Vân Cuồng

Chương 57: Gió mây vần vũ kinh long châu - Phong hoa tuyệt đại (1)




Ngày xuân, mặt trời chầm chậm mọc lên từ hướng đông, tia nắng ấm áp, rực rỡ sưởi ấm mặt đất, giống như bàn tay dịu dàng của mẫu thân, nhẹ nhàng vuốt ve người và cảnh vật, không khí mới mẻ lạ thường. Trên đường lớn, dòng người qua lại như nước chảy xiết, rất nhiều vương tôn công tử của kinh thành, cẩm y ngọc đái, uy phong cưỡi ngựa trên đường, ngẫu nhiên lại hội hợp với một nhóm nữ tử xinh đẹp, kết bạn đi cùng nhau, nhìn qua, cả kinh thành nhìn như tưng bừng, tràn đầy sức sống hơn bình thường rất nhiều.

Nơi mấy danh môn quý tộc này muốn là cùng một nơi – hồ Thiên Thu, Yên Vũ lâu, thành nam.

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

“Tranh cô nương, lát nữa ngươi nhất định phải cố gắng biểu hiện, đè ép uy phong của Vân Cơ kia một chút! Để nàng ta sáng mắt ra ai mới là tài nữ đệ nhất thiên hạ!” Trên đường, một nữ tử xinh đẹp chậm rãi sóng vai với một nữ tử xuất trần, trên mặt mang khăn che mặt màu vàng nhạt, trên đầu cài một cây trâm bằng phủ thúy; bên cạnh hai người là hai tiểu nha hoàn đáng yêu, và hai nữ tử xinh đẹp mặc xiêm y la quần màu xanh biết.

Người nói chuyện là một nữ tử nhìn qua hơi lớn tuổi một chút, nếu quan lại quyền quý mà gặp được sẽ phát hiện nữ tử này chính là Đại công chúa của Đại Sở, cũng được xưng là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, Tịnh Nhi công chúa.

Tám năm đã qua, vị Tịnh Nhi công chúa này đã hơn hai mươi tuổi, chỉ vì hoàng thất Sở quốc bị tàn lụi, quyền thế không còn nữa, nên không có công tử quyền quý nào ở kinh thành đồng ý lấy vị trí chính thất để cầu hôn vị công chúa này, hơn nữa nàng ta tâm cao khí ngạo, tính cách ngang ngược, cậy mạnh, lại không cam lòng làm tiểu thiếp của người ta, cho nên cho đến bây giờ vẫn chưa gả được ra ngoài.

Tịnh Nhi công chúa hận nhất là Vân Cơ (là nghệ danh của Vân Cuồng), người đã quấy rầy chuyện tốt của nàng ta ở Yên Vũ lâu năm đó, đồng thời cũng đem việc Hoa Mộng Ảnh chướng mắt nàng ta đổ hết lên đầu nàng (Vân Cơ), nhưng bởi vì tài nghệ không bằng người nên chỉ có thể trừng mắt than thở. Liên lục mấy năm nay nàng ta đều bị cầm khúc của Vân Cơ đả kích đến không còn mặt mũi nào, cứ liên tiếp khiêu chiến lại liên tiếp nhận lấy thất bại, vậy mà vẫn nhào vào không biết mệt mỏi, nghị lực thật khiến người ta không thể không nhìn thẳng.

Thật vất vả năm nay mới có một vị “Tranh cô nương” xuất hiện, thi từ ca phú đều tinh thông, được người người tán dương, cho nên nàng ta (Tịnh Nhi công chúa) mới hưng phấn, như thấy được được hy vọng, tính toán trong lần đại hội ở Yên Vũ lâu này, từ phương diện thi từ ca phú khiến Vân Cơ bị xấu mặt.

“Tài học của Tranh Nhi* tỷ tỷ đúng là khiến kẻ khác thán phục (khen ngợi, khâm phục), cái ả Vân Cơ kia ngay từ đầu đã không xứng để so sánh với Tranh Nhi Tỷ Tỷ rồi.” Một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi gật gật đầu, trong mắt không giấu được ý khâm phục, chỉ có điều khi nhìn vị Tranh Nhi cô nương kia, ánh mắt lại rất quái dị.

(*nguyên convert là Ổn Nhi tỷ tỷ, mà đoạn sau ngay trong câu trên lại là Tranh Nhi tỷ tỷ, rất mâu thuẫn nên ta sửa, với lại tên Ổn Nhi này chỉ xuất hiện 2 lần trong bản convert thôi, nên hẳn cũng không có ảnh hưởng quá lớn.)

