Vạn Ngô Chi Linh

Chương 1




Thành phố New York, một tiểu khu cao cấp ở Manhattan, dãy D phòng 301.

Một nam tử Châu Á màu da trắng nõn mở cửa đi ra, y có một mái tóc màu đen ngắn, ngũ quan thanh tú, cấu thành gương mặt rất bình thường, y cao chừng 1m8, một chiếc quần màu trắng ngà phối hợp áo lông cao cổ cùng màu, áo gió màu đen đem vóc người hoàn mỹ của y phác hoạ càng thêm xuất sắc.

Y biểu tình đạm nhiên ra khỏi tiểu khu, một mình trên đường không có mục đích, y không cùng bất luận người hàng xóm nào chào hỏi, chỉ là lãnh đạm cất bước, y không có nơi muốn đi, chỉ là nghĩ đi ra!

Tên của y là Linh, y có một hảo bằng hữu, là Trạch, bọn họ đều là những đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, từ nhỏ gặp phải Lão Đại của tổ chức, sau đó được chúng nhặt về nuôi. Tổ chức nuôi bọn họ là một tổ chức sát thủ, sau khi lớn, bọn họ bị huấn luyện thành một sát thủ xuất sắc.

Thời điểm còn nhỏ, chúng đã nói với y, nơi y sinh là một quốc gia cách nơi đây rất xa, ở Á Châu, tên gọi Trung Quốc. Chúng nói ngôn ngữ của quốc gia đó là Hán ngữ, cũng gọi là tiếng Trung, hỏi y có muốn học, khi đó không biết thế nào, y chỉ dị thường kiên định hồi đáp: muốn học! Có thể là một loại tâm lý chim non về tổ! Tổ chức phái người dạy y nói Hán ngữ, những người huấn luyện khác nói tiếng Anh, chúng chưa bao giờ cùng những đứa trẻ do chúng huấn luyện nói chuyện, nói cũng chỉ có mệnh lệnh cùng yêu cầu.

Huấn luyện chúng an bài rất hiện thực, đồng thời rất tàn nhẫn, mặc kệ là ban đầu cướp thức ăn, hay sau đó đánh nhau cùng quần ẩu, cho đến cuối cùng tự giết lẫn nhau, đây đều là hình thức cố định của sân huấn luyện, bình thường cứ mấy tháng lại có đứa trẻ được nâng ra ngoài. Trong một lần cướp thức ăn, y gặp Trạch, khi đó Trạch không cướp được thức ăn, y nhìn Trạch lui trong góc có vẻ đặc biệt gầy yếu tái nhợt, y yên lặng vươn tay đem thức ăn của mình chia ra. Bọn họ, trở thành bằng hữu tốt nhất, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau cướp thức ăn, cùng nhau chống lại quần ẩu, cho đến cuối cùng, bọn họ được yêu cầu một đối một quyết đấu! Năm đó, y mười lăm, Trạch mười sáu!

Trạch là người Anh quốc, cậu ấy trắng hơn y rất nhiều, so y cũng cao, cậu ấy dạy y tiếng Anh, y dạy cậu ấy Hán ngữ. Ngày đó, những đứa trẻ còn lại trong phòng huấn luyện chỉ có sáu, ban đầu có gần trăm người, nhưng hiện chỉ có sáu, những đứa trẻ kia không phải bị kéo ra ngoài chính là bị nâng ra ngoài. Tất cả những đứa trẻ đều biết, đây rất có thể là lần huấn luyện cuối cùng, chỉ cần sống qua một cửa này, là có thể ra ngoài, lại thấy ánh mặt trời, tâm tình những đứa trẻ đều có chút nhảy nhót, không tự giác chờ mong!

Sáu đứa trẻ bị chia làm ba đội, một đối một tiến hành đánh nhau, mà tiêu chuẩn chiến thắng, chính là một phương ngã xuống! Y đánh thắng đối thủ, Trạch cũng chiến thắng đối phương, một đứa trẻ khác cũng thu được thắng lợi, ba đứa trẻ chiến bại lập tức bị nâng ra ngoài!

Ba người còn lại song song đứng giữa sân đợi mệnh lệnh, không biết kế tiếp chờ đợi sẽ là gì, là tiếp tục chiến đấu hay tuyên bố thắng lợi, ba người có thể đi ra?

Y lặng lẽ cùng Trạch đối mắt, hai người trao đổi một ánh nhìn, cùng đặt quyết tâm, mặc kệ bao nhiêu trắc trở, bọn họ nhất định phải sống sót! Ai ngờ, huấn luyện quan cư nhiên tuyên bố, kế tiếp, y cùng Trạch, một đối một, tiến hành đánh nhau!!

