Vạn Năm, Vạn Năm

Chương 20: “đừng rời bỏ ta một lần nữa”




Đúng giờ khai mạc, ta bước ra phía trước đài lớn, mắt nhìn một vòng đánh giá…

Phía dưới quảng trường trước cổng Chu Tước Thành, có cả thảy tám người đến tranh tú cầu. Ta nghe đồn tỷ tỷ đã gửi thiếp mời cho năm mươi hai ứng cử viên, một nửa vì tiếng xấu của ta đã lập tức cáo ốm, một phần có lẽ đã bị người của Khương Vũ thanh toán trước, chỉ còn tám tên này có lẽ đến cũng vì hiếu kì muốn xem Diễm Hồ Tiên Tử liệu có vô sỉ như lời đồn?!

Nhìn qua thì tám người này dung mạo đều không xuất chúng, bốn kẻ gầy lêu nghêu như si đa, hai tên bình thường thì mặt mũi cũng tầm thường nốt, có duy nhất hai công tử trắng trẻo nhưng…phi thường thừa cân. Thì ra cùng là thần tiên, không phải ai cũng đẹp… Nếu như gã Thanh Long Thánh Quân không có việc thì có lẽ vụ này đã lo êm xuôi rồi, mấy tên này đều bị mai phục rồi thế thân cả…

Ta bước ra phía trước, váy áo rườm rà này không tôn lên được thể hình chuẩn, trái lại tầng tầng lớp lớp chói mắt, tuy là chất liệu sang trọng nhưng lại khiến ta như một bà cô già chậm chạp thiếu linh động….

Ta cảm thấy ánh mắt lũ nam nhân này không nhìn vào ta, hoặc chỉ liếc qua rất nhanh, sau đó lại tập trung về phía sau ta…

Thì ra mấy tên phàm phu tục tử như ong đực dán mắt vào đóa hoa thơm ngát hương Mị Nhi đang ngồi tại hàng ghế dành cho tiên tộc, ngay cạnh tỷ tỷ nàng ta. Quả nhiên không sai, Bách Hoa Tiên Tử yêu kiều quyến rũ, đối với mỗi ánh mắt liếc nhìn mình, dù là khiếm nhã cũng không tỏ ra tức giận mà chỉ e lệ, khẽ lấy cây quạt che mặt, lộ ra một nửa nụ cười khuynh đảo…

Lúc này đem so sánh ta với nàng ấy quả thật khập khiễng mà, hẳn là đám nam nhân kia ước người ném tú cầu là Bách Hoa Tiên Tử chứ không phải Diễm Hồ Tiên Tử này. Vậy mà Thanh Long Thánh Quân, ngươi có thanh mai trúc mã tuyệt thế giai nhân như vậy mà không yêu, lại đi bận tâm vì một con hồ ly hư hỏng như thế này …

Chính vì quay lưng lại nên mới thấy, trong số những khách quý đến xem ta ném tú cầu ngoài Thiên Đế, Hoa Thiên Phi, Mị Nhi, sư phụ Vô Cực Chân Nhân thì còn có Atula vương Hàn Tịch.

Atula Vương ngồi ngay cạnh Mị Nhi, ngay gần những người bà con Hoa tộc của mình. Khi ánh mắt của chúng ta giao nhau, hắn khẽ mỉm cười, thần thái tươi tắn pha chút trêu chọc. Bên tai ta bí mật truyền đến thanh âm của hắn: “Bảo bối, đừng lo, dù gì ngày hôm nay cũng có ta rước nàng!”

Ta lạnh lùng quay đi, chỉ dành cho hắn một cái lườm thiếu thiện cảm. Tại sao hắn đến đây, đã không được mời đến nhặt tú cầu, chẳng hay còn âm mưu phá hoại? Hắn phá đám người bên dưới thì tốt, nhưng rước ta về thì không đời nào!

Tỷ tỷ rời khỏi ngai hậu, bước ra đứng cạnh ta, nàng hướng về phía đám người ít ỏi bên dưới, ánh mắt cố che đi sự thất vọng về lượng người tham dự cũng như nỗi bực tức trước sự có mặt châm biếm của Hoa Tộc. Nàng một vẻ đường hoàng nói:

- Tiểu muội của ta, người kế thừa thứ hai của Chu Tước tộc, hôm nay ngày lành tháng tốt muốn để duyên phận lựa chọn một đấng lang quân… Thiết nghĩ phu thê chung sống là vì duyên phận, vì tình nghĩa chứ không phải vì dung nhan hay những thứ hào nhoáng bên ngoài, hi vọng các vị cũng cho là như vậy! – Rõ ràng nàng đang thầm bới móc đến chuyện Thiên đế bạc tình.

