Vẫn Là Em

Chương 4




Cuộc sống khô khan nhàm chán không ngừng tái diễn ── đi học, đi làm, vội vàng làm báo cáo, ăn cơm ngủ.

nói thật, cuộc sống của Hạ Điềm Hinh hết sức nhàm chán, nhưng chuyện này có thể chấp nhận, chỉ có hoàn cảnh gia đình rất bi thương. cô nghĩ, nhất định kiếp trước ông trời rất chướng mắt với cô, cho nên mới để cô trọng sinh thành Hạ Điềm Hinh.

“đã về.”

Vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy cha kế Lâm Hoà Thuận ngồi trên ghế sa lon, trong tay còn cầm hé ra mộttờ giấy, chuyên dùng để chơi Bingo, trong lòng cô đột nhiên nổi lên một trận căm ghét, chỉ biết người cha kế thích đánh bạc chờ cửa, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.

Cúi đầu, buồn bực, cô muốn yên lặng đi qua phòng khách, nhanh chóng trở lại phòng của mình, kết quả điềm báo xuất hiện trong đầu trở thành sự thật, vừa mới chuẩn bị bước chân, lập tức bị Lâm Hoà Thuận ngăn lại.

“Hôm nay ngày mười, tiền lương mày đâu?” Lâm Hoà Thuận không khách khí đưa tay đòi tiền.

“Tôi còn chưa đi rút.” cô lạnh lùng đáp lại, trong ánh mắt có sự bất tuân khiến Lâm Hoà Thuận hơi sửng sốt.

Từ lúc đứa con gái kế này xảy ra tai nạn giao thông nửa năm trước, sau khi tỉnh lại con người cũng thay đổi. Lúc trước cô nào dám mạnh miệng phản đối, còn không phải là ngoan ngoãn nộp tiền ra, kết quả bây giờ cô không chỉ không sợ ông ta, còn trừng mắt với ông ta.

Lâm Hoà Thuận đột nhiên tức giận, kéo con gái đang tránh mình qua.

“Tao còn chưa nói hết, thái độ của mày như vậy là gì?”

Mới vừa kết thúc một ngày làm việc liên tục ở khu bán thức ăn, Hạ Điềm Hinh mệt mỏi đến mức tay chân tê dại, chỉ muốn nhanh đi nghỉ ngơi, bị người cha kế khốn kiếp này làm ầm ĩ, sự đè nén tức giận của cô cũng xông lên.

“Đừng đụng vào tôi!” cô hung hăng trừng lại, khí thái kia khiến vẻ mặt Lâm Hòa Thuận khiếp sợ nhìn côcon gái có vẻ mềm yếu.

“Mày trừng to mắt thế làm gì? Mày muốn chống đối hả?!” Lâm Hoà Thuận tức giận kéo cô lại đây, giơ tay lên, tát một cái đau rát.

“Buông tôi ra!” cô bị đánh trên mặt, tai phải bị ù đi, tầm mắt cũng bắt đầu lờ mờ, nhưng cô vẫn cố gắng chống cự cha kế thô bạo.

“Còn dám mạnh miệng! Hôm nay không dạy dỗ mày lại, sau này mày còn phản kháng cưỡi trên đầu tao!”

“Đừng!” Lâm Ngâm Hương đang nghỉ ngơi trong phòng bị màn cãi nhau làm thức giấc, vừa ra cửa phòng đã nhìn thấy con gái bị Lâm Hòa Thuận đè trên mặt đất đánh.

“Tiện nhân cút ngay!” Năm xưa Lâm Hoà Thuận là công nhân xây dựng, mỗi ngày khiêng thép và gạch vụn, lực cánh tay mạnh đến kinh người, một cái vung tay cũng đủ đẩy ngã Lâm Ngâm Hương yếu ớt vì bệnh tật.

Trong nháy mắt cả thế giới như sụp đổ, Hạ Điềm Hinh nghe tiếng Lâm Ngâm Hương gào khóc, Lâm Hoà Thuận mắng ầm ĩ, cô bị ông đè trên mặt đất không thể động đậy, hai bên gương mặt đã bị mấy cái tát, vừa tê vừa sưng.

Trước khi cô té xuống khe núi, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm nhận mùi vị tuyệt vọng như thế. Nước mắt tràn ra hốc mắt, thân thể đau đớn giống như lửa thiêu: lửa đốt muốn phỏng, dù cô cố gắng chống cự thế nào, cũng không cách nào thoát được sự thô bạo đáng sợ của Lâm Hoà Thuận.

