Vân Hách Liên Thiên

Chương 43: Ngoài ý muốn




Edit: Chrysanthemum

Cũng không biết qua bao lâu, Thương Ngôn mơ mơ màng màng ngủ mất, cơ thể của y theo thói quen mà hướng đến thân thể người bên cạnh, hai tay vòng qua hông của hắn. Đến khi y cảm thấy tỉnh ngủ rồi, híp mắt ôm người trong lòng cọ cọ vài cái mới đột nhiên cứng đờ, chợt ý thức được người y ôm chính là Vân Hách Liên Thiên… Lúc này mới mạnh mẽ bừng tỉnh.

Cẩn thận giương mắt nhìn sắc mặt của Vân Hách Liên Thiên, y sợ rằng động tác quá phận này của mình sẽ chọc giận hắn. Hiện tại nếu hắn muốn bóp chết y thì có thể nói đơn giản như đạp chết một con kiến, đến lúc đó sẽ là một xác hai mạng a. Chẳng qua cũng may mà biểu tình của Vân Hách Liên Thiên không có vẻ gì là không vui, không hề có chút biến hóa nào, thậm chí ngay cả tư thế đều giống với trước khi y ngủ.

Thương Ngôn lưu luyến buông lỏng tay ra, mượn một cái cớ vô cùng vụng về mà nói, “Ta đi nấu cơm.”

Không nghĩ tới lại bị Vân Hách Liên Thiên kéo lại góc áo, nhìn thẳng vào Thương Ngôn, tận đến lúc khiến y không biết phải làm sao mới nhẹ nhàng phun ra một câu, “Ta không cần ăn cơm.”

Thương Ngôn thoáng chốc xấu hổ khủng khiếp. Y thật sự bị váng đầu rồi, cư nhiên xem hắn là Hách Liên Vân Thiên. Người trước mắt đây là thần tiên, làm sao còn cần đến việc ăn cơm. Vì thế nên Thương Ngôn cứ như vậy mà tiến không được thoái không xong, xấu hổ cứng đờ tại chỗ. 

“Ngươi đói bụng?” Vân Hách Liên Thiên thấy Thương Ngôn cứ bất động tại chỗ, tầm mắt rời khỏi ngọc điệp mà chuyển sang nhìn Thương Ngôn.

Thương Ngôn vội vàng lắc đầu, nói đi làm cơm đã muốn đủ ngu ngốc rồi, tiếp tục nói một yêu quái đã đắc đạo thành tiên như y đói bụng thì lại càng ngu ngốc hơn. Thương Ngôn đành phải một lần nữa leo lên nhuyễn tháp, trong lúc vô ý thì một vật rơi ra từ lồng ngực, “Đông” một tiếng đập trên nhuyễn tháp, lăn vài vòng thì đến bên người Vân Hách Liên Thiên.

Thương Ngôn thấy rõ đây là vật gì, cuống quít muốn đi nhặt lại, nhưng đã bị Vân Hách Liên Thiên lấy trước, cũng chính là mảnh ngọc bích đã vỡ vụn kia. Thương Ngôn rất muốn nói đó là của ta, thế nhưng dường như Vân Hách Liên Thiên mới là chính chủ của khối ngọc này, y thật sự không có lập trường gì để bảo hắn trả lại cho mình. Nhưng mà, Thương Ngôn thật sự lo sợ Vân Hách Liên Thiên cứ như vậy mà vứt khối ngọc vỡ này đi. 

“Ngươi vẫn còn giữ thứ này?” Vân Hách Liên Thiên thưởng thức khối ngọc vỡ đã được Thương Ngôn dùng yêu lực hợp lại trong tay, hỏi.

Trong lời nói rõ ràng không có bất kỳ ý tứ cười nhạo Thương Ngôn, thế nhưng y lại cảm thấy chịu không nổi, cũng không trả lời, yên lặng mà nhìn khối ngọc trong tay Vân Hách Liên Thiên. 

Vân Hách Liên Thiên cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua đầu ngón tay bắn ra, một tia thanh mang phóng ra từ đầu ngón tay. Đầu ngón tay phiên động, thanh mang lưu chuyển, xinh đẹp tựa như đàn đom đóm bay múa, đem khối ngọc bao vây lại. Trong phút chốc, ngọc thạch nguyên bản giống như tro tàn lại như được rót vào sinh cơ mà tràn ngập lưu quang đa sắc. Khối ngọc bị Thương Ngôn miễn cưỡng hợp lại cùng một chỗ cư nhiên hợp lại thành một thể, kín kẽ không có chút khe hở, một lần nữa biến thành một khối ngọc hoàn chỉnh. 