Khí chất của vị Lý Tranh cô nương này giống như thiên tiên, tài mạo song toàn, theo lý mà nói, một giai nhân như thế nhất định đã nổi danh khắp Long Châu đại lục, nhưng các nàng lại chưa bao giờ nghe thấy danh tiếng của nàng ta, giống như nàng ta xuất hiện từ trong không khí vậy.

Nàng ta đột nhiên xuất hiện ở Sở kinh này là do mẫu tộc (nhà mẹ đẻ) của hai vị công chúa, Tư Đồ gia tộc đưa đến, hai vị công chúa liền đoán được, vị cô nương này rất có thể là công chúa của một tông môn ẩn sĩ nào đó, nhưng trong cửu tông, hình như không có tông môn nào mang họ Lý cả!

Lý Tranh cô nương liếc mắt nhìn hai nàng, hờ hững cười, rồi xoay đầu nhìn thẳng phía trước, sâu trong mắt lại xẹt qua một tia khinh thường: Nổi danh như vậy đều không phải là người đơn giản, Vân Cơ được người người ca tụng như vậy thì sẽ là một nữ tử bình thường sao? Nàng thật sự rất chờ mong được nhìn thấy thiên hạ đệ nhất danh cơ Vân Cừu này. Thi từ ca phú không thể thứ nào cũng tinh thông, Vân Cơ kia nếu có thể ca thì không hẳn có thể văn, nhưng có điều, nếu có thể tìm được một người tri kỷ như vậy thì cũng không uổng việc nàng đã xuất cungđ để đến Sở kinh này.

Ba người đi tới góc đường, đột nhiên xuất hiện hai vị công tử bột đang hung ác quất roi đánh tuấn mã, trong miệng không ngừng rống to “Giá giá! Tránh ra, tránh ra, dám cản đường của gia, muốn chết có phải không!” Thái độ hung hăng càn quấy đều lộ ra hoàn toàn.

Trong một lúc, trên đường đã truyền đến tiếng kêu sợ hãi, ồn ào của dân chúng, hàng quán bên đường đều trở nên hỗn loạn, rau dưa, trái cây cũng bị đạp đổ lung tung, tất cả đều bị hai tên nhị thế tổ dẫm nát dưới vó ngựa. Một mình Lý Tranh đang góc đường, từ xa xa đã nhìn thấy hai con ngựa giận dữ phóng như bay, nàng ta nhịn không được cau chặt mày, lại nghe Tịnh Nhi công chúa ở bên cạnh kinh ngạc hô lên: “Kiến Nhân, Tần Thọ, các ngươi đang làm cái gì thế này!”

Hai tên công tử bột đang vô cùng cao hứng chạy như điên, ngay từ đầu đã không chú ý phía trước có người nào, cho nên khi đột nhiên nghe thấy tiếng gầm như vậy, mới hoảng sợ, trừng to mắt nhìn chằm chằm đoàn người Tịnh Nhi công chúa, trong lòng run lên, hoảng sợ phát hiện con ngựa vẫn tiếp tục vọt về phía Lý Tranh, dù muốn dừng lại cũng không còn kịp nữa.

Xung quanh truyền đến tiếng thét chói tai, mắt thấy sắp xảy ra chuyện đổ máu, hai vị công chúa Tịnh Nhi, Duyên Nhi, sợ tới mức ba hồn mất bảy phách: Lý Tranh cô nương này là công chúa của tông môn lánh đời, nếu xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn gia tộc của các nàng cũng không được yên thân. Hai người gấp đến mức muốn bất tỉnh tại chỗ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn vó ngựa đáng chết kia càng lúc càng đến gần Lý Tranh cô nương.

“Hừ, không thẹn là con của tiện nhân, cầm thú, chỉ biết ức hiếp, quấy nhiễu dân chúng, đúng là danh phù kỳ thực*!”

(*đại ý là lời đồn bên ngoài lại đúng sự thật)

Khẩn cấp quay đầu, đột nhiên một giọng nói như tơ lụa vô cùng nhẹ nhàng, dễ chịu rơi vào tai tam nữ, theo sau đó là một bóng dáng bạch y thanh lịch nhẹ nhàng vọt tới trước mặt hai tên công tử bột, sau đó không biết hắn làm cái gì mà hai con tuấn mã như đụng phải một bức tường rắn chắc, chuyển hướng, hí lên tiếng rồi nặng nề ngã trên mặt đất, hai tên công tử bột cũng ngã nhào xuống theo, tuy nói rằng bọn họ đã phản ứng đúng lúc nên không bị thương nhưng vẫn không tránh khỏi việc cả người chật vật bị phủ đầy bụi bặm, đất cát.