Tâm y lạnh phân nửa, y rất lý giải Trạch, cậu ấy hoàn toàn có thể vì bằng hữu hy sinh chính mình, thế nhưng, y tuyệt đối không thể để cậu ấy làm vậy! Linh ngẩng đầu nhìn Trạch bình tĩnh đứng đối diện, bình tĩnh nhìn y, hơi lắc đầu, ăn ý nhiều năm khiến Trạch lập tức minh bạch ý của y, nhưng cậu ấy chỉ đạm nhiên cười, vẻ mặt không quan tâm!

Linh có chút sốt ruột, bất đắc dĩ, vô thanh nói một chữ, ‘chết’! Quả nhiên, Trạch lập tức sắc mặt đại biến, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý đề nghị của y, cuối cùng, hai người bọn họ tiến hành một trận đánh nhau thế lực ngang bằng, một trận chiến đấu thoả thích nhễ nhại, không có ngươi nhún ta nhường, cũng không có hạ thủ lưu tình, cho dù hạ tràng là lưỡng bại câu thương, hai người cũng hài lòng!

Y cùng Trạch song song được nâng xuống, y không biết hạ tràng kế tiếp của bọn họ là gì, có thể, là bị tổ chức vứt bỏ, tự sinh tự diệt, có thể tổ chức sẽ nghĩ bọn họ còn giá trị lợi dụng, giúp bọn họ chữa trị vết thương.

Lúc tỉnh lại là ở một gian phòng màu trắng, trong phòng chỉ có mình y, y rất nhanh xuống giường, kiểm tra xung quanh, không ai, chỉ có một phong thơ trên bàn, bên trên viết, Trạch bị đưa đến một nơi khác, hiện bọn họ là sát thủ của tổ chức, bọn họ phải bắt đầu vì tổ chức hoàn thành nhiệm vụ! Từ đó, y cùng Trạch đều thư từ lui tới, không có gặp mặt, cho dù y có thời gian ghé qua tổng bộ tổ chức cũng vừa vặn đúng dịp để cậu ấy làm nhiệm vụ.

Gần nhất, thư từ của Trạch càng ngày càng ít, nội dung trong thư cũng càng ngày càng đơn giản, trong trong ngoài ngoài lộ một cổ không bình thường, y có chút lo lắng, muốn biết tình huống cụ thể của Trạch, y dự định sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, y sẽ rút thời gian ghé qua xem cậu ấy!

Y ở bên ngoài đi dạo hơn nửa tiếng, liền trở về nhà, y nghĩ, dược liệu y xin tổ chức hẳn đã tới!

Về đến nhà, mở cửa, vừa nhìn, quả nhiên, hai chiếc rương gỗ lớn bắt mắt để trên lớp gạch men sứ màu trắng, y vui vẻ tiến lên, mở, dược liệu Trung dược tràn đầy rương gỗ hiện ra trước mắt.

Y vui vẻ cầm một chi nhân sâm, kiểm tra thứ phẩm cùng vị đạo, ân, nhân sâm tự nhiên rất chính thống. Nghiên cứu trung y là một biện pháp tốt giết thời gian những khi một mình suốt tám năm qua của y, y rất thích Trung dược, thích vị đạo của chúng, thích chúng sau khi phối hợp có thể cứu sống người, cũng có thể đẩy người vào chỗ chết.

Mở chiếc rương kia, thấy bên trên có một tờ giấy, còn có một xấp Mỹ kim, y nhìn cũng không nhìn, tuỳ tay đem tờ giấy cùng Mỹ kim để một bên, sau đó tiếp tục vui vẻ nghiên cứu dược liệu!

Buổi tối, sau khi y vì mình nấu một tô mì trứng ăn xong, tới phòng khách, cầm lấy tờ giấy nhìn, tới cạnh tủ rượu trong phòng khách, vươn tay vừa chạm, một màn hình ẩn hiện nhảy ra, ấn xuống mật mã, tủ rượu dời đi!

Y đi vào, thay một bộ Tây trang màu đen, mang một ít dược tề cùng công cụ, đi ra! Theo tư liệu biểu hiện, ông trùm sắt thép, người Anh-điêng, thích nhất xuất nhập một ít nơi thanh sắc, nhất là vị thành niên, bất luận nam nữ! Đêm nay hắn sẽ xuất hiện ở câu lạc bộ Kim Sắc phòng 603!

Y tới gara ngầm, ngồi vào một chiếc Mercedes-Benz màu trắng bạc, phát động, di chuyển tay lái, thân xe lưu sướng sau khi tại gara ngầm xẹt qua một quang thải ngân sắc, tiêu thất không gặp.



Linh đem xe dừng ở cửa câu lạc bộ Kim Sắc, vừa xuống xe, tiểu đệ bãi đậu xe dương một nụ cười hoàn mỹ lập tức nghênh đón, y tiện tay móc mấy tờ Mỹ kim cùng chìa khoá quăng qua, tiểu đệ bãi đậu xe mỉm cười tiếp nhận, đem Linh đưa vào câu lạc bộ.

