dịu dàng vuốt tóc nàng, sau đó lướt qua cổ đi thẳng xuống, dừng lại ở bộ ngực tròn trịa của nàng.

Sự vỗ về mềm nhẹ kia giống như một luồng điện chạy khắp toàn thân nàng. Cảm giác này giống như vừa thống khổ lại vừa sung sướng mà nhiễu loạn nàng.

Cảm xúa mê hoặc từ bàn tay lan ra tới toàn thân, đến nỗi phần dưới của hắn căng lên.

Nàng vặn vẹo thân mình theo bản năng, môi không tự chủ được mà mở ra. Hắn liền nhân cơ hội đó xâm nhập, đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, thưởng thức vẻ ngọt ngào của nàng. Mà sự phẫn nộ muốn trừng phạt nàng lúc đầu biến thành nhiệt tình cùng khát vọng. Vì dục vọng dâng trào nên hắn càng thêm đói khát mà hôn nàng.

Nàng gần như sắp kêu lên, dưới thân xôn xao làm cho nàng vừa vui thích vừa đau khổ. Mà tình dục dâng cao sớm đốt sạch lý trí của nàng, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân mình đáp lại hắn.

“A…” Kì Nhi đã không biết nàng nên phản ứng thế nào. Tuy đây là lần thứ hai hắn hôn nàng, nhưng nàng thật sự không nên phải làm thế nào mới phải? Dường như sức lực trong người đều bị hút ra trong nháy mắt, chỉ có thể vô lực tựa vào hắn. Cái gì cũng không biết, cũng không thể suy nghĩ rõ ràng.

Thấy nàng đã mềm nhũn cả người, liên tục thở gấp, Thượng Quan Duệ Dịch mới quyến luyến không thôi mà cúi đầu chạm nhẹ vào đôi môi bị hắn hôn sưng cả lên, trong lòng cũng không muốn nghĩ gì cả. Hắn chỉ muốn lưu lại giờ khắc này vĩnh viễn. Nhưng… đây không phải nụ hôn đầu tiên của nàng!

Mặc dù phản ứng của nàng trúc trắc, gần như không có phản ứng gì nhưng hắn cảm giác được có nam nhân khác đã làm chuyện thân mật này với nàng.

Hắn không thèm để ý, hắn tuyệt đối không để ý… Tuyệt đối không… Chết tiệt! Hắn để ý, hơn nữa vô cùng để ý. Hắn muốn biết là kẻ chết tiệt nào đã đoạt đi sự hồn nhiên của nàng.

Kì Nhi thở hổn hển, đầu óc trống rỗng mà dựa vào lòng hắn, mặc hắn ôm lấy… Đột nhiên nàng nhớ ra, bây giờ nàng không phải Kì Nhi mà là Vân Tinh!

Bất chấp tất cả, nàng dùng sức đẩy ra hắn, tiện tay quăng cho hắn một cái tát. “Ngươi cợt nhả ta.” Đứng không vững, nàng ở trên ghế đá lung lay, lập tức muốn ngã người về phía sau… Thượng Quan Duệ Dịch còn chưa kịp phản ứng với hành động liên tiếp của nàng, chỉ thấy nàng sắp ngã thẳng vào vườn hoa phía sau. Hắn vội vàng kéo nàng vào lại trong lòng, ôm nàng cách xa ghế đá nguy hiểm này.

“Cô không sợ chết sao?” Thượng Quan Duệ Dịch tức giận rống vào bên tai nàng. Nếu không cẩn thận té gãy cổ thì làm sao bây giờ?

Nàng chưa kịp hoàn hồn mà ngẩn người ở trong lòng hắn, Quả thật vừa rồi nàng cũng rất hoảng sợ, nếu hắn không tiếp được nàng, hiện tại trên người nàng có thể có nhiều chỗ trầy da, thậm chí có thể… Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhìn nàng mặt mũi trắng bệch, Thượng Quan Duệ Dịch không đành lòng mà an ủi nàng: “Đừng lo lắng, không sao.” Ở trước mặt hắn, hắn không cho phép nàng có việc gì.

Tuy rằng không muốn nghĩ tiếp, nhưng nàng vẫn không ngăn được ý nghĩ loạn xạ trong đầu. Tuy nàng là nguồn cung cấp tin tức tốt nhất của hoàng đế lão ca, nhưng trong hoàng cung, Bình Tường công chúa như nàng có cũng được mà không có cũng không sao. Thậm chí còn có người không biết nàng, không biết còn có một người như nàng. “Nếu ta chết…”

“Sẽ không, đừng nghĩ bậy, ta không cho phép cô có việc, lại càng không cho cô chết.” Hắn không chút nghĩ ngợi liền ôm chặt nàng vào trong ngực, liên tục hôn lên mặt nàng…