Sau đó có tỳ nữ bưng khay đựng tú cầu đến, trước khi ta cầm vào, sư phụ Vô Cực Chân Nhân đứng lên, biểu cảm trầm tĩnh đi về phía này. Y nói:

- Tôn sư như phụ mẫu, mặc dù cơ duyên không một ai có thể định đoạt nhưng bần đạo cũng mong thiên mệnh chiếu cố đến…giúp tú cầu này chọn đúng lương duyên…

Ánh mắt sư phụ có nhìn qua tú cầu, ta đoán là người đã đồng ý giúp ta, thầm tác động gì đó đến tú cầu… Cái ông già quái dị này, khi thì khiêm khắc khó tính, khi tự nhiên lại bao dung…

Ta nhìn về đám tám người kia, muốn chọn tên nào có bộ mặt khả ố đê tiện nhất mà ném, làm cho tú cầu va vào u đầu sưng mắt hắn trước rồi lại bật ra… Để xem tên nào đang hau háu vô sỉ nhất nhìn Mị Nhi…

Chẳng biết là may hay rủi, lúc ta chuẩn bị giơ tú cầu lên, Hoa Thiên Phi với hàm ý phá đám cười nói rằng:

- Ô hô, nghĩ lại thì sáng kiến của Thiên Hậu tỷ tỷ thật hay nha, tỷ muội thần thiếp phải học hỏi rồi! Có lẽ sắp tới cũng để Mị Nhi ném tú cầu chăng?

Nhắc đến Mị Nhi ném tú cầu, mấy tên ở dưới sáng mắt lên, không ai muốn trúng tú cầu của ta cả, tự động giãn ra thành hai hàng, hi vọng không trúng họa lần này thì lần sau sẽ có cơ hội tranh tú cầu của Mị Nhi… Ta liều ném một cái, tú cầu đập lên đập xuống mấy lần, đám người dáo dác như vịt gà ngan ngỗng chạy loạn, kết quả là khi tú cầu nằm yên trên mặt đất cũng không có ai chạm phải…

Tỷ tỷ bắt ta ném lại, bắt đám người đó đứng gần vào nhưng ném đến ba lần, tú cầu đều rơi đập loạn xạ, không trúng một ai… Phía sau có tiếng cười khúc khích châm biếm của Hoa Thiên Phi, cả nàng Mị Nhi thanh tú cũng bưng miệng cười lén, rõ ràng là đểu cáng mà. Ta không giận vì bị họ châm biếm, đây là điều ta mong muốn, chỉ thấy tội nghiệp cho tỷ tỷ… Nếu như không có đóa hoa quái ác yểm trên ngực, có lẽ ta cũng nhắm mắt lấy đại một người rồi….

Hoa Thiên Phi quả nhiên được thể không còn xem ai ra gì, nàng ta đứng lên, uyển chuyển lại chỗ ta, một vẻ thương cảm mèo khóc chuột:

- Ai da, tiểu muội muội, cả Vô Cực Chân Nhân cũng cầu phúc mà không tìm được lương duyên cho ngươi a! – Nói rồi nhìn về phía đám người đứng dưới đang thở phào nhẹ nhõm – Các vị công tử, giữa buổi trưa nắng như vậy lại để các vị đứng lâu thật không phải phép, có lẽ xin mời các vị về dịch quán nghỉ ngơi, sau này có dịp lại mời đến Thiên đình vậy…

Tỷ tỷ bị chọc cho phát hỏa, nàng không kiêng nể gì, xuống tay tát Hoa Thiên Phi.

- To gan, chuyện của Chu Tước tộc đến phiên ngươi nói thay sao!

Hoa Thiên Phi khóc rống lên, Thiên Đế xót ruột, đứng dậy chỉ vào mặt tỷ tỷ:

- Ngươi mới là kẻ to gan, Diễm Phụng, nhà ngươi ỷ quyền cậy thế lộng hành, nếu không vì di ngôn của Tiên Đế, làm sao có thể bày ra chuyện nực cười này. Tính nết như tỷ muội các người, không biết tiết hạnh, làm sao có thể có người muốn nhặt tú cầu!

Hoa Thiên Phi nép sau cánh tay Thiên Đế cười đểu… Trong phút chốc, ta cảm thấy tỷ tỷ thực đáng thương…

Sự tình vô cùng căng thẳng, giữa lúc này lại có một thanh âm phát ra từ hàng ghế sau, thẳn thắn rành mạch nói:

- Bổn vương lại muốn cưới nàng!