Tại sao trời cao lại chỉnh cô nặng như vậy? cô thật mệt mỏi, phải dùng thân phận một người khác sống tiếp, thay thế người khác sống cuộc đời của họ thật quá mệt mỏi...

Từ từ, cô từ bỏ việc giãy giụa, đôi mắt cũng tuyệt vọng chậm rãi nhắm lại, tùy tiện Lâm Hoà Thuận hành hạ cô sao cũng được, cô không muốn làm Hạ Điềm Hinh nữa, linh hồn Kha Hựu Tâm muốn lấy lại tự do, dù không thể sống tiếp, ít nhất cô không cần làm người khác nữa...

“Mày là ai? Mày nghĩ mày đang làm gì... A!” Lâm Hoà Thuận đột nhiên bị một người đàn ông cao lớn xông vào túm lấy, người đàn ông mạnh gấp đôi ông ta, cường tráng đến kỳ dị, ông ta không kịp đề phòng, cả người đập vào tường phát ra tiếng kêu đau.

Sức lực khổng lồ đè trên người đột nhiên biến mất, Hạ Điềm Hinh mở ra đôi mắt mờ mịt, một giây kế tiếp nước mắt tràn mi.

Khuôn mặt lạnh nhạt, tròng mắt màu hổ phách như pha lê, là người đàn ông nửa tháng trước bị côquyết định không lưu luyến nữa đã xuất hiện.

Gương mặt anh u ám, bàn tay dịu dàng ôm lấy cô. cô nghẹn ngào, cảm xúc tích lũy đã lâu đều sụp đổ, cô tựa vào trong ngực anh khóc lớn thành tiếng.

“Lôi Quang Hằng...Huhu... Huhu... Lôi... Quang hằng... Oa...”

không quản được nhiều như thế, cũng không muốn để ý, cô chỉ cảm thấy mệt quá, làm người khác mệt quá, mệt mỏi với cuộc sống của người khác, gánh trách nhiệm của người khác mệt quá, chiếm dụng thân thể Hạ Điềm Hinh cũng không phải là mong muốn của cô, cô không hiểu tại sao trời cao muốn đối xử với cô như thế.

“Mày là ai?” Lâm Hoà Thuận tức giận chỉ vào Lôi Quang Hằng, lại bị một ánh nhìn lạnh lùng của anh dọa sợ đến toàn thân lạnh cả người.

“Cậu muốn dẫn con gái tôi đi đâu?” Lâm Ngâm Hương cũng sợ ngây người, đuổi theo ra ngoài phòng giữ chặt Lôi Quang Hằng.

Chỉ biết, người này toàn thân phát ra hơi thở tôn quý, vô cùng tuấn mỹ, dáng vẻ tức giận lại giống như ác ma, vẻ mặt nghiêm khắc liếc Lâm Ngâm Hương, ánh mắt sắc bén như thanh gương, có thể khơi mào sự sợ hãi sâu vô cùng trong lòng người.

Lâm Ngâm Hương giật mình, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đến tận ót.

“cô ấy không phải là con gái của bà.” Để lại những lời lạnh như băng này, Lôi Quang Hằng ôm chặt người đang khóc rống trong ngực rời đi.

Khóc đến mê man, không khí trong phổi cũng cạn kiệt, toàn thân giống như mệt lả đi, khóc lóc đến mức không còn sức lực, cô mới từ từ khôi phục bình thường, thấy rõ ràng chỗ ở.

một gian phòng màu trắng, phong cách trang trí phong tình của phía nam nước Pháp, cửa sổ hướng dương treo một cái dream catcher, những cái chuông rũ xuống phát ra tiếng đinh đang.

Khay trà bằng đồ cổ chế tạo ở nước Pháp, phía trên có chạm trổ tinh xảo, mặt bàn bày một bộ đồ uống trà của Đan Mạch, một bình Hồng trà thơm nóng, một hộp bánh chocolate xếp đầy quả óc chó, từng thứ từng thứ đập mạnh vào tim cô khiến loạn nhịp.

Thu hồi tầm mắt, ngược lại cô nhìn đến giường lớn mềm mại.

Mền bông thêu hoa nhập từ Ai Cập, gối bằng lông, lúc cô mất ngủ không thể không ôm cái gối mập mạp như con mèo...

Oh! cô đang nằm mơ sao? Nơi này là gian phòng của cô... nói đúng hơn, phải là phòng của cô và Lôi Quang Hằng.

Kết hôn hơn hai năm, dù cãi nhau gay gắt, hay chiến tranh lạnh, đến cuối cùng tất cả sẽ hóa giải trong căn phòng này, cái giường này chứng kiến lần đầu tiên của bọn họ, cùng với vô số lần hoan ái ngọt ngào.

