Vân Long Phá Nguyệt

Chương 262: Hối hận




“Ngươi, thế nhưng, biết.” Tiêu Cẩn Du kinh hãi, cố gắng đè nén tiếng tim đập mạnh. Hắn nhớ lại rồi. Hắn nhớ ra rồi. Vì vậy chuyện này có liên quan đến màu tóc của hắn.

Tiêu Cẩn Du khẽ thở dài, sau đó mới nhìn hắn.

“Cửu đệ, đừng trách trẫm, trẫm cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, tốt cho Thiên Trạch, dù sao Vân Thiển Y là chủ nhân phách nguyệt. Hơn nữa, trẫm cũng không làm hại Vân Tâm Nhược! Ngươi lại hận trẫm thế ư?” Hắn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Hàn, giải thích. Hi vọng đệ đệ có thể hiểu. Hắn làm như vậy đơn giản là vì tốt cho hắn, tốt cho Thiên Trạch. Vì dân chúng Thiên Trạch.

Khi đó, còn biện pháp nào tốt hơn sao? Đệ ấy cho rằng hắn nguyện ý chia rẽ tình cảm của đệ đệ cùng Vân Tâm Nhược sao? Thật sự, thực tế ép hắn.

“Vì tốt cho Thần Đệ?” Tiêu Thanh Hàn chợt cười, cười hoàn mỹ, như hoa sen nở rộ, chẳng qua là nụ cười chỉ nơi khóe miệng, không thấy trong đáy mắt, cũng chưa từng nhập vào lòng.

“Nàng chết rồi, hoàng huynh hài lòng chưa?” Hắn từng bước từng bước tiến gần tới Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du cả kinh thất sắc, làm sao lại thế, ai chết? Chẳng nhẽ là Vân Tâm Nhược, điều này sao có thể? Hắn, chưa từng hạ lệnh giết nàng.

“Đây không phải là điều hoàng huynh mong đợi sao? Nàng chết rồi, cô gái Thần Đệ dùng tính mạng để yêu chết rồi.” Tiêu Thanh Hàn thu hồi nụ cười yếu ớt kia, từng chữ từng câu như băng tuyết, đánh vào trên người Tiêu Cẩn Du, khiến thân thể người nọ run rẩy.

“Chết rồi, làm sao có thể?” Tiêu Cẩn Du cúi đầu tự lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy mái tóc tuyết trắng của Tiêu Thanh Hàn, tâm chìm xuống. Trước kia hắn từng có ý nghĩ giết nàng, hơn nữa không chỉ một lần, thế nhưng đó chỉ là lúc Thanh Hàn chưa tỉnh lại mà thôi.

tính khí Thanh Hàn hắn biết rõ. Bất kỳ vật gì đều không thể áp đặt trên người dệ đệ, cho nên hắn chỉ có thể cưỡng chế Minh Phong cho đệ đệ uống Vong Tình Thủy. Chẳng qua là, khi hắn làm xong thì cũng hối hận, nhất là sau khi đệ ấy tỉnh lại, không yêu Vân Thiển Y, hắn quên mất tình yêu với Vân tâm nhược, cũng quên mất tình yêu với người khác, đổi thành trong trẻo lạnh lùng, khi đó hắn rất hối hận.

“Hoàng huynh, lần này ngươi làm sai rồi.” Tiêu Thanh Hàn dừng bước, đột nhiên xoay người, để lại cho Tiêu Cẩn Du một bóng lưng cô đơn lạnh lẽo.

“Cửu đệ, Vân Tâm Nhược chết, trẫm thật rất xin lỗi, nhưng người chết không thể sống lại. Ngươi. . . . . .” Hắn nghĩ muốn khuyên Tiêu Thanh Hàn, nhưng bây giờ không biết khuyên như thế nào, mất đi người mình yêu, thể xác và tinh thần của đệ đệ nhất định đau đến cực điểm, hắn biết Thanh Hàn là người thế nào, nếu như trước kia hắn còn hoài nghi tình cảm của đệ đệ đối với Vân Tâm Nhược sâu thế nào, có nguyện ý vì nàng dùng cả tính mạng mình để đổi lấy hay không, nhưng lần này, nhìn thấy vì nàng mà tóc hắn trắng toát.

Chẳng qua, hắn sai lầm thật rồi sao? Thật sự, sai lầm sao?

“Người chết không thể sống lại, đúng vậy. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn quay đầu, lạnh lùng như ánh trăng, hắn giương môi, cười chói lọi, nhưng trong đó lại có một cỗ mùi máu tươi nồng nặc, “Hoàng huynh, thiên hạ này quá mức bình tĩnh.”

lòng của Tiêu Cẩn Du đột nhiên co rúm, sát khí nồng đậm như mang theo ma khí, rót vào cả người hắn. Giống như bị rắn độc cắn không buông. .

“Cửu đệ, ngươi nói cái gì? Cái gì mà thiên hạ bình tĩnh?” Môi hắn khẽ nhúc nhích, không ngừng đóng mở .

nam tử bạch y đi tới cửa, sợi tóc trắng được gió nâng lên, mang theo một cỗ mị hoặc, một loại lãnh tình, còn có một loại tàn khốc.

“Hoàng huynh, Thần Đệ yêu nàng, yêu bằng sinh mạng, nàng đau thương, Thần Đệ sẽ trả lại cho những kẻ nào làm hại đến nàng.” Thanh âm của hắn càng ngày càng lạnh, càng ngày càng vô tình: “Nếu như tất cả là số mạng, như vậy, sau này Tiêu Thanh Hàn sẽ thành ma tình. . . . . .”

Đột nhiên, cuồng phong gào thét, ở đêm tối lộ vẻ quỷ dị, trăng sáng bị mây bao phủ, lúc này trên trời dưới đất chỉ chừa lại một mảnh tối tăm mù.