Linh vẻ mặt đạm mạc đi vào, biểu tình tự nhiên, bước tiến tự tin, nghiễm nhiên chính là một quý tộc công tử, y tựa hồ là khách quen của câu lạc bộ, nên đi đường nào, nên quẹo ngả nào, quen thuộc tựa như bản thân.

Không ai biết tổ chức từ lâu đem kết cấu chi tiết bên trong phục chế một phần cho y, trước khi đến y đã xem. Hướng thẳng đến phòng 603, Linh không dự định lãng phí thời gian, y muốn nhanh chút hoàn thành nhiệm vụ, sớm một chút về nhà nghiên cứu dược liệu vừa nhận hôm nay!

Thang máy ‘đích’ một tiếng, mở, y đi ra. Vươn tay nhìn đồng hồ, y cần chờ thời gian. Mỗi lần hành động, tổ chức sẽ có kỹ thuật duy trì, phụ trách khống chế hệ thống quản chế bên kia, hiện cách thời gian ước định, còn có hai mươi giây!

Mười, chín… năm, bốn, ba, hai, một, đến giờ! Vừa tiến vào lối đi nhỏ ở lầu sáu, lập tức có hai bảo tiêu vóc người cường tráng bưu hãn tiến lên vươn tay ngăn y, y lắc mình tránh đi, tại một khắc chuyển thân, dược tề đặc thù trong tay đã bôi trên người đối phương.

Tên bảo tiêu kinh ngạc nhìn thân thể đồng bạn ngã xuống, hắn lập tức phản ứng lao qua, dự định móc súng lục, thế nhưng tay hắn vừa mò đến hông, liền cảm giác thân thể cứng đờ, ý thức không rõ, thân thể ngã xuống!

Lại đi về phía trước, tình huống như vậy gặp phải bốn lần, nhưng bất quá là lãng phí mấy ống dược tề! Đứng trước cửa phòng 603, Linh cấp tốc xuất thủ, một thanh sắt ‘răng rắc’ hai cái, cửa mở! Trực tiếp mở, vào phòng, một cổ khí tức *** mi đập vào mặt. Tiếng khóc nhỏ vụn pha trộn tiếng thở dốc ồ ồ, cùng thanh âm thịt thể va chạm rõ ràng từ chỗ sâu trong gian phòng truyền đến, y đến gần, ba thiếu niên mỹ lệ cùng một trung niên mập mạp ánh vào mi mắt.

Một thiếu niên quỳ gối dưới thân trung niên nam nhân, trước ngực hắn hôn; một thiếu niên quỳ trên giường, bộ mông nâng cao, xấu xí của trung niên nam nhân đang ở bên trong chàng kích; mà một thiếu niên khác nằm bên cạnh, hạ thân bị một vật cứng trùng kích, một đầu vật cứng điều khiển trong tay trung niên nam tử.

Nhìn cảnh tượng thối nát này, Linh không dấu vết nhíu mi, trung niên nam tử chìm đắm trong *** không phát hiện trong phòng hơn một người không liên quan, có thể hắn đối bảo tiêu thiết trí rất tự tin, hắn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới *** mi chính mình xây dựng!

Trực tiếp tiến lên, móc ra đặc thù dược tề trong túi áo, nhắm ngay huyệt vị, một kim đâm xuống, thân thể trung niên nam tử đột nhiên cứng ngắc, co quắp, hai tay vô lực buông rủ, ngã vào giường. Hai mắt trừng đột nhìn Tây trang nam tử vừa vào, là ai phái tới giết hắn, người này vào bằng cách nào, đám đồ ngu bên ngoài cư nhiên một điểm cảnh cáo không phát…

Nhìn trung niên nam tử hai mắt nhắm lại, xác định hắn tử vong, chán ghét nhìn thân thể xấu xí của hắn, Linh móc ra một ống dược tề, tiêm vào thân thể hắn. Sau đó nhìn ba thiếu niên lạnh run lui vào chăn, không để ý bọn họ, trực tiếp xoay người ly khai gian phòng!

Khi y tới cửa, một thanh âm rất nhỏ khiến y chú ý, Linh lập tức quay đầu nhìn về gian phòng, một thiếu niên cầm trong tay một cây súng lục tinh xảo màu trắng bạc, mà họng súng đã nhắm ngay trái tim hắn. ‘Bổ!’ là thanh âm đạn bắn vào cơ thể, y chậm rãi ngã xuống, y đã không rảnh tự hỏi vì sao trong phòng có một cây súng lục tinh xảo, cũng vô pháp tự hỏi thiếu niên nổ súng là ai, ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu chỉ có một, y vẫn chưa gặp Trạch!

Trạch, hy vọng cậu, có thể hảo hảo sống sót!