Trái tim bị treo lên của Thương Ngôn lúc này mới hạ xuống. May mà hắn không hủy diệt nó. Đợi đến khi Vân Hách Liên Thiên cầm mảnh ngọc kia định đeo vào bên hông thì trong lòng y lại thổi qua một trận mất mát. Cũng đúng, đây vốn là pháp khí hộ thân của hắn…

Động tác của Vân Hách Liên Thiên đột nhiên khựng lại, tựa như vừa nhớ ra điều gì, cư nhiên lại đưa ngọc bích cho Thương Ngôn, “Ngươi giữ đi.”

Thương Ngôn dĩ nhiên vui mừng, gần như là giật lấy khối ngọc bích từ trên tay Vân Hách Liên Thiên, tựa như lo sợ hắn đổi ý. Xem như bảo bối mà vuốt ve trong tay một hồi, lúc này y mới đặt khối ngọc bích trước mắt mà tinh tế đánh giá. Khối ngọc này trước kia ở trên người Hách Liên Vân Thiên chẳng qua chỉ là một khối ngọc thạch thông thường, hiện tại xem chất ngọc thì thật sự chính là một khối ngọc bích thượng hạng. Ôn nhuận viên hoạt trong tay, lại mang theo một chút noãn ý (ấm áp), sắc ngọc xanh biếc mà trong vắt thấu minh, hoa văn mỹ lệ lại tựa như đang lưu động.

Chữ “Vân” ở mặt trước không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua bây giờ nhìn kỹ lại thì dường như thật sự có mây mù lượn lờ trôi. Một chữ thật sự giống như phá ngọc mà ra, tự thể theo phong cách cổ xưa mơ hờ hòa thành một thể với trời mây xung quanh. Hoa văn lưu động kia đúng là một bức tranh sơn thủy, rõ ràng chỉ có một tấc vuông nhưng không hề nhỏ bé mà còn hiện lên một khí thế hùng tráng. Thương Ngôn thầm than, đây mới là hình dạng đích thực vốn có của nó đi. Lại lật mặt trái xem thử, lần này tinh tế suy nghĩ, y cảm thấy được hoa văn trên mặt trái dường như cũng là một chữ, không khỏi hỏi: “Đây là chữ gì?”

Vân Hách Liên Thiên bên cạnh kiệm lời quăng ra chỉ một chữ, đáp: “Ngôn (*).”

Thương Ngôn mới đầu không kịp phản ứng, mãi đến khi hiểu được hắn vừa nói tên mình thì kinh hoảng một trận. Hắn vì mình mà đặc biệt khắc lên sao? Trong lòng không hiểu sao lại tràn đầy ngọt ngào, lại không nhịn được mà đánh giá tỉ mỉ một chữ kia, nhưng nhìn thế nào cũng không ra được chữ “Ngôn”, vậy nên không khỏi hoài nghi, hắn không phải là cố ý nói để hống mình cao hứng đó chứ?

( 話: Ngôn, động từ có nghĩa là nói, danh từ là câu chuyện. Ở đây anh công chỉ trả lời một chữ “Nói” nên Thương Ngôn không rõ là anh công trả lời hay là bảo em nó nói.)

Ý tưởng này chẳng qua chỉ vừa lướt qua trong đầu Thương Ngôn, Vân Hách Liên Thiên lại giống như đã biết, “Đó là chữ “Ngôn” từ yêu văn thượng cổ.” Hắn vừa giải thích xong, Thương Ngôn lập tức thoải mái. Chẳng trách sao y lại không nhận ra, tương truyền yêu quái thượng cổ sở dĩ có thể di sơn đào hải, pháp thuật uy lực vô song, chính là nhờ sử dụng yêu văn thượng cổ này. Sau đó không biết thế nào, yêu văn lại thất truyền, không nghĩ tới Vân Hách Liên Thiên lại có thể viết được. Cũng không biết hắn tu luyện đã bao lâu, hẳn không phải là thần tiên tồn tại từ thượng cổ đó chứ…

Thương Ngôn lại nhìn khối ngọc kia, hết sờ lại soạng, tới tới lui lui yêu thích không buông tay, đây không biết có tính là tín vật đính ước của bọn họ hay không? …. Thương Ngôn đang nghĩ ngợi thì chợt nghe người bên cạnh nói một tiếng “Đúng rồi”, sau đó liền áp xuống người y.

Đợi đến khi môi bị hôn, đầu óc Thương Ngôn liền trở nên trống rỗng. Vân Hách Liên Thiên hôn y, tuyệt không khách khí mà tiến quân thần tốc. Thương Ngôn lại không kịp phản ứng vì sao hắn lại đột nhiên hôn mình, chỉ biết ngây ngốc hé miệng để cho hắn dễ dàng xâm nhập, sau đó sợ hãi mà thử đáp lại hắn.

