Vân Hách Liên Thiên

Chương 41: Chân tướng




Edit: Chrysanthemum

“Cẩn thận!” Thương Lan cả kinh hô lên, hắn thật sự không ngờ tới Thương Ngôn cư nhiên không để ý sống chết như vậy. Đại trận hộ pháp của Đông Vân Thánh Quân há có phải trò đùa. Tùy tiện xâm nhập như vậy, nếu có mười hay tận trăm cái mạng cũng không đủ chết. Y thật sự không có chút hiểu biết về pháp lực vô thượng của Đông Vân quân. Đại trận hộ pháp này chính là sát trận, mấy vạn năm trước hắn đã tự thân thấy vô số tiên yêu sát vũ chiết kích, yên hôi phi diệt dưới đại trận này.

Đồng tử kia cũng cả kinh, bất quá lại không dám lộn xộn. Nếu kích phát đại trận thì nó có đi cũng không thể trở về, chỉ đứng nhìn thân ảnh Thương Ngôn chợt lóe rồi biến mất, tiến nhập đại trận rồi tiêu thất vô tung. Liếc nhìn Thương Lan vẫn đang ngây người bên cạnh, cười nói: “Thương Lan đại nhân còn chưa đi sao? Hay là thật sự muốn chọc cho Quân thượng động thủ?”

Thương Lan đứng thẳng bất động một lát rồi thở dài, quay đầu bay mất. Đồng tử kia đưa mắt nhìn Thương Lan rời đi hẳn, lúc này thân ảnh mới nhoáng lên, tiêu thất vô tung. Bất quá khiến cho nó chấn động chính là, khi nó mới vừa trở lại phủ đệ Đông Vân quân thì lập tức nhìn thấy Thương Ngôn đang đứng ngây người trên Lưu Vân Đài… Đồng tử kia nhìn thấy Thương Ngôn không bị vây khốn trong pháp trận, hiển nhiên lập tức hiểu rõ là do Quân thượng mở đại trận thả cho y vào trong.

Thương Ngôn nhìn cảnh sắc phía xa thật lâu mà vẫn chưa thể hoàn hồn. Giờ phút này y đang đứng trên một bình đài bạch ngọc rộng lớn, bên người chính là bạch vân lượn lờ, sóng mây quay chuyển, muôn hình vạn trạng, mơ hồ có thể thấy được sơn cước thiên hà ở xa xa trong Vân Hải sóng núi trùng điệp. Chung linh dục tú (đất thiêng dưỡng ra vật hiền), phong cảnh tươi đẹp, kỳ phong, u cốc, dị thú, tú thủy, tinh mỹ tựa như tiên cảnh.

Ngọn núi cao nhất nằm phía trên Vân Hải, quỷ dị tà hiểm, lộ ra một loại mỹ lệ lạ kỳ. Dõi mắt về phương xa, giữa thiên thủy ít ỏi chậm rãi chảy xuống, trên tầng mây, lại vẫn có tầng mây. Ánh mặt trời theo kẽ mây chiếu thẳng xuống, tựa như một thanh lợi kiếm kim sắc, rực rỡ nguy nga, mỹ lệ đến mức khiến người ta nín thở. Tiên cảnh như vậy, Thương Ngôn cũng không dám sảo lộng… Ai biết được những thứ này có phải đều là ảo cảnh, ám ngầm mang theo hung hiểm vô cùng hay không. 

“Hoan nghênh Thương Ngôn đại nhân đến Thương Lãng Vân phủ.” Thanh âm của đồng tử kia thành công khiến Thương Ngôn bừng tỉnh, “Nơi này là Lưu Vân Đài. Nếu Quân thượng đã mời Thương Ngôn đại nhân vào, vậy tiểu đồng sẽ dẫn đường cho ngài.”

Vốn cho rằng mình đại khái lại bị vây trong huyễn trận, không nghĩ tới tất cả những thứ này đều là chân thật. Đây là phủ đệ của Đông Vân quân, cư nhiên là Đông Vân quân mở đại trận cho y đi vào, chẳng lẽ do sợ thương tổn y sao? Nghĩ đến điểm này, Thương Ngôn lại mơ hồ dấy lên một chút hy vọng, gật đầu với đồng tử kia.

