Vân Long Phá Nguyệt

Chương 284: Sư huynh sư đệ




Đêm lạnh lẽo, đêm rét căm căm, Minh Phong ngồi bên ngoài lều, bọn họ đã đi mười mấy ngày, sắp đến biên cảnh,

Trong tay hắn cầm một vò rượu, ngồi dưới đất, tự rót cho mình một chén, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, mùi rượu không ngừng tán ra không khí, lần này đi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, quốc sư cũng đến e rằng chuyện không đơn giản như vậy.

“Hắc hắc, rượu thơm quá.” Giọng vừa mới xuất hiện, đột nhiên một bóng người lóe lên, một tay như tia chóp, muốn cướp đi rượu trong tay Minh Phong, Minh Phong co tay lại, rượu trong tay cũng nhanh chóng chuyển hướng, người nhẹ như mây rơi xuống mặt đất. Hồng Y xoay một vòng.

Nghe người kia chửi ‘mẹ nó’ một tiếng, hắn thuận thế tựa vào trên một thân cây, trong tay vung vẫy bầu rượu, đùa giỡn nói.”Sư đệ, sao lần nào cũng muốn giành rượu của sư huynh vậy, sao thế, lúc này là lúc nào mà còn tới tìm ta, có phải con mèo kia bị bệnh hay không?” Nói đến mèo, mặt của Minh Phong chìm xuống.

“Sư huynh, nhắc tới chuyện kia làm gì, ngươi cũng quá hẹp hòi.” Từ phía sau cây đi ra một nam tử mặc y phục màu trắng, tuấn nhã, tay cầm một cái quạt, không ngừng phe phẩy, cũng là bạch y, nhưng Tiêu Thanh Hàn so với hắn có thêm một phần tiên khí, lạnh lùng không thể đến gần, mà nam tử này lại nhiều hơn một chút ấm áp nhân gian. Làm cho người ta không nhịn được mà muốn tới gần hắn.

“Hẹp hòi?” khóe mắt Minh Phong nhấc lên “Viêm Huyên Sư đệ”, hai chữ ‘sư đệ’ hắn cực kì nhấn mạnh “Ngươi nói ta hẹp hòi, lần trước là ai nói mình bệnh nặng, bệnh sắp thấy Diêm Vương rồi, hại ta mệt mỏi như chó, vừa đi ngựa vừa dùng khinh công. Chạy đến chỗ của ngươi, nguyên lai là một con mèo, ngươi nói ta hẹp hòi, ngươi nói hẹp hòi chôc nào?” Minh Phong càng nói, sắc mặt càng đỏ. Tựa như có thể toát ra lửa . Đáng chết, hắn là một người hẹp hòi ư, ai biết lần đó hắn bị gã sư đệ này hại đến mức nào.

“Cái này, cái này. . . . . .” Viêm Huyên xấu hổ, sờ sờ cằm, khẽ cười.”Lần trước là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, sư đệ xin lỗi.” Nói xong, hắn cúi người xuống thật sâu.

Nam tử vì nước khom lưng, cũng không mất mặt.

Minh Phong bỏ lại ly rượu trong tay, phi thân tiến lên, năm ngón túm lấy.

“Sư huynh, thủ hạ lưu tai. . . . . . Thủ hạ lưu tai. . . . . .” Viêm Huyên đau đến nhe răng trợn mắt kêu to, tại sao lại là chiêu này, sao sư huynh không đổi chiêu khác? Tại sao mỗi lần lỗ tai của hắn đều chịu khổ.

Minh Phong buông tay véo tai hắn ra, liếc mắt, “Nói đi, có chuyện gì mà tìm ta?”

“Sư huynh đúng là người hiểu ta nhất.” Viêm Huyên vuốt lỗ tai đỏ bừng, giận mà không dám nói gì, nếu hỏi trên đời này hắn có sợ gì không, như vậy hắn nhất định sẽ trả lời, là sư huynh, từ nhỏ đến lớn, hắn đều bị bắt nạt. Mà người bắt nạt hắn đương nhiên là sư huynh. Ai bảo ban đầu hắn chỉ học võ công, chưa từng học qua độc thuật. Mà sư huynh mặc dù võ công kém hắn một chút, nhưng thuật dùng độc, quả thật, khiến hắn không thể chống lại được.

Sư huynh mà không vui, hắn sẽ bị bắt làm bia, làm chuột bạch, bị ép uống vô số loại độc kì quái, có một lần, còn khiến gương mặt tuấn tú mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo nổi lên mụn đỏ chi chít, hại hắn một tháng không ra khỏi cửa nhà.

“Nói đi.” Minh Phong tựa vào trên cây. Đôi tay ôm ngực, chờ.