Vân Long Phá Nguyệt

Chương 156: Biết được tất cả




Đột nhiên, nàng cảm giác sau lưng có cái gì đó khác thường, giống như là bị thứ gì nhìn chăm chú vào, trực giác khiến nàng rùng mình ớn lạnh, sau đó nàng nhìn lại một chút cô gái trước mắt kia, lúc này mới phản ứng, từ từ quay đầu, AAAAA. . . . . . hét lên một tiếng.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên người nam tử, giống hoa trong gió sương, con mắt trầm thấp nhìn thẳng về phía hai người họ, khuôn mặt ẩn dưới ánh trăng từ từ hiện ra, dung nhan tuyệt sắc, mang theo sát khí đầy trời, thân thể thon dài dưới ánh trăng, bạch y không gió mà tung bay, âm lãnh quỷ dị vô cùng.

“Thánh ẩn là cái gì?” Đôi môi nam mỏng manh khẽ mỡ. Khạc ra chữ lạnh như băng.

“Thánh ẩn. . . . . . Thánh ẩn. . . . . .” đôi môi hai cô gái không ngừng run rẩy, khó có thể nói không ấp úng được.

Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Hơn nữa, bộ dáng của hắn lại đáng sợ như vậy.

“Nói! Thánh ẩn ở nơi nào?” Nam tử chợt đưa tay phải ra, bắt được cổ của một nữ tử, ngón tay nổi gân.

“Khụ khụ. . . . . .”

không khí trong ngực càng ngày càng mỏng manh, khiến cô gái không khỏi ho ra tiếng, sắc mặt xanh lét, thiếu chút nữa hít thở không thông.

“Ta. . . . . . Nói. . . . . . Ta nói. . . . . . Ngươi. . . . . . buông ra. . . . . . Ta. . . . . .” Nàng đứt quãng nói.

Vung tay một cái, cô gái tựa như tấm vải rách, rơi trên mặt đất.

Đôi tay ôm lấy cổ mình, cô gái hoảng sợ nhìn nam tử, bắp đùi mềm oặt không đứng dậy nổi, mà đổi thành một nữ tử thẳng tắp nằm ở bên chân của nàng, nàng sớm bị dọa ngất quá khứ.

“Nói.” Nam tử liếc nhìn cô gái bên cạnh đã ngất đi, lại đem ánh mắt dời về phía nàng kia.

Bị nam tử trừng, cô gái nửa ngày mới tìm trở về được giọng nói của mình.

“Thánh ẩn, là Thánh Địa của bộ tộc chúng ta . Bên trong có. . . . . .”

“Có cái gì?” Mày khóa chặt, bề ngoài nam tử tỉnh táo, thật ra thì trong lòng cuồng loạn không dứt.

“Có. . . . . .” Cô gái sợ hãi không dám nhìn thẳng hắn, cũng không dám nói ra câu phía dưới. Cho đến khi nam tử hết kiên nhẫn, con mắt hắn thành băng, mới kinh hoảng run run mà nói ra:

“Có Lang Vương. . . . . .”

Một câu.

Trong trời đất, hoàn toàn im lặng.

Trên ngực rõ ràng đau đớn không cách nào ức chế lại.

Tiêu Thanh Hàn che ngực, phun ra một ngụm máu. Dưới ánh trăng, khóe miệng nam tử chảy ra dòng máu, theo cằm chảy đến như bạch y như tuyết. . . . . .

Khung cảnh tuyết thắng, máu đỏ xinh đẹp, quần áo bạch y, vào giờ khắc này, toàn bộ đều dừng lại.

Lúc nào thì nàng ấy đã bất tri bất giác lặng lẽ đi vào lòng của mình

Lúc nào thì, trong lòng của hắn, nàng lại quan trọng như thế.

Khi nào, một người luôn trong trẻo lạnh lùng như hắn, chỉ mong nàng đến gần. . . . . .

Chẳng qua, bây giờ. . . . . .

Mất rồi ư?

Mất đi nụ cười nhàn nhạt, hình bóng quật cường,

Người đó đẽ đem một quả dại duy nhất cho mình

Người đó vì không muốn liên lụy đến hắn, đã cố ý chạy vào rừng.

Người đó, đối mặt với bầy sói cũng không sợ vì có mình bên cạnh.

Vừa rồi, cái gì đã tan nát?

Là tâm sao?

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, một giọt nước trên không trung rơi xuống.

Nam tử ngửa đầu, ánh trăng chiếu trên mặt hắn, có chút mông lung.

Gió thê lương, đêm hiu quạnh. . . . .

Đêm, mờ mịt . . . . .

Ánh trăng từ khe hở nhánh cây chiếu trên đất, loang lổ, phá thành từng mảnh nhỏ.

Nam tử duỗi ngón tay, nhẹ nhàng lau bên môi, ngón tay trơn bóng dính đầy máu, trong mắt, ánh sáng đỏ hiện lên, khóe môi từ từ nhếch . . . . .

Xoay người, như một đám mây nhẹ bay đi, nhưng ẩn trong đó đầy sát khí.

Hai cô gái trên mặt đất, một hôn mê bất tỉnh, một bị sợ đến bể mật, tiếng khóc vang vọng trong không khí, nhưng không người nào biết

Mạc tộc, ban đêm thật yên tĩnh. . . . . .