Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 12




Năm đó năm tuổi, tôi biết Lâm Cẩn Nam.

Thời điểm quen biết cậu ấy không thể nói là tốt đẹp, tràn đầy bạo lực cùng mùi gì là lạ, bởi vì chúng tôi quen biết nhau ở toilet nam của nhà trẻ. Hơn nữa, khi đó cậu ta đang đánh nhau với Trà Xanh.

Khi đó Trà Xanh, cũng chính là anh trai sanh đôi Dịch Mộ Kỳ của tôi, bởi vì một chút nguyên nhân đặc biệt mà đến năm tuổi còn không thể mở miệng nói chuyện. Anh ấy đặc biệt yên lặng, ở trong nhà trẻ luôn bị rất nhiều đứa bé không biết sống chết kì thị, chèn ép.

Lâm Cẩn Nam chính là một người trong số đó.

Ba cậu ta là bí thư thành ủy, cho nên từ nhỏ cậu ta hình như có cảm giác ưu việt không ai bì nổi với mình. Ở nhà trẻ kêu gọi bạn bè, kết bè kết đảng. Bây giờ nhớ tới vẫn khiến tôi cảm thấy cậu ta đặc biệt giống như tên thái giám Đông xưởng —— Lưu Cẩn, rất có ý thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.

Trà Xanh không thể nói chuyện, cũng không thích kết bạn. Nhưng lại cực kỳ nhiệt tình với em họ của Lâm Cẩn Nam, là Du Dĩ Nhiên, bởi vì Du Dĩ Nhiên, tôi cũng bắt đầu dây dưa cùng Lâm Cẩn Nam vài chục năm sau đó.

Thấy Trà Xanh cùng cậu ta đánh nhau, phản ứng đầu tiên của tôi chính là Trà Xanh bị bắt nạt rồi. Dịch Tiểu Liêu từ nhỏ đã dạy tôi phải bảo vệ người nhà mình, vì vậy tôi không nói hai lời vung quả đấm nhỏ lên, một đấm hướng tới khuôn mặt Lâm Cẩn Nam.

Lâm Cẩn Nam bị tôi làm kinh sợ, ngốc quá xá nhìn tôi, nắm đấm của cậu ta vung đến giữa không trung liền cứng đờ.

Đó là lần đầu tiên tụi tôi gặp nhau. Bây giờ nghĩ lại một chút, có lẽ chính là lần này đã khiến hình tượng đứa con gái thô bạo của tôi hoàn toàn lưu lại trong mắt cậu ta. Bởi vì bắt đầu từ khi đó, cậu ta liền luôn đứng trong đám người gọi tôi "con nhỏ thô bạo", vẻ mặt xem thường.

Chúng tôi khó khăn trải qua tiểu học, trung học, trong lúc đó tôi cùng Lâm Cẩn Nam không hợp nhau đủ kiểu. Đánh nhau, bày ra trò đùa quái đản, giữa hai chúng tôi hình như vĩnh viễn tràn ngập mùi thuốc súng, vừa chạm đã nổ.

Cậu ta không muốn gặp tôi...tôi cũng không ưa cậu ấy. Chúng tôi cứ thù địch lẫn nhau như vậy, ghét nhau đánh nhau mà vào năm đầu cấp ba.

Mà Lăng Phi, cũng chính là vào năm ấy xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi.

. . . . . .

Thi vào cấp ba qua đi, cái nắng chói chang tháng sáu nướng da đầu mỗi người giống như muốn bốc khói. Trà Xanh khi đó đã chữa hết bệnh, đã sớm có thể mở miệng nói chuyện. Nhưng mà chuyện quái đản chính là anh lại cùng Lâm Cẩn Nam tiêu tan hiềm khích lúc trước, dần dần trở thành đồng minh. Trong lòng tôi xem thường anh mình, rủa thầm anh ấy không có nguyên tắc, vì vậy liền hờ hững với anh ấy.

Tôi ôm một chồng manga đi lên lầu, lúc đi qua bên cạnh Trà Xanh thì lặng lẽ liếc qua chiếc balo không kéo kín của anh. Bên trong như ẩn như hiện cái quần bơi màu xanh da trời cùng kính bơi của Trà Xanh.

Anh muốn đi bơi? Trong lòng tôi mừng thầm, muốn đưa tay ngăn cản anh, bất đắc dĩ trong tay đang ôm manga nên không thể thò tay ra, vì vậy tôi như không có chuyện gì xảy ra đưa ra chân.