Ôm lấy lưỡi của hắn mà giao triền, Thương Ngôn kìm lòng không được mà ôm lấy người hắn, hơi thở nặng dần, thẳng đến khi đầu lưỡi truyền đến một cơn đau rát thì mới tỉnh lại từ trong cơn ý loạn tình mê. Vân Hách Liên Thiên cư nhiên cắn nát đầu lưỡi của y. Thương Ngôn “Ngô” một tiếng rên lên, đưa mắt nhìn Vân Hách Liên Thiên đầy khó hiểu, không biết vì sao hắn đang hôn mình lại chuyển thành đột nhiên cắn lưỡi mình, không phải là y đã làm gì chọc giận hắn đó chứ?

Lại thấy Vân Hách Liên Thiên chấm giọt tâm huyết trên đầu lưỡi bị hắn giảo phá lên khối bích ngọc, huyết sắc từng chút một sáp nhập vào bên trong ngọc, thanh quang chợt lóe lên, Thương Ngôn và ngọc bích hình thành liên hệ huyết mạch tương thông. Giờ đây y mới hiểu được, Vân Hách Liên Thiên căn bản không phải muốn hôn y, chẳng qua chỉ nhằm lấy tâm huyết trên đầu lưỡi để luyện ngọc bích thành pháp bảo của y mà thôi.

Quả nhiên Vân Hách Liên Thiên nói tiếp: “Khi nhàn rỗi thì ngươi liền tu luyện nó một chút, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi phương pháp khống chế nó.”

Thương Ngôn vuốt môi, nhìn Vân Hách Liên Thiên lại một lần nữa đặt sự chú ý lên bản ngọc điệp, trong lòng là mùi vị gì cũng không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy ủy khuất không thôi, khó chịu mà quay lưng tự mình hờn dỗi, cũng không biết là giận Vân Hách Liên Thiên hay là giận chính mình. 

Y thích khối ngọc này căn bản không phải bởi vì đây là một kiện pháp bảo vô cùng lợi hại. Dù cho nó có là một tảng đá nát thì y vẫn thích, chỉ bởi vì nó chính là bội ngọc mà Vân Hách Liên Thiên luôn mang theo bên mình, đã đi theo Vân Hách Liên Thiên không biết mấy vạn năm, dường như đã thấm đượm khí tức của hắn, khí tức của con người mà y luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng. Thương Ngôn oán hận mà vuốt ve ôn ngọc trên tay, xúc cảm mượt mà ấm áp khiến cho y quả thật muốn xem nó như mặt của Vân Hách Liên Thiên đáng giận mà cắn một ngụm.

Không được tự nhiên mà lại xoay người, lúc này Vân Hách Liên Thiên đã nhắm mắt lại, ngọc điệp kia cũng không biết đã bị hắn đưa đi đâu, nhìn bộ dạng lại tựa như là đang ngủ. Thương Ngôn nhất thời tim đập loạn nhịp, tuy rằng hiểu rõ Vân Hách Liên Thiên với tu vi thần thông bực này thì căn bản không cần ngủ, chẳng qua chỉ là tâm thần đắm chìm vào thức hải để tu luyện mà thôi. Thế nhưng Thương Ngôn vẫn như bị mê hoặc mà tiến sát đến gương mặt hoàn mỹ như được khắc từ dương chi bạch ngọc, nhẹ nhàng khẽ đụng vào bờ môi hé mở của hắn rồi như bị giật điện mà lui trở về, sau đó như có tật giật mình mà lén nhìn trộm xem Vân Hách Liên Thiên có tỉnh lại hay không.

Thấy hắn vẫn giữ bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần như cũ, Thương Ngôn liền nhẹ nhõm, lại tiến đến gần gương mặt hoàn mỹ của hắn, chìa đầu lưỡi, khẽ liếm một cái trên mặt hắn, thật giống như một chú mèo con bướng bỉnh nếm thử một thức đồ mới lạ. 

“Ăn ngon không?” Thanh âm của Vân Hách Liên Thiên đột nhiên vang lên bên tai, khiến Thương Ngôn sợ tới mức khẽ run rẩy. Y cũng không biết vì sao lại muốn hôn hắn, mặc dù minh bạch hắn nhất định sẽ biết, thế nhưng có lẽ là vì hờn dỗi cái hôn vừa rồi chăng? Thương Ngôn căm giận thầm nghĩ, nhưng cũng không có lá gan lại hôn hắn lần nữa.

Ngược lại Vân Hách Liên Thiên mở mắt, liếc nhìn Thương Ngôn đang giả làm đà điểu chôn đầu trong lồng ngực hắn, không rõ vì sao y lại muốn liếm mặt của mình, vì thế nên nâng cằm Thương Ngôn bắt y ngẩng đầu, nghĩ muốn từ nét mặt y mà tìm ra nguyên nhân, nhìn thẳng đến lúc khiến Thương Ngôn đỏ bừng cả mặt.