Dọc theo đường đi, Thương Ngôn nhìn thấy dưới đáy Vân Hải lại như có sông ngân tráng khoát, vô số trân cầm dị thú thong dong dạo bước trong đó, trong lòng y lại thầm phát khổ. Chỉ sợ ngay cả tiên phủ của Tiên đế cũng không có đại thủ bút được nhường như Thương Lãng Vân phủ. Ngay cả bạch ngọc trải đường cũng là linh thạch tốt nhất, lại càng không luận đến bên trong Vân Hải quay cuồng lộ ra từng gốc kỳ hoa tiên thảo. Đến khi đi qua nơi mà đồng tử kia gọi là Tiểu Vân Hải thì gió nhẹ miên man, kim quang lay động, trước mắt hiện ra biển kim liên ngũ thải. Kim liên này, vốn chỉ cần lấy ra một gốc cây cũng đủ khiến cho vô số tiên ma tranh đoạt đến máu chảy đầu rơi, nơi này cư nhiên trông mỏi mắt lại không thấy bờ.

Thương Ngôn lần đầu tiên có nhận thức sâu sắc đối với pháp lực thần thông của Đông Vân quân. Nơi này làm sao còn là một tòa phủ đệ, rõ ràng đã muốn thành một thế giới… Pháp lực như vậy e rằng sẽ khiến cho mỗi một tu nhân đều phải khiếp sợ. Thương Ngôn lại không có lòng dạ nào chuyên tâm ngắm cảnh sắc xung quanh, bước chân đi theo đồng tử kia càng thêm nặng nề. Hai người nhìn như dạo bước nhưng kỳ thực tốc độ cực nhanh, một hồi đã đến dưới ngọn núi cao nhất kia.

“Trước mặt chính là Ẩn Vân Điện của Quân thượng, ta không tiện bước vào, xin Thương Ngôn đại nhân hãy tự mình đi trước.” Đồng tử kia mỉm cười, đưa tay thi lễ thỉnh.

Thương Ngôn điều chỉnh tốt tâm tình, bước chân lên bậc thềm bằng phẳng từ bạch ngọc. Ẩn Vân Điện ở trên đỉnh núi được mây sương bao phủ lượn lờ, làm cho người ta nhìn không ra được hư thực. Thế nhưng trong tầng lớp mây mờ cuồn cuộn chỉ lộ ra phiến ngói đơn độc cũng mang vẻ tráng lệ nguy nga, trong huy hoàng lại khiến cho người ta lạnh đến tận xương tủy. Ngoại trừ tầng tầng lớp lớp mây trôi mờ ảo kia, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, không hề có chút sinh khí.

Thương Ngôn bước lên bậc cuối cùng của thềm ngọc, thoáng chốc đã bị thân ảnh trước mắt hấp dẫn toàn bộ tâm thần. Bạch y phiêu phiêu, phàm nhân thường thích dùng từ “trích tiên” để nói đến người phong tư trác tuyệt như tiên nhân hạ phàm, mà vị trước mắt đây lại đúng là tiên nhân chân thật. Một thân y phục tố bạch không cần có bất cứ trang sức quý giá đẹp đẽ nào tô điểm. Thanh nhã, cao ngạo, lãnh liệt, hoàn mỹ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng…

Thương Ngôn cơ hồ run rẩy như lão hủ bát tuần mà loạng choạng tiến đến tiếp cận bóng người kia. Nghĩ đến người vốn không thể gặp lại rốt cuộc xuất hiện chân thực trước mắt, Thương Ngôn cũng không dám tùy tiện chạm vào, như sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, chờ đến khi tỉnh lại thì hết thảy đều là hư vô.

Người nọ tựa như sở giác mà quay người lại, khuôn mặt quen thuộc ngày đêm mong nhớ lập tức hiện ra trước mắt y. Khuôn mặt ấy vẫn tuấn mỹ như vậy, Thương Ngôn ngay cả việc khắp mặt mình đã sớm lưu đầy nước mắt cũng không phát hiện, chỉ tham lam nhìn chăm chú vào người trước mắt, bàn tay run rẩy dừng lại trên sườn mặt hắn, cuối cùng cũng chạm lên khuôn mặt mà y đã miêu tả trong lòng vô số lần.

“Vân… Thiên” Hắn không chết, hắn không chết, hắn thật sự không chết…

Ngay sau đó, hết thảy lại tan biến. Dưới ngón tay không hề truyền đến nhiệt độ cơ thể quen thuộc. Bàn tay Thương Ngôn không gặp chút chướng ngại nào mà xuyên qua cơ thể người trước mắt. 