Trà Xanh quả nhiên không phát hiện, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang. Anh vẻ mặt âm trầm quay đầu lại trừng tôi, "Làm gì? !"

Tôi bĩu môi, hướng về balo của anh ra hiệu, "Anh muốn đi bơi? Dẫn em đi cùng chứ sao."

Trà Xanh nhăn mày, nhưng không trả lời tôi, mà trực tiếp phóng qua tôi xuống lầu. Tôi tức giận, không mang theo tôi thì thôi, có cần coi tôi như trong suốt không?

Tôi ôm manga hì hà hì hục đuổi theo, dùng ánh mắt đánh chém trên người Trà Xanh, "Dịch Mộ Kỳ, anh đối xử với em gái mình như vậy sao? Không phải là cùng anh đi bơi sao, có cần khó chịu vậy không?"

"Đến lúc đó. . . . . . sẽ không ngại ánh nắng mặt trời? Không sợ nắng đen da? Sẽ không lại la hét đói bụng, một hồi lại muốn về nhà chứ?" Trà Xanh dù vội vẫn ung dung khoanh tay nhìn tôi, khóe miệng mang theo ý cười trêu tức.

Mặt tôi nóng lên, cắn chặt môi nói không ra lời. Trước kia mỗi lần cả nhà đi ra ngoài bơi lội, tôi đều sợ rám đen, chơi một hồi thì hết hứng thú. Sau đó sẽ la hét đòi về nhà, ỷ vào ông bà nội thương tôi, người trong nhà cũng không có biện pháp với tôi, không thể làm gì khác hơn là cả nhà đều thu dọn đồ đạc ‘hồi phủ’, cho dù bọn họ rất không cam lòng.

Tôi không cảm thấy vậy thì có gì không ổn, người trong nhà thương tôi, chiều ý tôi, vậy thì có gì sai! Trà Xanh thuần túy là đang đố kỵ với tôi. Tôi ưỡn ngực về phía anh trai, "Ít xem thường em đi, không phải là đi bơi sao, anh còn có thể bơi tới sáng mai mới về nhà sao?"

Trà Xanh cười như không cười quan sát tôi, cuối cùng gật đầu một cái, "Được, đến lúc đó muốn về nhà, có thể tự mình đi về được rồi."

Tôi trợn trắng mắt, trong lòng suy nghĩ, thật sự chẳng lẽ chính là bởi vì mấy năm khi còn bé anh ấy nói không được, tính tình lại bị đè nén vặn vẹo lợi hại như thế.

*

Tôi chuẩn bị đồ đạc của mình xong liền theo Trà Xanh ra bờ biển, thật xa đã nhìn thấy một đám mỹ nữ gợi cảm mặc bikini hấp dẫn lượn qua sinh động. Đổi đồ bơi, tôi chạy chân trần tới bờ biển, gió biển mặn thổi qua da thịt lộ ra bên ngoài, không khí mát mẻ từng chút thấm vào tim gan, cảm giác nóng bức bực bội lúc đầu trở thành hư không.

Tôi vừa chạy vừa búi tóc đến đỉnh đầu. Trà Xanh ở phía sau tôi chậm rãi đi tới, xa xa đã nhìn thấy Lâm Cẩn Nam vẫy tay với Trà Xanh. Cậu ta nằm dưới ô che nắng, nghiêng người nhìn tôi, mắt từ ngực tôi một đường lướt qua bụng của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ bơi của mình, đắc ý nhìn về phía cậu ta đang nhíu mày. Nơi cần che đều được che đậy cực kỳ chặt chẽ, tên sắc quỷ chết tiệt kia thích nhìn thế nào thì nhìn. Dù sao cái gì cũng không thấy được, tôi khiến hắn sốt ruột chết. Tôi ngồi ở trên ghế dựa bắt đầu bôi kem chống nắng, Lâm Cẩn Nam chợt rầu rĩ cười ra tiếng, tôi trầm mặt nhìn cậu ta, bình thường loại thời điểm này cậu ta đều không nói được lời nào lọt tai.