Atula vương đứng lên, đẹp đẽ mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi ta. Có lẽ hắn cũng đã dự liệu trước, chỉ đợi đến lúc này sẽ đứng ra xin cưới ta, nếu tỷ tỷ muốn giữ thể diện với lục giới, ắt ưng thuận là cách tốt nhất.

Không cần biết Hàn Tịch đối với ta có bao nhiêu thật lòng hay chỉ là hứng thú chơi đùa, nhưng đối với Thanh Long Thánh Quân ta đã từ chối, với hắn cũng không có khả năng. Ta kích động nói với tỷ tỷ:

- Không đời nào ta chịu làm vật chơi đùa cho kẻ bà con Hoa Tộc ngươi, nếu Atula vương muốn cùng Hoa Thiên Phi tiếp tục làm nhục danh dự của ta và Chu Tước Tộc thì ngươi hoang tưởng rồi! – Ta một vẻ vô cùng tức giận, phẫn nộ không kém tỷ tỷ.

Tỷ tỷ cau mày nhìn Atula vương khinh thường, có lẽ nàng cũng bắt đầu nghĩ giống ta. Hàn Tịch mặt biến sắc, chỉ nghĩ là ta hiểu lầm mà không biết được ta cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn. Hắn vội chạy lại phía ta, chân thật sốt sắng nắm lấy một bả vai:

- Diễm Diễm, nàng nhầm rồi, bổn vương không phải nhân cơ hội lấy nàng về chơi đùa hay sỉ nhục, chính là muốn lập nàng làm Atula hậu, nếu nàng không muốn làm vương hậu, chúng ta cùng rời đi ngao du thiên hạ…Có thể nàng không tin vì phong thái trước đây của ta, ta cũng không thể giải thích cảm giác sâu thẳm trong lòng mình cho nàng hiểu nhưng…

Ta gạt tay hắn xuống, cố lạnh lùng, cay nghiệt và khinh bỉ nhất đáp lại:

- Những lời của Atula vương… có lẽ đã xem ta là đứa trẻ lên ba rồi… Không phải làm vật chơi đùa, hẳn là làm con tin để uy hiếp tỷ tỷ sao?

Hàn Tịch trong giây lát ngỡ ngàng, có lẽ hắn không thể ngờ ta xem hắn là một kẻ xấu xa, thủ đoạn, đánh đồng với những chuyện thị phi của Hoa Thiên Phi đến vậy. Để bồi thêm một câu, ta thẳng thắn vạch mặt hắn:

- Nếu hôm nay ta nói dối thì trời tru đất diệt, chính ngươi đã nói với ta, chỉ cần ngươi muốn, ngươi sẽ khiến Hoa Thiên Phi ban ta cho ngươi làm tiểu thiếp, chẳng phải cũng là ý đó sao?

Lời nói lúc trêu đùa chỉ là trêu đùa, nhưng khi đem nó nói lại với một âm điệu và sắc thái khác, trong một hoàn cảnh khác… thì nó lại trở thành một thứ vũ khí có thể gây tổn thương và hiểu lầm…

Hắn chưa kịp đáp lại, tỷ tỷ đã phẫn uất nói lớn:

- Thôi đủ rồi! Ngày hôm nay dù có thiêu cháy tất cả lãnh địa Chu Tước tộc cũng không thể để các người đắc ý.

Nói rồi hỏa khí ngút trời, lửa bốc cao cuồn cuộn, Atula vương che chắn ôm ta lùi ra sau, Thiên Đế cũng mải che chắn cho ái phi… Tỷ tỷ hiện nguyên hình thành một con Chu Tước rực rỡ hung hãn….

Một cột lửa phóng đến, tỷ tỷ trút giận, trước hết là vào trái tú cầu…. Lửa lớn như vậy, hẳn là đã dùng Kiếp Hỏa Phần Sát trong truyền thuyết…

Tỷ tỷ ném tú cầu thẳng xuống, tú cầu cháy hừng hực, xuyên qua trùng trùng tầng mây, lưu lại một vệt dài nóng bỏng tựa như phi hỏa lưu tinh…

Thiên đế hét lớn:

- Diễm Phụng, ngươi làm gì vậy? Hỏa cầu sẽ thiêu cháy hạ giới!

