Vân Long Phá Nguyệt

Chương 250: Hạ tình nhai: tin tưởng




Lúc này, hắn mở mắt ra, không ngờ là trong mắt không còn tức giận, chỉ có lạnh lùng, lạnh như băng, giờ phút này, toàn thân hắn tràn ngập sát khí, loại sát khí này khiến thân thể Vân Tâm Nhược không ngừng run rẩy, chủy thủ trong tay bị Vân Thiển Y nhét vào lúc trước rơi xuống đất.

‘keng’ một tiếng, như dây đàn bị đứt làm lòng mọi người chấn động theo.

Chủy thủ rơi xuống đất, bị nam tử nhặt lên.

Hắn giương môi cười lạnh, nụ cười không đạt tới đáy mắt, chủy thủ trong lòng bàn tay hắn chỉ như một món đồ chơi nho nhỏ, không ngừng xoay xoay, ánh sáng không ngừng thoáng qua mắt hắn.

Hắn lúc này không phải là Lê Hân, mà là Huyền Vũ Đại Tướng Quân lãnh khốc vô tình.

“Sợ sao?” Đột nhiên hắn đem chủy thủ đặt trước ngực Vân Tâm Nhược, chỉ cần nhẹ nhàng ấn xuống thì con dao sắc bén này sẽ đâm thủng trái tim nàng.

“Sợ sao?” Hắn hỏi một câu nữa, chủy thủ từ từ tiến lại gần, nàng có thể cảm thấy lưỡi đao nhọn như có như không đâm vào lồng ngực nàng, mang đến một hồi sát khí lạnh như băng.

“Như thế nào, sợ sao? Ngươi dùng nó để giết Thiển Y thì làm sao lại biết sợ cơ chứ.” Môi mỏng khạc ra những lời tuyệt tình.

Vân Tâm Nhược nhìn chủy thủ trước ngực, không dám nhúc nhích, không phải là nàng chưa từng chết, cũng không phải là chưa từng tìm được đường sống trong chỗ chết. Chẳng qua bây giờ nàng không muốn chết, tối thiểu không phải là chết trên tay hắn. Nàng không sai, cái gì cũng không sai, tại sao gã nam nhân này chưa từng nghĩ.

Nàng đảo mắt nhìn về phía Vân Thiển Y, chống lại tầm mắt có chút hả hê của ả. Mắt nàng lại nhìn đến Lê Hân. Con ngươi trong sạch chưa từng có một tia sợ hãi. Ai thiện ai ác, người sáng suốt có thể nhìn ra, chẳng qua là bây giờ Lê Hân đã bị hình ảnh trước mắt mê hoặc, e rằng ai nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin.

Nàng lãnh đạm nhìn hắn.”Xin hỏi tướng quân, ngươi thấy tất cả sao? Ngươi thấy ta ra tay sao?” Nàng hỏi ngược lại hắn, mang theo giễu cợt. Cười nhạo hắn ngu ngốc, châm chọc hắn không biết cái gì là thiện cái gì là ác. Đem một ả lòng dạ nham hiểm coi như trân bảo, nhưng người ta chỉ lợi dụng hắn. Chiến thần nổi tiếng thiên hạ ư? Quả thực là đáng xấu hổ cho cái danh hào này.

“Ngươi. . . . . .” Nghe ra ý châm biếm trong lời nói của nàng, Lê Hân càng thêm lạnh lùng. Thần sắc âm trầm, giọng nói băng thấu “Bản tướng quân tận mắt thấy, ngươi còn muốn nói gì. Muốn xóa tội ư, ngươi nghĩ quá dễ dàng rồi. Lần trước Thiển Y bị hạ độc, bản tướng quân cho ngươi một cơ hội sống, không ngờ ngươi lại sa lầy thêm, ác độc thêm, dùng mọi cách để đẩy Thiển Y vào chôc chết. Ngươi còn độc hơn cả rắn rết.”

Càng nói, hắn càng kích động. Gió không ngừng thổi áo đen của hắn, mang đến sự lạnh lẽo, mà chủy thủ trong tay lại chưa từng nhích ra.

“Ta không làm điều gì.” Vân Tâm Nhược nhìn hắn. Ánh mắt kiên định, trong suốt như nước hồ mùa thu. Cái gì mà cơ hội chứ, nếu quả thật hắn cho nàng cơ hội, như vậy Túy Nguyệt lưu tâm trên người nàng là cái gì?

“Ngươi chưa làm qua? Như vậy ai là người hạ độc, không phải chính miệng ngươi thừa nhận ư?” Nhìn mắt nàng, muốn xuyên thấu qua cặp mắt, nhưng trong đấy không có chột dạ, không có dối trá, đây là loại ánh mắt gì, hắn nheo mắt lại, lúc này, lại có nửa phần do dự, quay đầu nhìn Vân Thiển Y cả người đầy máu, cặp mắt thê lương, sau đó hắn cười lạnh, đưa mắt nhìn Vân Tâm Nhược. Thật sự là dối trá, cái gì mà không làm điều gì chứ. Hắn tận mắt thấy còn có thể là giả à. Vào giờ khắc này, hắn lựa chọn tin tưởng Vân Thiển Y, lựa chọn tin tưởng cặp mắt mình, lại đem câu nói của Tiêu Thanh Hàn bỏ ngoài tai.

Tiêu Thanh Hàn từng nói, mắt thấy không nhất định phải là sự thật. Lúc này hắn quên hết, chỉ còn lại lửa hận đang đốt rụi tất cả lý trí.

Hắn hận nàng, bởi vì nàng không thừa nhận làm hắn thất vọng, chưa từng nghĩ tới nàng ác độc như thế.

“Độc, ta hạ sao?” Vân Tâm Nhược nhẹ giọng, cặp mắt nhẹ buồn, gió thổi vạt áo cô gái, như một nhành hoa trắng không chút bụi trần.

trong phút chốc, nam tử thậm chí có chút mất hồn, mất hồn khiến tay chậm rãi để xuống.