Vân Long Phá Nguyệt

Chương 305: Sư huynh đệ như thế




Tiêu Thanh Hàn và Thư Tuấn đại quân đánh một trận, Bát Hoang Lục Hợp trận từ đó danh chấn thiên hạ.

Trận chiến ấy, Thiên Trạch không mất người nào, lại khiến mấy vạn đại quân của Thư Tuấn thái tử phá hủy hơn nửa, mà họ chết rất đáng sợ, tất cả đều chết trong tay quân mình, người sống thì tinh thần bị ám ảnh. Mà ba nước trong thiên hạ cũng trở lại hòa bình, thật ra thì không ai hi vọng có chiến tranh, cũng không hi vọng chảy máu, lệ rơi.

Mà Thiên Trạch cũng không bởi đánh thắng mà bành trướng lãnh thổ, chẳng qua là đoạt lấy binh khí của quân đội Thư Tuấn, bắt chủ soái Thư Tuấn thái tử, còn có Thư Dao công chúa, về phần những binh lính khác, thì sau trận này, toàn bộ thả về nước, binh phù giao cho tân hoàng đế Nhan Quốc.

Đến đây, Nhan quốc cũng chấm dứt chiến loạn, mà tân hoàng cũng kí kết hiệp nghị giữa hai nước. Từ nay về sau, thiên hạ chính thức thái bình .

Mà Thiên Trạch quốc sư, Tiêu Thanh Hàn, đánh một trận, danh thơm lan xa. Càng hơn ngày trước. Mà lời đồn đãi của mọi người cũng nhiều hơn, thà im lặng làm hoàng đế, cũng đừng chọc quốc sư. Chỉ vì Thanh Hàn quốc sư, quả thật rất đáng sợ.

Lúc này, bên ngoài doanh trướng Thiên Trạch, nhất nam tử mặc Hồng Y lười biếng tựa vào cây, ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá chiếu vào người hắn, hắn thỏa mãn thở nhẹ một tiếng, duỗi cái lưng mệt mỏi. Lộ ra xương quai xanh tỉ mỉ, tráng nõn như ngọc, lông mày nhíu nhẹ, ngay cả lông mi cũng dài và dày, dán chặt ở dưới mí mắt, nhẹ quét một mảnh bóng đen dưới mắt, tuy là nam tử, nhưng phần quyến rũ kia, quả thật khiến nữ nhân đều cảm thấy không bằng, một tên nam tử yêu nghiệt tuyệt mỹ.

“Sư huynh, loại bộ dáng này của ngươi, Sư đệ thật sự cảm thấy không bằng.” Một thanh âm lành lạnh từ trên đầu hắn truyền ra, Minh Phong hơi ngưỡng đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, cười như không cười, “Sư đệ, gần đây sư huynh suy nghĩ ra một loại thuốc, vừa lúc không tìm được người làm thí nghiệm, không nghĩ tới sư huynh đệ chúng ta quả thật là đồng tâm, ta vừa mới nghĩ đến ngươi, ngươi đã tới rồi.”

“Không…không, sư huynh đừng nói đùa nữa.” Nam tử đứng trên cây đưa tay lau một mồ hôi lạnh trên trán, tung người nhảy xuống, trường bào màu trắng nhẹ nhàng phất lên, sợi tóc đen như mực cũng tung bay, khuôn mặt hắn như khối ngọc hoàn mĩ, sống mũi cao gầy, cánh môi mỏng, cũng là một nam tử điển trai hiếm có.

“Ta đùa khi nào?” Minh Phong tựa vào trên cây, thân hình không động, đáy mắt thoáng qua một mảnh tà ác, nhìn khuôn mặt nam tử kia xanh trắng.

Chợt, bạch y nam tử mở quạt ra, nhẹ nhàng phe phẩy “Sư huynh, chớ nói đùa, ngươi thật đúng là muốn hù chết sư đệ này, ngươi đừng quên, ta là sư đệ duy nhất của ngươi, nếu có cái gì không may, ngươi sẽ cô đơn rồi.” Hắn bĩu môi, chỉ đổ thừa tại hắn bị độc hành hạ quá nhiều, cho nên mới phản ứng như thế.

“Hừ.” Minh Phong hừ nhẹ một tiếng, coi như tiểu tử ngươi thông minh, hắn đem thân thể đứng thẳng, đi tới trước mặt sự đệ, may là hôm nay tâm tình hắn không tệ, nếu không, hắn thật đúng là sẽ cầm dược độc cho gã ‘hưởng thụ’.

“Hai người kia đợi ngươi lâu rồi, bây giờ ngươi mới đến, chẳng lẽ muốn bọn họ vĩnh viễn ở lại Thiên Trạch sao?” Minh Phong bĩu môi, trong lời nói có mấy phần giận ý.

“A. . . . . .” Viêm Huyên thu quạt lại “Không phải sư đệ tới rồi sao? Có một số việc phải làm cho nên mới chậm, sư huynh sẽ không vì chuyện này mà tức giận sư đệ chứ?”

Minh Phong quay mặt, đùa giỡn một câu, “A, ngươi tới chậm, không biết có phải nằm quên trong ổ mĩ nhân nào phải không?”