“Không… Không —— ”

“Ta không phải Vân Thiên.” Ảo ảnh kia đúng lúc mở miệng nói chuyện, kéo Thương Ngôn sắp mất đi lý trí về.

Thương Ngôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ảo ảnh kia, “Ngươi là Đông Vân quân?”

Ảo ảnh kia gật đầu, lại lắc đầu, khóe miệng thoáng gợi lên một độ cung, tựa như cố gắng làm ra biểu tình mỉm cười, “Ta chỉ là một luồng thần niệm lưu tại ngoại thể khi Đông Vân Quân tu luyện.”

“Vậy Vân Thiên…” Thương Ngôn rất muốn hỏi Vân Thiên liệu có phải chính là Đông Vân quân.

“Vân Thiên là ai?” Người nọ nghiêng đầu, dùng gương mặt giống Hách Liên Vân Thiên như đúc mà lộ ra biểu tình nghi hoặc.

“… Hách Liên Vân Thiên.”

“Ta không biết Hách Liên Vân Thiên, ta chỉ biết là Vân Hách Liên Thiên.” Người nọ lại lắc đầu, phun ra một cái tên có cấu thành hoàn toàn giống với tên của Hách Liên Vân Thiên.

“Vân Hách Liên Thiên…” Thương Ngôn đem cái tên này đọc lại một lần, tựa như muốn thể hội người mang cái tên này có khí thế bực nào. Giống như đứng trên trời cao bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh,  thậm chí ngay cả Thiên đô cũng không để vào mắt.

“Hắn là ai?” Trực giác y biết người này tất có quan hệ với Hách Liên Vân Thiên. Hách Liên Vân Thiên dường như là tên giả mà hắn dùng.

Ảo ảnh kia dường như đối với vấn đề này của Thương Ngôn rất kỳ quái, kinh ngạc nói: “Vân Hách Liên Thiên chính là tục danh của Đông Vân quân.”

Thương Ngôn ngẩn ra, đưa mắt nhìn về phía cửa điện đóng chặt. Nói như vậy thì Đông Vân Quân hẳn ở bên trong, nếu như hắn đã bảo đồng tử kia chuyển cáo cho y rằng Hách Liên Vân Thiên đã chết thì chắc hẳn biết rõ hết thảy ngọn nguồn. Thương Ngôn liền không chờ được mà đi đến để minh bạch khúc mắc trong lòng.

Thế nhưng lại bị ảo ảnh kia nhíu mày ngăn cản, “Ngươi không thể đi vào quấy rầy ta tu luyện.” Mới vừa nói xong, ảo ảnh kia chợt khựng rồi biến mất vô tung, mà cửa điện trước mặt Thương Ngôn đã vô thanh vô thức tự động mở ra hai bên, giống như mời gọi Thương Ngôn đi vào.

Thương Ngôn hít sâu một hơi, bước chân vào trong điện. Phả vào mặt chính là linh khí nồng đậm đến mức cơ hồ hóa thành thực chất. Sau đó, y liền nhìn thấy ở giữa nội điện mênh mông là một trì tử (hồ) hình vuông, mây mù lượn lờ trên làn nước. Mà trong trì tử, một đóa hoa sen cực đại nở rộ, tỏa ra hào quang thất sắc mê muội lòng người, cư nhiên là đài sen thất sắc cửu phẩm trong truyền thuyết.

Trung tâm đài sen là một người đang nằm, y phục tố bạch vây lấy thân thể thon dài, đầu gối lên cánh tay của mình, dưới thân lộ ra đôi chân oánh nhuận tựa như bạch ngọc. Mái tóc đen dày phân tán trên người, họa ra một bức tranh vô cùng duy mỹ. Tư thế biếng nhác rõ ràng là thế, nhưng lại đem đến cho Thương Ngôn lực áp bách vô thượng, thẳng ép đến mức y không thở nổi, yêu lực trong cơ thể lại rục rịch như muốn phân cao thấp với luồng uy áp vô hình này.

Nếu như nói Hách Liên Vân Thiên mang đến cảm giác thanh lãnh nhưng tao nhã, thì người trước mắt đây lại chân chính là lạnh thấu xương tủy. Rõ ràng trong tư thế nhắm mắt không phòng bị nhất, thế nhưng vẫn lãnh liệt như vậy. Dưới ánh nhìn chăm chú của Thương Ngôn, người nọ dường như muốn tỉnh lại, hàng mi run rẩy, chậm rãi mở ra đôi mắt.

