Vân Long Phá Nguyệt

Chương 157: Lang vương




Nam tử đứng trên tế đàn thật cao, đôi tay chắp sau lưng, tròng mắt đóng chặt, bạch y yên lặng rủ xuống chân, khóe miệng có nhàn nhạt tia máu, cũng không ảnh hưởng đến khí chất tôn quý vốn có của hắn.

Đêm tan trời rạng, ánh sáng màu vàng đem toàn thân nam tử vây lấy, lúc này nam tử tựa như thần tiên đứng trong ánh mặt trời, trước mắt giống như một bức tranh đẹp đẽ. . . . . .

Như từ trong hư vô đi tới, biến mất về phía chân trời, tầng mây bất chợt lên xuống, mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh từ từ thay đổi thành âm u. Mặt trời bị tầng mây dầy cộm nặng nề che phủ. Mà tầng mây kia càng lúc càng to dần, chỉ chốc lát mặt trời hoàn toàn bị giấu trong mây.

Ánh sáng không còn tồn tại.

Gió thổi tới, vạt áo nam tử nâng lên, giống như hoa sen nở, từng tầng một tung bay, tóc cũng phấp phới. . . . . . Từ xa nhìn lại, như thần tiên hạ phàm, nửa thật nửa ảo, tựa như sắp cưỡi mây về trời.

khí trời lúc này mưa gió muốn tới. . . . . .

bên trong sơn động âm u và im lặng, ánh sáng dầy xuyên thủng vô, trên đất có một tầng cỏ khô, trên mặt cỏ có một thiếu nữ đang nằm, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, mày nhíu lại, tiếng hô hấp chậm rãi truyền đến, lúc này, lông mi nàng khẽ nhúc nhích, mí mắt nặng nề khiến nàng mở mắt có chút khó khăn.

trước mắt có ánh sáng, chớp chớp lông mi, thiếu nữ mới từ từ mở hai mắt ra. . Như trẻ nít mới sinh, có chút mờ mịt. . . . . .

Nàng ngồi dậy, tựa vào hòn đá bên trong động. Quan sát bốn phía, mặc dù là sơn động, nhưng ánh sáng lại không quá yếu, không khí cũng mát lành, hơn nữa còn truyền đến hương hoa lạ, hít sâu một cái, đầu óc của nàng cũng có tám phần thanh tĩnh. Nàng nhớ mình bị nam tử kia đánh ngất xỉu, nhớ rằng trước khi té xỉu, nàng đọc được ý nghĩ của người nọ, bọn họ muốn bắt nàng cho Lang Vương ăn. Sau đó, nàng căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng bây giờ nàng vẫn còn sống, thế thì Thanh Hàn đâu?

"Thanh Hàn. . . . . ." Thiếu nữ hô nhỏ một tiếng, hô hấp dồn dập.

Nàng đứng lên, tựa lấy hòn đá, mới vừa đi một bước, hai chân mềm nhũn té trên đất, may mắn trên mặt đất có lớp cỏ, ngã cũng không đau lắm.

Đôi tay nắm lấy cỏ trên đất, hốc mắt chua xót khó nhịn. Đáy lòng dâng lên nỗi đau đớn khó kìm nén.

Thanh Hàn, hắn thế nào rồi?

Thương thế của hắn có hồi phục chưa?

Một hồi nhẹ nhàng của tiếng bước chân vang lên, Vân Tâm Nhược mở mắt, trên đất từ từ xuất hiện một cái chân màu bạc, không phải là người , như vậy là. . . . . .

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi mở ra, kêu lên một hồi, đơn giản vật này chỉ cần cắm cổ họng nàng thì. .

xuất hiện trước mắt nàng là một cái đầu sói khổng lồ, toàn thân màu bạc, ánh sáng như gấm, thân hình so với sói mà nàng nhìn thấy trong rừng to lớn hơn nhiều, trên trán nó có một vết sẹo màu đỏ hình trăng khuyết, mắt màu vàng như đá quý, lóe lên ánh sáng trong sạch, mà tư thế nó đi hết sức ưu nhã. Giống như là vua chúa loài sói vậy.

Nó đến gần Vân Tâm Nhược, cúi đầu, khoảng cách không quá một thước. cặp mắt màu vàng lóng lánh.

hai mắt Vân Tâm Nhược nhắm lại, ngón tay nắm chặt cỏ khô trên đất, đây chính là Lang Vương, bây giờ nó muốn ăn nàng sao? Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng không sợ chết, không sợ bị nghiền nát trong bụng sói.

Nàng chỉ là muốn biết bây giờ Thanh Hàn như thế nào thôi? Có còn sống hay không?

Nếu như hắn đã chết, như vậy nàng sẽ cùng đi với hắn, tựa như hắn từng nói. Bọn họ, sống chết cùng nhau, không xa không rời.

Nếu như hắn còn sống, nàng có thể trước khi chết gặp được hắn một lần hay không?

Thời khắc sống chết, người nàng suy nghĩ đến không phải là Lôi ca ca, cũng không phải là mình, đó là bóng lưng như tuyết kia.

Lúc nào thì, trong lòng của nàng, Lôi ca ca từ từ tan biến?

Lúc nào thì, bóng dáng trắng xóa kia đi vào lòng của nàng. . . . . .

Đó là yêu sao?

Nếu như không phải yêu, tại sao phải nóng ruột nóng gan, nếu như không yêu, tại sao lại sống chết không rời. Nếu như không phải yêu, tại sao vào thời khắc này lại nghĩ đến hắn đầu tiên.

Nàng không dám yêu, nhưng bây giờ đã yêu mà không biết.

Nhưng nàng thật đáng buồn,

Nàng yêu, vĩnh viễn đều không nói ra.

Còn chưa bắt đầu đã chết non rồi. . . . . .

hơi thở của Lang phun trên mặt của nàng, nàng không tự chủ được mà lui về phía sau, cho đến khi không còn đường để lui. Nhắm mắt, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, mặc cho cái chết từ từ đến gần nàng.