“Tiểu tử thối, ngươi mắng ai.” Sau khi ngã xuống đất, hai người lập tức bậc người nhảy lên cách mặt đất khoảng ba thước, tức giận đến xanh mặt, nhưng không đợi bọn hắn phát tác lửa giận, bên hông đã tê rần, đau nhức. Hai vị công chúa Tịnh Nhi, Duyên Nhi nhìn thấy vậy đen mặt, ngã người về phía sau.

“Câm miệng, mặt mũi Tư Đồ gia đều bị các ngươi làm mất hết! Gia gia đã dặn dò nhất quyết không được để Tranh cô nương xảy ra bất cứ chuyện gì rồi mà, các ngươi muốn chết có phải không!”

Hai tên công tử bột không nghĩ tới bản thân lại gặp phải vị “Tranh cô nương” mà gia gia nói tới này, lúc này bọn hắn đều sợ hãi đến mức mặt mày trắng xanh, co rụt đầu lại, không dám lại thò đầu ra nữa.

“Cảm tạ công tử đã trượng nghĩa cứu giúp.” Trong mắt Lý Tranh hiện rõ sự kinh ngạc, cả người nàng thì lại bị một vị công tử trẻ tuổi ôm vào trong ngực, mùi hương thơm ngát trên người hắn nhẹ nhàng truyền đến, khiến tim nàng hơi rung động, nội tâm vốn trầm tĩnh nhiều năm nay lại hơi hơi gợn sóng.

Bạch y công tử quay đầu đối mặt với nàng, mở miệng cười, gật gật đầu: “Cô nương đã sợ hãi rồi, sau này cần phải chú ý nhiều hơn một chút, hơn nữa cầm thú trên đường không ít, nếu chẳng may làm một cô nương tuyệt sắc như nàng bị thương thì không phải sẽ khiến người khác đau lòng sao.”

Lý Tranh chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt một trận, lỗ tai ong ong, mắt đẹp trong nháy mắt trừng lớn, người luôn bình tĩnh như nàng cũng có lúc không nhịn được tán thưởng, hít sâu một hơi.

Thiếu niên trước mắt, cẩm y màu trắng thuần, lụa đỏ buộc tóc. Con ngươi đen bóng sáng ngời. Hàm răng trắng như tuyết. Đôi môi đỏ mọng, gò má cao, ngũ quan đẹp đẽ, xuất sắc, cả gương mặt nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng, sạch sẽ, thoải mái, anh khí (khí khái anh hùng) bừng bừng, chói mắt, đẹp mắt không nói nên lời. Lý tranh tự nhận trong cung đã nhìn thấy không ít nam tử tuấn mỹ, nhưng hiện giờ đem ra so sánh với người này, nàng mới biết cái gì gọi là dung mạo như thiên tiên. Nam tử trong thiên hạ ai có thể có dung mạo tao nhã tuyệt thế như vậy?

Nghe hắn thản nhiên cười nói, Lý Tranh ngẩn ra, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào khăn che mặt của nàng đã rơi mất, trong mắt tràn ngập kinh ngạc: Là do nàng không cẩn thận sao? Nhưng lấy võ công của nàng sao lại không có… Một chút cảm giác nào vậy? Nàng lắc lắc đầu, có vẻ tâm tính của nàng vẫn không đủ ổn định, vậy mà lại có thể nhìn một thiếu niên đến ngây người. Chỉ có điều, đúng là chỉ cần người này lộ ra dung mạo của hắn thôi thì cũng đã là một vũ khí tuyệt thế rồi!

Giờ khắc này, trên đường đột nhiên trở nên im lặng, cả nam lẫn nữ đều không nhịn được dừng bước, ánh mắt si mê, cả người ngây ra, hoàn toàn không động đậy một chút nào. Tư Đồ Thái, Tư Đồ Tần Thọ và mấy nam tử xung quanh khi nhìn thấy Lý Tranh đều chảy nước miếng ròng ròng, còn nữ nhân thì tim đập thình thịch, ánh mắt tỏa sáng nhìn bạch y công tử.

“Cô nương, tại hạ còn có việc, đi trước một bước.” Bạch y thiếu niên tay cầm ngân phiến (phiến = quạt), hơi chắp tay, khóe môi nâng lên thành một độ cong đẹp mắt, nhàn nhạt cười, rồi mới xoay người nhanh chóng rời đi.

Lý Tranh thầm than: Tâm tính người này đúng là rất khó có được, nhìn thấy dung mạo khó có thể kiềm chế như nàng, lại thân cận với nàng, nếu là nam nhân bình thường thì chỉ sợ đã lập tức hóa thân thành lang sói mà nhào lên, hoặc ít nhất cũng hỏi thăm quý phủ của nàng để từ từ làm thân, nhưng từ đầu đến cuối hai mắt hắn vẫn trong sáng, nụ cười cũng sạch sẽ không hề có một tia dâm tà, tuyệt đối là một chính nhân quân tử! Chẳng qua, nếu là bình thường thì nàng sẽ không để ý đến sự thờ ơ này, nhưng không biết tại sao bây giờ lại cảm thấy hụt hẫng, khó chịu, cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy tức giận vì dung mạo của mình chưa đủ để khiến người khác phải điêu đứng.

