Vân Long Phá Nguyệt

Chương 238: Chân tướng




Ám các, thật ra cũng chỉ là một gian phòng đen tối để nhốt người,

cửa sổ đều bị khóa lại, nóc nhà chỉ để trống một khe nho nhỏ để thoáng

khí. Bên trong phủ Quốc sư, Ám các chưa bao giờ có người đi vào. Quốc sư không thích dùng cách xử phạt về thể xác, hơn nữa quốc sư thích yên

tĩnh, người làm trong phủ thưa thớt. Cũng không ai có thể phạm sai lầm

lớn mà bị giam, cho nên chưa bao giờ có người vào cái nơi được gọi là ám các.

Không nghĩ tới, người đầu tiên tiến vào là nàng, Vân Tâm Nhược.

Đi tới cửa, nghe được tiếng khóa ‘leng keng’, sau đó, bị người dùng

sức đẩy lưng, nàng ngã vào trong phòng, trước mắt nàng tối đen như mực,

không thấy được bất kỳ vật gì, cửa vang lên một vài tiếng, nàng biết,

bọn họ khóa cửa lại.

Nơi này, chỉ có một mình nàng.

Nàng từ từ lục lọi, ngồi xuống góc tường, im lặng, một mảnh im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng mình hít thở.

Nàng không sợ, thật đấy. Chẳng qua là tại sao nàng lại ôm chặt lấy

thân thể của mình, không ngừng run rẩy, nàng đưa tay lau trán, trên tay

có chút dinh dính ướt át. Máu còn chưa ngừng lại. Nàng dùng xé vạt áo,

đem mảnh vải cột lên đầu, khẽ vuốt ve, ngón tay nhẹ nhàng run run. Là

cái gì, dần dần cay khóe mắt, là cái gì, từ khóe mắt rơi xuống. Là cái

gì, bế tắc ở cổ họng, vô cùng khổ sở, đột nhiên, một hồi tiếng khóc

không cách nào đè nén, từ miệng nàng truyền ra. Nàng che miệng. Chỉ còn

lại tiếng nức nở nghẹn ngào.

Trong bóng tối không ngừng truyền đến tiếng khóc cực kỳ bi ai của cô gái, trong tuyệt vọng có thất bại, trong bi thương mang theo ẩn nhẫn,

như muốn đem sinh mạng khóc đến cạn khô.

Không biết trải qua bao lâu, cửa sổ nho nhỏ trên nóc nhà, ánh trăng

màu bạc vừa lúc xuyên qua, đem ánh trăng lọt xuống. Giống như tay của

người mẹ, dịu dàng an ủi cô gái co rúc nơi góc tường. Dưới ánh trăng,

khuôn mặt cô gái tái nhợt, mày nhíu lại, mắt sưng đỏ. Hai bên má đều

sưng vù, năm dấu tay im trên gương mặt nàng, lộ vẻ cực kỳ ghê sợ, trán

được một mảnh áo màu xanh cột lại, ở đấy có thấm ra một ít máu.

trong miệng cô gái không ngừng lẩm bẩm, thân thể nhẹ nhàng phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt , lúc này lại có chút ửng hồng.

‘Thanh Hàn’, cô gái thì thầm. Khóe mắt đột nhiên rơi xuống dòng lệ, dưới ánh trăng, thê mỹ bi thương.

Lúc này, bên trong phòng Vân Thiển Y, không ngừng dấy lên mùi thơm

ngát, màn lụa rủ hai bên thành giường, một nữ tử mặc áo ngủ bằng gấm,

mặt nàng có chút tái nhợt, hơn khiến chọc người thương tiếc.

ngón tay Lê Hân khẽ chạm một chút vào làn da mịn màng trên mặt nàng, nháy mắt đã rụt tay lại, trên tay mang theo một cảm giác nóng rực đặc

biệt, khiến hắn có chút không tập trung.

Hắn đứng lên, vừa lúc thấy Mai nhi bưng thuốc đi tới.

“Mai nhi, chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt.” Hắn phân phó. Đứng dậy, không biết vì sao, bây giờ hắn lại ngồi không yên.

Mai nhi gật đầu, đem thuốc đặt lên bàn, ngồi xuống giường.

Sau khi Lê Hân đi khỏi, nàng liếc mắt nhìn cửa, sau đó đóng cửa lại, cửa vẫn có chút lắc lư ỏng ẻo, là bị hắn đạp nát.

Lê Hân chân sau vừa rời khỏi, Vân Thiển Y nhanh chóng mở mắt, nàng ngồi dậy, khóe môi nâng lên. Có mấy phần đắc ý và sung sướng.

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Mai nhi đóng kín cửa, đi tới bên

cạnh Vân Thiển Y, có chút nóng nảy hỏi. Thuốc kia thật sự sẽ không có

vấn đề sao?

môi đỏ mọng của Vân Thiển Y khẽ nâng, tròng mắt lay động: “Dĩ nhiên

không sao, bản tiểu thư làm việc sẽ không để mình chịu thiệt. Thuốc kia

rất đặc biệt, uống vào sẽ có triệu chứng như trúng độc cực mạnh, chẳng

qua chỉ là biểu hiện mà thôi, độc tính cũng không nhiều lắm. Vốn ta muốn mượn này để báo một cái tát kia, không nghĩ tới… không nghĩ tới. . . . . .”