Giây lát, tầm mắt của cô mơ hồ một mảnh, nước mắt khiến tất cả lờ mờ, cô nằm sấp trên gối có mùi hương của anh, tham lam hít lấy.

một cánh tay khỏe mạnh ôm lấy hông của cô, cô bất ngờ, ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông mình luôn nghĩ về.

anh cầm túi chườm nước đá, nhẹ nhàng đắp lên gương mặt sưng đỏ của cô, một tay giữ chặt hông cô, để cho cô tựa vào trước ngực anh.

“Lạnh quá.” cô thút thít kháng nghị, muốn hất đầu né tránh, lại lập tức bị bàn tay của anh nắm trở về.

“Tôi biết.” anh cúi đầu, an ủi tựa như hôn lên mặt, lại trượt đến đôi môi màu hồng mân côi, nhẹ hôn lên.

cô theo bản năng muốn đáp lại anh, nhưng bỗng nhiên lại sững sờ... không đúng, bây giờ cô là Hạ Điềm Hinh, anh lại hôn cô!

“Lôi Quang Hằng, anh biết tôi là ai không?” cô bực mình chất vấn.

“Hạ Điềm Hinh.” anh bình tĩnh đáp lại, đáy mắt lại lướt qua một tia khó hiểu.

“Vậy anh còn dám hôn tôi!” cô nắm chặt quả đấm trắng mịn, tâm tình phức tạp đập lên ngực anh, ăn dấm chua với thân phận mới của mình.

“Đừng quên, ngày đó đang làm việc là cô câu dẫn tôi trước.” Bàn tay anh dãn ra lại nắm chặt, trong nháy mắt bàn tay mềm mại bé nhỏ rơi vào trong tay anh.

cô cắn môi, khóe mắt còn vương lại nước mắt trong suốt, trái tim còn vướng víu ủy khuất, đồng thời cũng buồn rầu lo lắng.

Chẳng lẽ anh thật sự thích Hạ Điềm Hinh? Mặc dù Hạ Điềm Hinh chính là “cô” ── Kha Hựu Tâm, nhưng nói thế nào, xét từ ngoại hình, Hạ Điềm Hinh và Kha Hựu Tâm chênh lệch rất nhiều, sao anh có thể thích cô gái 18 tuổi ngây ngô yếu ớt này chứ?

Kích thích quá độ cho nên thay đổi khẩu vị? Hay là hưởng thụ lần đầu tiên xong, phát hiện thân thể trẻ tuổi xinh đẹp ngon miệng, nên anh quyết định đâm lao phải theo lao ăn luôn Hạ Điềm Hinh?

Sao anh có thể như vậy! Tức giận xen lẫn ghen tức xông lên, đôi mắt cô giận đến đỏ lên, thò tay đánh vào ngực của anh, giống như đang chất vấn lòng của anh.

“Lôi Quang Hằng, anh không thể thích tôi!” Trong đầu một mảnh hỗn loạn, giống như hồ dính, cô bắt đầu hối tiếc lúc trước ầm ĩ, nói thế nào nhỉ, là cô tự tay thúc đẩy anh “thay lòng”.

“Tại sao không thể?” anh kinh ngạc hỏi ngược lại, ánh mắt tràn đầy châm chọc.

“Bởi vì tôi là Hạ Điềm Hinh, không phải là Kha Hựu Tâm.” A, nhưng mà linh hồn của cô là Kha Hựu Tâm! Càng nói càng phức tạp, ngay cả chính cô cũng sắp bị hồ đồ!

“Vậy thì thế nào?” anh nhíu mày, vẻ mặt vẫn không cho là đúng.

“Thế nào gì chứ! Người anh yêu là Kha Hựu Tâm!” cô vừa giận vừa khóc.

“cô ấy đã chết, không tồn tại, sao tôi còn yêu cô ấy?” Con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo, khẩu khí cũng đầy bất mãn thờ ơ.

“cô cô... cô ấy không có chết, chẳng qua là...” cô hít hít chóp mũi, cứng họng nói không nên lời.

“Đúng, cô ấy không chết, chẳng qua là đã biến thành ma, nhưng mà tôi cũng không thể yêu một con ma.” Thái độ anh trước sau hoàn toàn thay đổi.

“Lần trước rõ ràng anh không có nói như vậy!” Tại sao lại lật mặt nhanh như vậy?! “Đêm đó ở “Dạ”, lúc anh ôm tôi không phải nói, coi như là ma cũng tốt, cả đời anh cũng chỉ thích tôi, không để cho tôi rời đi.”