Thương Ngôn bị Vân Hách Liên Thiên nhìn chằm chằm đến mức chân tay luống cuống, nâng mắt nhìn hắn đúng một cái rồi liền cuống quýt né tránh tầm mắt của hắn. Bị Vân Hách Liên Thiên nhìn với khoảng cách gần như thế khiến cho nhiệt độ trên mặt y không khỏi tăng cao. Đang định rống hắn có cái gì đẹp mà nhìn thì một cái hôn mềm mại ấm áp đã rơi trên môi y.

“Ân…” Khẽ rên một tiếng, y nhắm hai mắt lại thừa nhận nụ hôn hoàn toàn khác với cái hôn không nóng không lạnh vừa rồi. Đôi môi từng chút ma sát đụng chạm, mềm nhẹ tựa như lông vũ rơi trên mặt nước, mang đến lỗi giác như được nâng niu quý trọng.

Hai người giống như lần đầu tiên học hôn môi mà thử xâm nhập, hôn đến mức cuồng nhiệt khó phân. Chợt cả hai đều dừng lại một chút, gian ngoài bỗng nhiên có tiếng vang. Thương Ngôn vì có Vân Hách Liên Thiên ở đây nên căn bản không cần lo lắng đến tình huống bên ngoài, Vân Hách Liên Thiên lại không cần quan tâm cũng không đặc biệt lưu ý, vừa không bày pháp trận phòng ngự cũng không mở ra thần thức.

Do vậy nên đến khoảng cách gần như thế mới phát hiện ra. Chẳng qua việc này không thể trách hai người, bởi vì người tới căn bản không hề có linh lực dao động, cái này giống như một cao thủ võ lâm đứng đầu sẽ không đi để ý con kiến bò lại gần mình, dẫu cho hắn có nhìn thấy nó đi chăng nữa. Lấy tu vi của Vân Hách Liên Thiên, dù cho Thương Ngôn gần trong gang tấc đột nhiên muốn gây khó dễ cho hắn chỉ sợ cũng khó làm hắn thương tổn chút nào, còn cần chi phải thần hồn nát thần tính mà thời khắc đều phải lưu ý tình huống bên ngoài.

“Là hai con dã thú.” Tuy rằng khó hiểu vì sao dã thú lại xâm nhập vào trong nhà gỗ, ngữ khí của Vân Hách Liên Thiên vẫn không có nhiều dao động.

Thương Ngôn hiển nhiên cũng “thấy” là hai con dã thú, chẳng qua y lại lập tức nhảy xuống khỏi nhuyễn tháp mà xông ra ngoài. Thấy y kích động như vậy, Vân Hách Liên Thiên cũng chậm rãi bước xuống khỏi nhuyễn tháp, thogn thả đi ra ngoài.

“Tiểu Tam! Tiểu Tứ!” Thương Ngôn kinh hỷ kêu lên. Hai đôi đồng tử xanh biếc trong bóng đêm, không phải là Tiểu Tam Tiểu Tứ thì còn có thể là cái gì. Thương Ngôn quả thật không nghĩ tới còn có thể gặp lại hai tiểu tử này. Bọn nó giống như con của y vậy, y cho rằng bọn nó đợi lâu mà không thấy mình và Hách Liên Vân Thiên thì tự nhiên sẽ thương tâm rồi rời đi, không nghĩ tới bọn nó cư nhiên lại trở về.

Tiểu Tam Tiểu Tứ chần chừ một hồi rồi cũng nhận ra là Thương Ngôn, mạnh mẽ bổ nhào tới, quấn quýt lấy Thương Ngôn như kể rõ ủy khuất lâu ngày của bọn nó, lên án hai người họ nhẫn tâm bỏ lại chúng nó một mình, một bên còn thân mật cọ cọ Thương Ngôn mà làm nũng.

Vân Hách Liên Thiên bước đến bậc cửa, vung tay lên, trong phòng không thấy đèn lại sáng như ban ngày. Tiểu Tam Tiểu Tứ thấy Vân Hách Liên Thiên thì đồng thời khựng lại, Tiểu Tam dẫn đầu “hoan hô” một tiếng, buông Thương Ngôn ra, chân đạp lấy đà, thân thể cao lớn hùng dũng nhào đầu về hướng Vân Hách Liên Thiên. 

Vân Hách Liên Thiên vẫn bất động, chẳng qua quanh thân lại có từng tầng thanh quang mỏng manh sáng lên, từng vòng quấn quanh toàn thân. Linh lực hộ thân của Đông Vân Quân há có phải trò đùa. Đừng nói một con hổ bình thường như Tiểu Tam, dù cho là Thương Ngôn dám liều lĩnh đâm đầu vào thì cũng là bị đánh chết tại chỗ, khiến cho Thương Ngôn hoảng sợ đến mức hồn phi phách tán, “Đừng mà!!”