“Khá cho một công tử phóng khoáng tự nhiên, khá cho một nam tử tuyệt thế.” Lý Tranh nhẹ nhàng thở dài buồn bã, có chút tiếc nuối nhìn hai người bên cạnh: “Không biết vị kia là công tử nhà ai, tại sao ta chưa bao giờ nghe ở Sở kinh có một người như vậy?”

Nếu là nhân sĩ từ nơi khác đến thì khi vào Sở kinh đều trực tiếp ở trong Yên Vũ lâu, lúc này lại từ Sở kinh đi ra, có thể là người ở Sở kinh, cho nên nàng mới mở miệng hỏi.

Lúc này Tịnh Nhi và Duyên Nhi công chúa mới thu lại ánh mắt si mê của mình, Duyên Nhi lúng ta lúng túng cười khổ: “Tranh cô nương, sao chúng ta có thể biết đây là công tử nhà ai được? Danh môn cao thấp ở Sở kinh chúng ta đều đã gặp qua, nhưng chưa bao giờ nghe nói nhà ai có một vị công tử xuất sắc như vậy. Chúng ta thật sự chưa bao giờ nhìn thấy người này.”

Vừa rồi hai nàng chỉ mới nhìn thấy một bên mặt của nam tử kia, không có nhìn rõ dung mạo của hắn, về phần Tư Đồ Tần Thọ và Tư Đồ Kiến Nhân đều ở đằng sau không dám thò đầu ra, hơn nữa, trong mắt bọn hắn cũng chỉ có dung mạo của Lý Tranh, sao có thể để ý người khác được.

“Đúng rồi…” Tịnh Nhi đột nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt giống như khó hiểu lại giống như không dám tin tưởng, trong mắt cũng tràn ngập khiếp sợ nói: “Ta mới nghĩ ra, sao người kia lại giống Tiểu vương gia của Liễu gia vậy, nhưng chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.”

“Liễu Tiểu vương gia? Là người được mệnh danh là quần là áo lụa, phong lưu đứng đầu Sở kinh, Liễu Vân Cuồng?” Hai tên công tử bột lập tức dè bỉu khinh thường, cười lạnh: “Đùa sao, đâu phải ngày thường chúng ta không nhìn thấy tên nhãi đó.”

Cả ngày đều bôi son trét phấn, giống hệt mấy tên ẻo lả, mà nghe nói hắn còn có đoạn tay áo chi phích, đi một bước lại ỏng ẹo một bước, nếu là hắn, ta tình nguyện lấy đầu xuống cho các ngươi làm cầu đá!

Điều này cũng đúng, tên Liễu Vân Cuồng đó nào có lòng tốt như vậy, hắn không gây tai họa là đã tạ ơn trời phật lắm rồi. Hơn nữa tên đó còn là một tên háo sắc, nếu hắn được nhìn thấy Tranh Nhi tỷ tỷ còn không lập tức nhào qua sao! Hắn càng không có khí chất tao nhã như vậy, nhất định không phải là hắn! Có điều, vậy người kia là ai? Duyên Nhi công chúa cau mày, cùng mọi người âm thầm suy đoán.

“Tiểu thư, nhìn bộ dạng của hắn, hình như cũng muốn đến tham gia Văn Thải* đại hội, lấy bộ dạng tao nhã của hắn thì dù đứng ở đâu cũng tuyệt đối là hạc giữa bầy gà, chỉ cần chúng ta đến đấy, còn sợ không tìm thấy hắn sao?” Nha đầu cười khẽ, thông minh nhắc nhở, trong khoảnh khắc mọi người đều bừng tỉnh, đồng loạt gật đầu nói đúng, sau đó lại vội vàng, không ngừng bước nhanh đến Yên Vũ lâu.

(*đại hội ca từ thi múa, sắc đẹp các loại lúc trước đã nói)

Lý tranh nhàn nhạt nhìn tòa tháp Yên Vũ lâu đằng xa, trong lòng ẩn ẩn chờ mong: Mặc kệ ngươi là ai, ta nhất định sẽ tìm được ngươi. Nhìn võ công của người có lẽ cũng không kém, tốt nhất là có thể kéo vào Lăng Tiêu cung của ta, hì hì, chỉ sợ Tam sư huynh được xưng là đệ nhất công tử ở Lăng Tiêu cung cũng phải trừng mắt cúi đầu nha!