Quả nhiên Lâm Cẩn Nam ngồi dậy khoanh chân, cùi chỏ chống lên đầu gối nhìn kỹ tôi. Tôi liếc cậu ta một cái tiếp tục động tác của mình, cậu ta chồm lên trước đến gần tôi một chút, mang theo chút cười mỉa, "Em gái bạo lực, cậu cả ngày che đậy kín đáo không lộ như vậy, cần gì lãng phí nhiều kem chống nắng như vậy?"

Tôi ngước mắt liếc cậu ta một cái, "Cậu quản được sao?"

Lâm Cẩn Nam duỗi lưng một cái, thân hình thon dài bại lộ ở trước mặt tôi, tôi không được tự nhiên quay đầu đi. Trà Xanh cũng đã xuống nước, tên lưu manh này còn ở lại chỗ này dây dưa cái quỷ gì chứ.

Cậu ta đột nhiên lặng lẽ đến gần bên tai tôi, "Thật ra thì cậu rám đen cũng tốt, như vậy. . . . . . Người khác chắc chắn không nhìn ra cậu là ‘tiểu bạch (1) muội’ rồi."

". . . . . ."

Tôi sửng sốt một chút, còn chưa tỉnh táo lại từ trong lời nói của cậu ta. Chỉ ngây ngốc nhìn cậu ta vuốt vuốt tóc tôi, vẻ mặt tươi cười xấu xa đi xuống nước. Tôi đờ đẫn xoay người, rủa thầm tên bệnh thần kinh này, ngón tay mới vừa chạm tới làn da thì trong nháy mắt một âm thanh "Đinh" vang lên trong đầu.

Tôi hậu tri hậu giác kêu thành tiếng, "Lâm Cẩn Nam, tên khốn kiếp, dám nói tôi là ngu ngốc! !"

(1) chữ ‘bạch’ (白) này nằm trong từ 白痴 [báichī] có nghĩa là ngu ngốc.

Lâm Cẩn Nam ở trong nước cười nhạo tôi, kéo mắt kính xuống liền chìm vào trong nước. Tôi vừa oán hận nguyền rủa hai chân cậu ta rút gân toàn thân co rút, sau đó còn bị quỷ nước vồ lấy làm thế thân, vừa xoay người tiếp tục bôi kem chống nắng của mình.

Chợt trong biển truyền đến một hồi tiếng huyên náo, hình như trộm nghe được tiếng la có người vọp bẻ chết đuối. Sống lưng tôi cứng đờ, không phải linh như vậy đã bị tôi nói trúng chứ?

Tôi vội vàng xoay người, quả nhiên chỗ mới vừa rồi Lâm Cẩn Nam xuống nước có rất nhiều người vây quanh. Trái tim tôi bỗng dưng căng thẳng, không biết vì sao có chút sợ hãi.

Lâm Cẩn Nam sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ? Thật sự là tôi rất ghét cậu ta, nhưng cũng không hi vọng cậu ta rơi vào kết cục như vậy. Bị chết đuối cũng quá thảm, cuối cùng còn vừa trắng bệch vừa sưng như con nhộng vậy. Cậu ta vốn có bề ngoài khỏe mạnh, nếu là bị như vậy, thực sự có chút thảm.

Tôi lo lắng vội vàng ném cái lọ trong tay, vội vã chen vào trong đám người. Lâm Cẩn Nam thật sự cứ như vậy không chút cảm giác nào nằm trên bờ cát, không nhúc nhích giống như con cá chết vậy. Tôi sốt ruột cũng không để ý được nhiều như vậy, xông tới túm lấy bả vai của cậu ta lắc lắc, "Lâm Cẩn Nam!"

Cậu ta không có phản ứng, vẻ mặt trầm tĩnh nhắm hai mắt, tôi hoàn toàn ngây ngốc, bắt đầu hối hận mới vừa rồi không nên nguyền rủa cậu ấy lung tung như vậy. Tôi học trên TV ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, áp ngực, làm hồi phục tim phổi cho cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn giống như ngủ thiếp đi. Tôi thật sự luống cuống, thanh âm cũng thay đổi, "Cola, cậu tỉnh dậy đi, đừng dọa tôi mà ——"

Tôi nhìn đám người chung quanh một chút, cố tình cái tên Trà Xanh này không biết đã chạy đi đâu, tôi ngay cả một người để nhờ giúp đỡ cũng không có. Người vây xem đề nghị làm hô hấp nhân tạo, tôi ngây người. Chần chờ nhìn Lâm Cẩn Nam nhắm chặt hai mắt, làm thế nào đây, thật phải làm sao? Không làm thì cậu ấy có thể sẽ không được cứu, nếu làm … .