Thoáng chốc, Thương Ngôn dường như bị đôi mắt kia hấp dẫn, rốt cuộc vô pháp chú ý đến khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ độc nhất vô nhị kia, cũng vô pháp chú ý đến hắn và Hách Liên Vân Thiên giống nhau như đúc, toàn bộ tâm thần đều bị đôi mắt kia hút chặt lấy. Phải nói thế nào đây, thâm thúy lại lạnh lùng, xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách. Bị nó chăm chú chiếu vào người thì cả người liền phát lạnh, tựa như trên trời cao mở một đôi Thiên Nhãn, giống như thiên địa ở một bên chăm chú quan sát ngươi, vô hỉ vô bi, không có bất kỳ một tia cảm tình. Nếu như trong thiên địa thật sự có thần, Thương Ngôn sẽ tin tưởng đây chính là đôi mắt của Thần….

“Ngươi tới rồi.” Người nọ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lấy tư thế nửa nằm trên đài sen mà nhìn Thương Ngôn. Thương Ngôn vừa muốn mở miệng đã bị hắn ngăn chặn, “Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì.”

“Hách Liên Vân Thiên là ta mà cũng không phải ta. Ta hóa thân trăm triệu đến nhân gian, vô luận là bậc đấng đế vương hay phiến phu tẩu tốt, trải qua trăm vị nhân sinh hỉ nộ ái ố, thể ngộ đại đạo. Hách Liên Vân Thiên này chẳng qua chỉ là một cái hóa thân giữa trăm triệu hóa thân của ta mà thôi. Có thể nói là ta mà cũng không phải ta. Mỗi một hóa thân đều có nhân cách độc lập, quỹ tích nhân sinh riêng, đối với ta bất quá là một đoạn thể ngộ. Hách Liên Vân Thiên đã đi đến cuối đoạn nhân sinh của mình, ngươi hiểu được chứ?”

Thương Ngôn ngây ra như khúc gỗ, căn bản không rảnh đi kinh ngạc trước thần thông vô biên siêu phàm thoát tục có thể hóa thân trăm triệu của Đông Vân quân. Phải biết rằng người tu luyện thông thường nếu có thể tu ra nguyên thần thứ hai, luyện thành hóa thân ngoại thân đã là cao thâm khó lường; Đông Vân quân vậy mà có thể hóa thân trăm triệu, mỗi một cái đều tương đương với một nguyên thần thứ hai. Đây là tu vi kinh thế hãi tục cỡ nào a, hẳn có thể nói là đã bước một chân vào Thần cảnh.

Mỗi một hóa thân đều có nhân sinh độc lập của mình, biết tư duy, có tư tưởng riêng, có thể nói là tồn tại hoàn toàn thoát ly khỏi Đông Vân quân. Bất đồng chính là Đông Vân quân có thể thấy được hết thảy những gì người này đã trải qua, thể vị bất đồng với nhân sinh của hắn, cái đó và Thần ở nơi minh minh cao hàn có gì khác nhau… Nếu như hắn đã tự mình bổ ra một không gian, tạo ra núi non sông ngòi, lại còn có những hóa thân độc lập này, đây chẳng phải là sáng thế sao… 

Bất quá Thương Ngôn đã không thể bận tâm về những thứ này, y bị Hách Liên Vân Thiên nói thẳng sự thật rằng đây chỉ là một đoạn ảo tưởng giả dối khiến cho sợ ngây người. Người y yêu chẳng qua chỉ là một đoạn hư giả do Đông Vân Quân bện ra mà thôi. Tuy rằng hắn chân chính là một con người, thế nhưng một khi hắn trở về đất thì là chính thức chết đi, dù cho Đông Vân quân không chết, nhưng lại cũng không phải là Hách Liên Vân Thiên… Bọn họ có thể nói là hai người hoàn toàn khác biệt.

Hy vọng bỗng chốc tan biến, cái loại cảm giác này so với việc Hách Liên Vân Thiên hóa thành tro bụi bay đi trước mắt y còn muốn thống khổ hơn vạn phần, chân chính mất hết hy vọng, sống không bằng chết.