Sư phụ Vô Cực Chân Nhân vội đuổi theo ngăn cản tú cầu, nhưng tú cầu như gặp phải lực hút kì lạ không thể cưỡng lại, thoáng chốc đã mất hút… Mọi người nín thở, cho rằng hạ giới ngày hôm nay chỉ vì cơn tức giận của tiên nhân mà phải gánh chịu một thảm họa rồi…

Chính vì tỷ tỷ phá hoại, mọi tiên nhân đều kéo đến, những vị đại thần đành hợp sức trấn áp nàng… Có cả đại thần Bạch Hổ và Huyền Vũ, trong chốc lát tỷ tỷ đã bị chế ngự, người ta tạm trói nàng, giam vào ngục thất… Ta đành nhìn tỷ tỷ tuyệt vọng giẫy dụa bị họ mang đi… Một phần lỗi cũng ở ta, là tại ta…

Ta u uẩn đứng dưới gốc cây lá đỏ, trong lòng phức tạp… Phải chăng ta đã quá ích kỷ…

Atula vương đi tìm ta, thấy ta rơi nước mắt, hắn vội đến bên cạnh. Ta chạy trốn, hắn vội vã từ sau ôm lấy ta, siết chặt lấy an ủi, giọng điệu vô cùng khổ tâm, thậm chí là run rẩy:

- Diễm Diễm, Diễm Diễm… Mọi việc không như vậy, nàng hiểu lầm rồi…

Có lẽ hắn đang nghĩ ta hiểu lầm sự việc thành Hoa tộc và hắn dàn xếp ám hại tỷ tỷ… Nhưng hắn vừa ôm lấy, đóa hoa trên ngực ta lại đau rát, cảm giác rất khó chịu.

- Buông ta ra! – Ta hét lên.

- Không, đừng! – Đột nhiên hắn như kẻ thất thần, rối trí ôm ta càng chặt hơn, cả vòng tay và trái tim đều run lên…

Ta giẫy dụa, lúc quay đầu lại, vô tình thấy ánh mắt Hàn Tịch đang hoảng loạn tột cùng, sợ hãi đến mất hồn, chưa bao giờ hắn có biểu hiện như thế… Giống như một kẻ sống chết cố níu giữ thứ trân quý nhất sắp vụt khỏi tầm tay… Hàn Tịch nói những lời như mê sảng:

Ta sai rồi

Vị trí Mạn châu sa trên ngực nhói lên, biết là vì cái ôm của hắn kích động đóa hoa, nhưng không hiểu nổi tại sao lại có một sức mạnh kì lạ xuất hiện bóp nghẹt trái tim ta, khiến ta càng không thở nổi… Nỗi đau giống như bị bóp, bị dồn nén, rồi lại như bị kim châm đâm vào đau buốt tê tái…

Hàn Tịch run rẩy, phút chốc sau đó, ta cũng nhận ra bản thân mình đã run rẩy theo từ bao giờ. Chính ta không giải thích được, không chỉ vùng da thịt nơi đóa hoa yểm vào rất đau mà sâu thẳm bên trong cũng đau, từ trong tim đau ra…

Hơi thở của hắn loạn nhịp, có chất lỏng gì đó rơi trên vai ta, thấm ướt cổ áo…Là nước mắt của hắn?…. Ta duy trì thanh tỉnh, cúi đầu cắn vào bắp tay hắn:

- Hàn Tịch, ngươi điên rồi sao?

Đúng là hắn không bình thường, nếu không phải bị ma nhập thì cũng mất trí… Xem đi, hắn ôm lấy ta chặt như vậy nhưng bản thân hắn lại đờ đẫn, chỉ cắn cho một cái, hắn đã ngất đi rồi….

Ta đành để bọn nô tài đem hắn về dịch quán. Không chỉ Thanh Long Thánh Quân, Hàn Tịch cũng làm đóa hoa này phản ứng, chẳng nhẽ hắn cũng thực sự thích ta? Không thể nào…

Nhưng phản ứng quá mức bình thường ban nãy của hắn là gì? Cảm tưởng giống như một hành động bản năng, thậm chí là một kẻ mộng du hay mất trí?!

Ta định tìm cách đi thăm tỷ tỷ, nào ngờ có một tên nô bộc hớt hải chạy đến:

- Diễm Hồ Tiên Tử, có chuyện rồi!

- Chuyện gì?

- Là… tú cầu bị Thiên Hậu đốt không rơi xuống hạ giới mà rơi qua Tử Tuyền Cốc, thẳng xuống Âm Cung của Ma giới…

- Vậy thì sao? – Ta ngây ngô hỏi.

- Chính là Tiểu Ma Tôn đang nghịch nước bên suối, tú cầu rớt xuống kinh động người của Ma giới một phen. May mà lửa tú cầu khi gặp nước đã được dập tắt. Tiểu Ma Tôn nhặt nó lên, sau đó Ma giới đem người lên hỏi rốt cuộc có chuyện gì?

- Ma giới lên đây sao?

- Vâng, e rằng Ma giới họ cho là Thiên Giới cố tình hăm dọa hay làm gì đó mất hòa khí đã xây dựng mười vạn năm qua… Thiên Đế có lệnh, Tiên tử mau qua Chính điện đi…