Lòng tôi dứt khoát, quản cái khỉ gió gì, nhắm lại mắt tôi liền cúi đầu. Trái tim nhảy thình thịch rất kịch liệt, bên tai yên tĩnh đến mức chỉ còn lại sóng biển cùng tiếng tim đập của tôi, nhìn cậu ấy an tĩnh ngủ, tôi không biết tại sao lại khẩn trương, cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

"Ha ha ——"

Lâm Cẩn Nam chợt lớn tiếng bật cười, tiếng cười của cậu ta cùng đám người vây xem xen vào nhau. Tiếng cười chói tai vây tôi vào một góc nhỏ, tôi giương mắt đờ đẫn ngồi quỳ trên bờ cát.

Cậu ta chống người lên, cặp mắt đen nhánh phát sáng, trong mắt đều là ý cười không kìm chế được. Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám Trịnh Khải Văn và Dương Chính trong đám người, tôi lúc này mới phát hiện bọn họ vừa rồi lại ẩn trốn trong đám người kia.

"Thấy không, tớ nói cậu ấy thích tớ mà các cậu không tin, Dương Chính, chuyện đã hứa với tớ, không được nuốt lời."

Cả bọn Dương Chính nhìn tôi, ý vị sâu xa cười, cuối cùng giơ tay lên về phía Lâm Cẩn Nam.

Tôi nhìn vẻ mặt tươi cười hả hê của Lâm Cẩn Nam, bàn tay rũ xuống trên đầu gối nắm thật chặt thành quyền. Cậu ta, cậu ta thế nhưng. . . . . . Lâm Cẩn Nam nheo mắt nhìn tôi cười, cũng không có chút cảm giác áy náy, "Aiz, con nhỏ bạo lực, sao cậu đần như vậy chứ. Tùy tiện thử một lần đã kiểm tra được. Thật ra thì, tôi ——"

"Cậu đi chết đi!" Tôi đẩy cậu ta ra rồi đứng lên trước mặt cậu ta, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống cậu ta.

Lâm Cẩn Nam kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, lông mày nhíu chặt , "Làm sao vậy?"

Còn dám hỏi tôi ‘làm sao vậy’? Tôi bình tĩnh lại, đưa tay chỉ cậu ta, "Quỷ mới muốn thích cậu."

Cái tên tự luyến ích kỷ lại kiêu căng tự đại! Mới vừa rồi có một giây, tôi thật sự cho rằng cậu ta sẽ chết, cậu ta lại lấy loại chuyện này ra đùa giỡn tôi. Tôi tức muốn bể phổi rồi, "Lâm Cẩn Nam, cậu cho rằng cậu là cái gì, ‘Khang sư phụ’ sao? Cả ngày mơ mộng ai cũng muốn tán tỉnh cậu! Đầu óc tôi cho dù bị ‘Nhị Sư Huynh’ đá cũng sẽ không thích cậu!"

Sắc mặt Lâm Cẩn Nam trầm xuống, đám người Dương Chính nhìn ra bầu không khí không bình thường liền vội vàng thức thời đi ra ngoài.

Lâm Cẩn Nam trầm mặc, đứng dậy đến gần tôi, nhỏ giọng nói, "Aiz, hôm nay sinh nhật tôi. Chính là trêu chọc cậu một chút, có cần tức giận như vậy không? Trước kia cũng không phải chưa từng trêu chọc cậu mà, hôm nay sao cơn tức lại lớn như vậy? Mua cho cậu bình Vương Lão Cát nhé?"

Tôi vẫn tức, tuyệt đối không muốn quan tâm cậu ta, oán hận liếc cậu ta một cái rồi hất tay đi về phía trước, tôi xoay người, trong lòng bắt đầu hoảng sợ. Tôi làm sao vậy? Lâm Cẩn Nam nói không sai, trước kia mấy trò đùa dai này cậu ta chơi không ít, mấy trò đùa tệ hơn cũng từng làm. Nhưng tại sao lần này tôi lại tức giận như vậy? Tôi biết rõ là bởi vì vừa rồi tôi bị cậu ta hù sợ, tôi thật sự sợ cậu ấy cứ như vậy mất đi.

Nhưng tôi vì cái gì lại sợ cậu ấy cứ như vậy biến mất?