Vân Long Phá Nguyệt

Chương 311: Kết tóc




Xoa xoa cặp mắt có chút mông lung vì mới ngủ dậy, Vân Tâm Nhược bò xuống giường, nhìn chung quanh một chút, nghiêng đầu, không khỏi ngáp một cái, người đâu? Thanh hàn không thấy, ngay cả Nguyệt cũng không thấy.

Lúc này, ‘Kẹt’, nàng nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó cặp mắt sáng lên, nhìn về phía cửa, chỉ thấy bạch y lóe lên, khuôn mặt tuyệt mĩ của nam tử hiện lên trong mắt nàng, nàng khẽ cong môi cười, sau đó vươn cánh tay.

Tiêu Thanh Hàn thấy vậy, cũng cười, đến gần, thói quen đem lấy thân thể mềm nhũn của nàng ôm vào trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, sợi tóc mềm mại nhẹ lướt qua mặt hắn, mùi thơm không ngừng truyền đến, hắn thỏa mãn hít một hơi, cánh tay buộc chặt, lúc này, cuộc đời của hắn hoàn chỉnh.

Vân Tâm Nhược dùng mặt cọ xát ngực hắn, trên người Thanh Hàn thật ấm áp, thơm thơm, nàng rất thích. Nhưng nàng nhăn mày lại, ngón tay nhẹ nắm lấy một mớ tóc kia, sợi tóc bạc trắng, xẹt qua tay nàng, mang đến một hồi hơi lạnh.

“Thanh hàn, sao tóc của ngươi khác tóc ta thế?” Nàng đưa tay ôm eo hắn. Ngẩng đầu kỳ quái hỏi. Người khác cũng có tóc đen, ca ca cũng thế, Tiểu Hà cũng thế, chỉ có gia gia là tóc bạc, nhưng gia gia già rồi, Thanh Hàn có già đâu…

Tiêu Thanh Hàn hơi sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia u ám, hắn khẽ vuốt sợi tóc mềm của nàng, tóc trắng trên vai khẽ rơi xuống, màu trắng và màu đen đan vào, rõ ràng là hai màu trái nhau, nhưng khi kết hợp lại đẹp đến kì lạ.

“Nhược thấy nó xấu sao?” Hắn khẽ cụng nhẹ vào trán nàng, nhìn sâu vào tròng mắt kia, chỉ thấy đôi nàng trong suốt, không có chán ghét hay khinh bỉ, chỉ có chút khó hiểu.

Nàng đã không nhớ hắn, giống như hắn lúc trước quên nàng, đây là trừng phạt dành cho hắn sao? Nhưng dù cho nàng biến thành bộ dạng gì, nàng đều là cô gái mà hắn yêu.

Nhưng tóc hắn xấu lắm sao?

“Không đâu, Thanh Hàn là người xinh đẹp nhất mà ta nhìn thấy đấy.” Nàng chu môi, không thích chữ ‘xấu’ trong miệng hắn, sau đó nắm chặt một chòm tóc cuae hắn đặt vào lòng bàn tay, thuận tiện mang theo sợi tóc màu đen của mình, đáy mắt Tiêu Thanh Hàn sáng lên, như ánh sao chói lóa, cái này chính là kết tóc, kết tóc. Kết tóc làm phu thê, ân ái cả đời. Hắn tự tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé. Mỉm cười, trong nháy mắt, như hoa sen nở rộ.

Vân Tâm Nhược nắm chặt sợi tóc trong tay, vô hạn quyến luyến ở đáy lòng dâng lên, sau đó nàng đột nhiên ngẩng đầu, khẽ hôn lên mặt Tiêu Thanh Hàn “Thanh Hàn, ta rất yêu mến ngươi!” Sau đó lại cảm thấy thật xin lỗi, mặc dù trí lực chỉ có năm tuổi, cái gì cũng không biết, nhưng hình như nàng hiểu mới động tác vừa rồi có ý gì, mặt đột nhiên nóng lên, càng thêm đem thân thể mình tựa sát vào ngực hắm.

Trên người hắn, giống như có thứ quan trọng với nàng, mặc dù nói không biết đó là cái gì, nhưng nàng không muốn mất đi.

Tiêu Thanh Hàn khẽ cười, nhu tình trong mắt như muốn chảy nước, hắn cúi đầu, nhìn hai gò má hồng thấu, tim ấm áp, tựa như một dòng nước ấm chảy khắp thân thể, làm cả người hắn như được ánh mặt trời sưởi ấm, Nhược của hắn, mặc dù quên nàng, cũng không nhớ mình, nhưng sâu trong linh hồn, vẫn luôn yêu hắn.

Nhược, Nhược của hắn, hai tay hắn buộc chặt, cô gái trong ngực là trân bảo duy nhất trong cuộc đời này. Hắn sẽ không bao giờ buông tay, thế giới này không có ai có thể tách bọn họ ra. Nếu như có, hắn tuyệt đối sẽ hủy diệt cả thiên hạ.

Ngoài cửa, ánh mặt trời chiếu nghiêng, chỉ thấy một bóng đen thật dài trải trên mặt đất.