“Như vậy, ngươi còn muốn chấp nhất với ta sao? Ta cũng không phải là người mà ngươi muốn tìm.” Vân Hách Liên Thiên đứng lên từ đài sen, mang đôi chân trần đi xuống, giẫm lên trì thủy mà đi tới trước mặt Thương Ngôn.

Một câu này thành công cứu vớt Thương Ngôn từ trong đau đớn chết lặng đi ra. Đúng rồi, Hách Liên Vân Thiên cho dù là hóa thân nhưng cũng là đặc biệt. Nếu như hắn chỉ là hóa thân bình thường thì sao lại diện mạo giống bản tôn như đúc? Nếu như hóa thân trăm triệu, hiển nhiên không có khả năng từng người đều có bộ dạng giống như bản tôn, bằng không trăm triệu người giống nhau như vậy, dù cho bọn họ có bất đồng địa phương, bất đồng thời điểm, thế nhưng như vậy cũng không thể a. Nếu hắn chẳng qua chỉ là một đoạn thể ngộ, diện mạo nhất định phải tùy ý huyễn hóa, sao lại đặc biệt giống với bản tôn?

Mạch suy nghĩ của Thương Ngôn ngày càng rõ ràng, huống hồ tên của Hách Liên Vân Thiên cũng là từ tục danh của Đông Vân quân thay đổi trật tự mà thành, đây chỉ là trùng hợp? Diện mạo giống nhau, danh tự gần như giống nhau, tuyệt đối không có khả năng này. Vân Thiên còn mang ngọc bội của hắn bên người, trăm triệu hóa thân, Đông Vân quân việc gì phải hao phí tinh lực đi bảo hộ một cái hóa thân không bị nguy hiểm đe dọa? Nếu đúng là như vậy, chỉ cần đợi nhân sinh đi đến hồi kết, sao lại phải lưu pháp bảo hộ thân của hắn trên người Hách Liên Vân Thiên? Nếu không gặp phải Đại Nhật Thần Hỏa, có thể nói Hách Liên Vân Thiên tuyệt đối không gặp phải chuyện gì… Hóa thân được bảo hộ cẩn thận chẳng lẽ không đặc biệt sao?

Trọng yếu hơn nữa, dựa theo cách nói của Đông Vân Quân, một phàm nhân bất kỳ cũng có thể là hóa thân của hắn, như vậy một hóa thân bình thường giao hợp với y làm sao có thể lưu lại một hài tử mang theo khí tức của Đông Vân quân? Hóa thân của hắn hẳn phải không mang theo khí tức lẫn pháp lực của hắn, sẽ kết hôn sinh con giống như người bình thường, hiển nhiên không giống như Hách Liên Vân Thiên, dựng dục hài tử lại mang theo khí tức của bản tôn, thậm chí nghịch thiên hơn nữa là khiến cho thân giống đực như y thụ thai, như vậy chẳng lẽ Hách Liên Vân Thiên không đặc biệt sao?

Trăm triệu hóa thân, mỗi một khắc đều có hóa thân tử vong tan biến. Ở trong mắt Đông Vân Quân, cuộc đời của bọn họ bất quá chỉ như ánh sáng lóe qua. Hóa thân như vậy, Đông Vân quân sẽ nhớ rõ tên của từng người bọn họ sao? Thậm chí còn đặc biệt phái người chờ y, mời y trở về.

Hết thảy những điều này đều thuyết minh Hách Liên Vân Thiên tuyệt đối là hóa thân khác biệt. Đông Vân quân Vân Hách Liên Thiên tuyệt đối chưa nói sự thật cho y biết. Thương Ngôn kiên định nhìn người luôn tâm niệm trong lòng trước mắt, trả lời vấn đề của hắn, “Đúng vậy, ngươi chính là người ta muốn tìm. Vân Thiên nếu là hóa thân của ngươi, vậy chính là ngươi.”

Vân Hách Liên Thiên không đoán được Thương Ngôn đã biết chân tướng, cư nhiên còn đưa ra đáp án như vậy. Hắn nghi hoặc nhìn Thương Ngôn, không rõ Thương Ngôn rốt cuộc có thâm tình bất hối đối với Hách Liên Vân Thiên đến thế nào mới có thể như vậy. Bỗng nhiên Vân Hách Liên Thiên nhẹ hô “A” một tiếng, “Trên người ngươi vì sao lại có…”