Vân Long Phá Nguyệt

Chương 274: Vân thiển y xuất giá




Thời gian vào tháng năm, khí trời càng ngày càng ấm, nhưng Hoàng Thành cũng không náo nhiệt như những năm trước, Thanh Hàn quốc sư một đêm đầu bạc trắng, truyền khắp thiên hạ, về phần nguyên nhân lại có rất nhiều, có người nói, vì lúc Thanh Hàn quốc sư luyện công bị tẩu hỏa nhập ma nên tóc trắng, cũng có người nói là bởi vì buồn chuyện phách Nguyệt, còn có người ta nói, Thanh Hàn quốc sư vốn là thần tiên hạ phàm, bạch y tóc trắng mới đúng là bề ngoài thật sự của hắn.

Mà nữ nhân Vân phủ – Vân Thiển Y lần nữa gả vào phủ tướng quân, mà không phải là thân phận chánh thê, phủ tướng quân rước dâu kém xa lại lần đầu tiên, một chuyện lớn như vậy mà phủ tướng quân lại làm xề xòa, thậm chí ngay cả đỉnh kiệu hoa cũng không có, liền trực tiếp dùng kiệu bình thường đem Vân Thiển Y gả vào phủ tướng quân.

Mà khiến người ta cảm thấy không ngờ là trước đó vài ngày về thân phận chủ nhân phách nguyệt của Vân Thiển Y, thì ra chỉ là lời đồn nhảm, ngắn ngủn mấy ngày, Vân Thiển Y từ phu nhân tương lai của quốc sư cao cao tại thượng, biến thành một tiểu thiếp không danh không phận trong phủ tướng quân, không khỏi làm người kinh hãi rớt cằm. E rằng cả đời này, Vân Thiển Y không thể ngẩng đầu lên.

Mà cửa chính Vân phủ đóng chặt, Vân Hồng ở nhà không ra.

Vân Thiển Y bị bố trí trong viện, vốn là chỗ cho thị thiếp của Lê Hân ở, vì lần trước Hồng Nhưng phu nhân bị đuổi ra khỏi phủ, nơi này vẫn trống không, cho tới bây giờ, Vân Thiển Y vào ở.

Một cái sân trống rỗng, cỏ dại, hoa tàn, hồ không nước, một khung cảnh tiêu điều. .

Lần trước Mai Nhi bị đánh, thiếu chút nữa mất mạng, Tri Hạ vừa chăm sóc nàng, lại vừa chăm sóc cho Vân Thiển Y, vội vàng kinh khủng. Nơi này, giống như một cái vườn hoang, nàng biết, có lẽ cả đời tiểu thư phải sống ở chỗ này.

Hoàng thượng hạ chỉ, không có giá y (đồ cưới), không bái đường, không có tân phòng, không có nến mừng, thậm chí không có rượu giao bôi, lần này, tướng quân, sợ là hận tiểu thư thấu xương, tiểu thư đã dùng hết tất cả mưu kế, thậm chí hại chết Tam tiểu thư, nhưng lòng của quốc sư thủy chung không có tiểu thư, tiểu thư cũng không lấy được cái gì, ngẫm lại, tiểu thư vốn có thể trở thành nữ tử tướng quân thích nhất, hạnh phúc vốn là nắm trong tay, nhưng bây giờ ngay cả một tiểu thiếp cũng không bằng.

Đây là báo ứng.

Vân Thiển Y đứng cửa viện, ngẩn người nhìn ngoài cửa, trong tay cầm chiếc trâm bị quốc sư ném méo mó, lúc này, nàng không phải là nữ tử tuyệt sắc mỹ lệ kia, những chuyện xảy ra khiến thời gian nghĩ lại của nàng cũng không có, chẳng qua là cảm thấy mình như đứng trong bóng đêm, không thấy ánh sáng, bây giờ nàng đang đứng trên địa bàn của phủ tướng quân, không người nào có thể nhờ cậy, không chỗ nương tựa.

Ngay cả nam tử trước kia si tình không dứt, lời nói nhẹ nhàng trìu mến, vẫn một mực giúp đỡ nàng, yêu nàng, giờ cũng không muốn gặp lại nàng. Chẳng lẽ cả đời nàng phải sống cuộc sống thế này sao? Giống như con chim vàng bị giam trong lồng, nàng căn bản là không phải là chim, bây giờ nàng là kẻ tội phạm, chẳng qua là cái phòng giam này lớn hơn một ít, ăn mặc tốt hơn một chút mà thôi.

Không, nàng không muốn, cũng không thể, nàng là thê tử tương lai của quốc sư, nàng là Vân Thiển Y, tất cả mọi chuyện không thể xảy ra ở trên người nàng. Nếu quả thật nàng phải sống như vậy, không bằng nàng chết đi còn hơn.

Đột nhiên, nàng đứng thẳng thân thể, giống như nổi điên, chạy ra phía ngoài.

“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm gì vậy?” Tri Hạ quát to một tiếng, vội vàng thả mấy vật trong tay, đuổi theo, đây là phủ tướng quân, không phải là Vân phủ, hoàn cảnh của họ, người sáng suốt đều nhìn được, là tướng quân cố ý coi thường họ, cố ý đem lấy các nàng giam ở đây.

Vân Thiển Y mới vừa chạy ra khỏi cửa, liền bị mấy thị vệ đứng ở cửa ngăn cản.

“Các ngươi làm gì vậy? Ta muốn ra ngoài, ta không muốn sống ở đây.” Nàng gầm gừ có chút cuồng loạn.

“Tướng quân có lệnh, phu nhân không được ra viện nửa bước.” Khuôn mặt thị vệ không chút thay đổi, trả lời. Giọng nói cứng rắn, không có nửa điểm cung kính.